Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 44: Chương 44: Một tia cảm động trong lòng




“Thất tướng quân của ta, nữ nhân sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, Vương gia có thể tiếp nhận ngươi, đừng nên cố chấp!”

Lưu Duẫn nhìn nhìn phía sau Thất Thất, vò đầu bứt tai, bỗng dưng nhíu mày.

“Vương gia đâu?”

“Vương gia tất nhiên ở quân doanh rồi.” Thất Thất tức giận nói “Mau mau về đi, bằng không thì theo ta cùng rời khỏi sa mạc!”

Thất Thất nói xong lại trở về chỗ cồn cát có bóng râm, ngồi xuống, Lưu Duẫn không thấy Vương gia đâu, có chút sốt ruột, bước tới kéo tay Thất Thất nói “Thất tướng quân, ngươi biết không? Tam Vương gia tự mình ra ngoài tìm ngươi, hơn nữa lúc hắn đi rất vội vàng, trên người không mang theo nước.”

Uy Thất Thất vừa nghe, lập tức giật mình, sững sờ nhìn Lưu Duẫn, hồi lâu không có phản ứng gì cả, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên điên rồi sao? Không mang theo nước mà tiến vào sa mạc tìm cô, chẳng khác nào tự tìm đường chết sao? Vì thế lo lắng hỏi “Vương gia đi bao lâu rồi?”

“Hơn ba canh giờ rồi, thời tiết nóng nực như vậy… Nếu Vương gia xảy ra chuyện gì, ngươi thực sự trở thành tội nhân của Đại Hán.” Lưu Duẫn nói không nổi nữa, sắc mặt vô cùng khó coi.

Uy Thất Thất nghe nói Lưu Trọng Thiên tự mình tiến vào sa mạc, kiếm tìm cô thì trong lòng bỗng có một tia cảm động không sao kể xiết. Cuộc sống ở Đại Hán này cô không có người thân, vậy mà được một người quan tâm như thế, bất kể Lưu Trọng Thiên xuất phát từ loại mục đích nào, trong lòng Thất Thất thầm cảm kích hắn.

Uy Thất Thất lo âu nhìn sa mạc rộng lớn, cái tên kia, sao lại không mang theo nước mà đi ra ngoài chứ? Một chút đầu óc cũng không có, hắn cho rằng sa mạc nơi nơi đều có thể tìm được nước sao? Nhiệm vụ cấp bách hiện nay, chính là tìm được Vương gia. Nếu hắn chẳng may chết trong sa mạc, Uy Thất Thất dù cho có quay về xã hội hiện đại văn minh, tâm trạng cũng không được khuây khỏa, vì thế, cô hạ quyết tâm, xoay người trở lại.

“Chúng ta chia nhau ra tìm!”

“Vâng, Thất tướng quân, ngươi mang theo hai binh lính!” Lưu Duẫn không ngờ tới tìm được người này rồi, lại thất lạc mất người kia.

“Khỏi cần, trước khi trời tối nếu không tìm thấy, các ngươi hãy nghỉ ngơi tại chỗ, không cần để ý tới ta, ta có la bàn thì sẽ không bị lạc đâu”

“Thất tướng quân……” Lưu Duẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dẫn binh lính trở về, hy vọng trên đường trở về có thể tìm được Tam Vương gia của bọn họ

Uy Thất Thất bất chấp ánh mặt trời chói chang như thiêu như đốt, bước từng bước khó nhọc trên lớp cát vàng dày, dưới chân có cảm giác tựa như bốc cháy tới nơi. Thất Thất càng ngày càng lo lắng cho Tam Vương gia, hắn không có nước, thời tiết lại nóng nực như vậy, nếu trong vòng 3 ngày không tìm ra hắn, nhất định sẽ không giữ được sinh mạng.

Tam Vương gia chết tiệt, tại sao còn đi tìm cô, một nữ nhân xấu xí chạy mất chẳng phải rất tốt sao? Chẳng lẽ hắn thực sự bằng lòng cưới xấu nữ làm Vương phi sao?

Thất Thất nhìn ánh nắng oi bức trên bầu trời, vừa buồn vừa khóc nức nở, nếu tìm không ra cái tên kia, thực sự khó mà toàn mệnh, ngàn vạn lần đừng chết a, Lưu Trọng Thiên, Thất Thất càng lo lắng lại càng bồn chồn, cuối cùng không kìm được lớn tiếng khóc vang.

Nếu tìm không thấy Tam Vương gia, Uy Thất Thất cũng không định rời khỏi sa mạc này, Lưu Trọng Thiên đã vì cô, chẳng màng nguy hiểm tiến vào sa mạc. Thất Thất không có lý do gì bỏ mặc hắn, hướng về phía Tam Vương gia đã đi tìm cô, chết cũng đáng, cho dù có sống sót ở lại Đại Hán, cũng chẳng để làm gì.

Trời dần dần tối, Uy Thất Thất có chút tuyệt vọng, chạy tìm mất bao lâu như thế, khiến cô gần như bước không nổi. Cô khẽ nhìn túi nước đeo ở bên hông, cố nén cơn khát, không thể uống nữa, cô phải cố sức giảm thiểu lượng tiêu hao nước, nếu không đợi tới khi tìm được Tam Vương gia, sẽ không còn đủ nước, như vậy càng khó khăn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.