Đại Hán thiên tử cực kỳ chán ghét âm thanh này, nghe giọng điệu kia, ai trong hoàng cung cũng biết Hoàng thượng lại đến chỗ nào đó tìm thú vui, có thể đây là quy củ, quy củ thì không thể làm trái, đặc biệt là Hoàng thượng, không thể cầm đầu phá vỡ được.
Lan Phi nương nương đã chiếu theo quy củ, lõa thể nằm đợi trên giường, Hoàng thượng vén rèm giường lên, dưới sự hầu hạ của tỳ nữ, cởi bỏ y phục, y kéo chăn gấm phủ trên người Lan Phi nương nương ra, lãnh đạm nhìn thân hình run rẩy trắng ngần như tuyết, không chút lưu tình cúi người xuống, y thậm chí còn không hôn nữ nhân kia, liền trực tiếp tiến vào, Lan Phi đau đớn sắc mặt tái nhợt, lạc hồng lấm tấm trên khăn lụa, nàng cắn chặt răng không dám thốt ra tiếng.
Hoàng thượng không ngừng tiến sâu vào, trên giường Lan Phi phát ra tiếng rên rỉ, Hoàng thượng cảm thấy vô cùng căm tức, lòng tràn đầy chán ghét, đột nhiên gầm lên “Câm miệng!”
Lan Phi lập tức ngậm miệng lại, cố chịu đựng việc Hoàng thượng hoành hành trên người nàng không kiêng nể gì, được một lát, Hoàng thượng có phần không kiên nhẫn nữa, làm qua loa cho xong chuyện. Hoàng thượng đứng lên, lặng lẽ nhìn thoáng qua nữ nhân trên giường, hai má Lan Phi hây hây đỏ, bộ dáng cũng coi như xinh đẹp, nhưng so với Uy Thất Thất, bất kể là về mỹ mạo, hay sức sống, đều còn kém xa.
Tâm tình Hoàng thượng vẫn không yên, bực bội xoay người xuống giường, đám tỳ nữ hầu hạ y mặc y phục. Hoàng thượng chẳng thèm quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi đó, thậm chí chưa nằm nghỉ được bao lâu.
Lan Phi nương nương được tỳ nữ đỡ ngồi dậy, òa khóc thành tiếng, tỳ nữ hầu hạ nàng gột rửa cơ thể, Lan Phi rốt cuộc không nhịn được “Hoàng thượng đều sủng hạnh các phi tần kia như thế sao?”
“Nghe nói đại đa số đều như vậy, hình như Hoàng thượng không yêu thích phi tần nào cả, có người chỉ được sủng hạnh một lần rồi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại Hoàng thượng nữa.”
“Phải chăng ta cũng nằm trong số đó!” Lan Phi nghĩ lại dáng vẻ lạnh lùng ban nãy của Hoàng thượng, có lẽ không cần hỏi cũng biết đáp án rồi.
Hậu cung của Đại Hán thiên tử, phi tần nhiều vô số kể, chỉ được sủng hạnh một lần đâu phải chỉ có mình Lan Phi, Hoàng thượng có tiếng thanh tâm quả dục (*), thường xuyên vài ngày thậm chí cả nửa tháng, cũng không thấy y tìm phi tần nào, luân phiên như vậy, một năm cũng chẳng thấy được Hoàng thượng lần nào, cho nên giữa các phi tần thường ghen ghét đố kị nhau, họ dùng đủ mọi thủ đoạn hòng chiếm được sự sủng ái của Hoàng thượng, dẫn đến việc hậu cung tranh đấu không ngừng, không ít nữ nhân hàng đêm chịu cảnh phòng không gối chiếc, cô độc suốt đời.
(*) cái tâm trong sạch và ít ham muốn
Hoàng thượng về tới tẩm cung, trong lòng vẫn thấy u sầu, sao phát tiết xong rồi vẫn cứ thế, y nổi nóng đi tới đi lui, người y muốn không phải ai khác, chính là Uy Thất Thất, có lẽ chỉ khi nào chiếm được Uy Thất Thất, lòng y mới bình tâm trở lại. Đại Hán thiên tử lạnh lùng nhíu mày, ngày mai y muốn xuất cung, bất luận Uy Thất Thất có đồng ý hay không, y đều muốn có được cô.
“Truyền Tiểu Vu Tử tiến cung!”
Đêm hôm khuya khoắt, Tiểu Vu Tử không biết Hoàng thượng vì chuyện gì mà gấp gáp như vậy, đòi triệu kiến hắn, chắc là muốn để hắn quay trở lại, trong lòng Tiểu Vu Tử khấp khởi mừng thầm, hân hoan tiến vào tẩm cung Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, Tiểu Vu Tử vừa nghe thánh chỉ truyền gọi, liền ngay lập tức chạy đến đây!”
“Trẫm tìm ngươi, là muốn bảo ngươi nghĩ ra biện pháp!”
“Mời Hoàng thượng nói!”
“Ngày mai trẫm muốn ở lại phủ tướng quân, ngươi hãy nghĩ cách, để Uy Thất Thất ngoan ngoãn nghe theo trẫm!”
Tiểu Vu Tử nghe xong, lập tức lau mồ hôi lấm tấm trên trán “Chuyện này... Có hơi khó khăn!”
“Nếu dễ, trẫm tìm ngươi làm gì? Chính vì nàng không chịu đi vào khuôn khổ, nếu nàng cam tâm tình nguyện đón nhận trẫm, đâu ra còn cơ hội để ngươi thể hiện.” Hoàng thượng cáu tiết nói.
“Hoàng thượng nói cũng đúng, nhưng người muốn nàng ta nghe theo như thế nào?” Tiểu Vu Tử thử thăm dò, hy vọng Hoàng thượng ngàn vạn lần đừng nói cam tâm tình nguyện, Tiểu Vu Tử có là thần tiên cũng không áp chế nổi Uy Thất Thất quật cường kia.
“Chỉ cần trẫm có thể thuận lợi ở lại đó, nàng đừng trốn chạy nữa là được!”
Tiểu Vu Tử cố gắng nghĩ ngợi, đột nhiên ánh mắt bừng sáng, nghĩ ra một cách “Chi bằng, cho Thất tướng quân uống mê dược, vô cùng công hiệu, thế nào ạ?”
Hoàng thượng nghe thế liền phát hỏa, làm theo cách của Tiểu Vu Tử chẳng phải sẽ khiến Uy Thất Thất hận y sao? “Không được, nghĩ cách khác, quân tử chẳng ai làm thế cả, Thất Thất nhất định sẽ coi thường trẫm!”
“Cũng đúng, vậy thì...” Tiểu Vu Tử gãi gãi đầu “Say rượu, đúng rồi, uống rượu cùng Hoàng thượng... Như thế sẽ chẳng trách được người khác!”
“Quả là ý kiến hay, ngươi hãy mời nàng uống rượu.”
“Tiểu Vu Tử sợ lắm, Hoàng thượng thì không liên can rồi, còn Tiểu Vu Tử sẽ gặp xui xẻo, hơn nữa đâu thể vô cớ mời thế được.” Tiểu Vu Tử vắt óc suy nghĩ thêm, đột nhiên nảy ra chủ ý “Hoàng thượng, nhờ Hàn Vũ quý phi đi nhé.”
“Tại sao lại là nàng ta? Trẫm không muốn gặp nàng ta!” Hoàng thượng đã chẳng còn hứng thú với những phi tần này nữa, đặc biệt là Hàn Vũ, trái tim cô ta hoàn toàn không có y, hẳn đã đến lúc lạnh nhạt với cô ta.
“Hoàng thượng, người hãy từ bỏ Hàn Vũ quý phi đi, đổi lấy Uy Thất Thất!” Tiểu Vu Tử lau mồ hôi lạnh trên đầu, không biết chủ ý này có thích hợp hay không, làm không tốt sẽ chọc giận Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe xong, tinh thần tỉnh táo hẳn, nếu như có thể trao đổi, y đương nhiên bằng lòng, nhưng Tiểu Vu Tử có ý gì đây?
Tiểu Vu Tử nhỏ giọng nói “Thứ cho tiểu nô tài nói thẳng, Hàn Vũ quý phi một lòng một dạ yêu mến Tam vương gia, chi bằng Hoàng thượng tác thành cho bọn họ. Thứ nhất, Uy Thất Thất sẽ hết hy vọng, thứ hai, cũng có thể khiến Uy Thất Thất say rượu...”
“Say rượu?” Hoàng thượng dường như cảm thấy hứng thú, chuyên tâm nghe Tiểu Vu Tử nói ra mưu kế của hắn.
Tiểu Vu Tử tràn đầy tự tin nói “Ngày mai truyền Hàn Vũ quý phi tới phủ tướng quân, sau đó mời Uy Thất Thất uống rượu, chỉ cần Hàn Vũ quý phi có cách chuốc cho Uy Thất Thất say, Hoàng thượng sẽ thả Hàn Vũ quý phi ra, để nàng ta đến phủ Vương gia tìm Tam vương gia nối lại chuyện xưa, như vậy Tam vương gia sẽ chẳng còn tâm tư đâu mà dây dưa với Uy Thất Thất nữa, đường lui duy nhất của Uy Thất Thất không còn, tới lúc đó Hoàng thượng có thể trực tiếp cùng Uy Thất Thất... Phong phi vào cung là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Ngươi hãy thu xếp mọi chuyện chu đáo, xong xuôi hết thảy, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi!”
“Dạ, Hoàng thượng!”
Hàn Vũ quý phi vừa nghe Tiểu Vu Tử nói thế, run sợ lẩy bẩy, sao đột nhiên lại cho phép nàng rời hoàng cung vậy, nhất định là có điểm nào đó đắc tội với Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng nổi giận, mới trục xuất nàng ra khỏi hoàng cung. Nhưng sau khi Hàn Vũ quý phi lắng nghe rõ ý đồ của Tiểu Vu Tử, lập tức hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện này, thì ra Hoàng thượng đã bắt đầu hành động rồi, buộc mỹ nhân Uy Thất Thất kia phải rời xa Tam vương gia.
Chuốc cho Uy Thất Thất say mèm nàng đương nhiên bằng lòng, nối lại duyên xưa với Lưu Trọng Thiên nàng càng mong muốn, nhưng nói đến việc để nàng rời khỏi hoàng cung, nàng liền cảm thấy lo lắng, nếu Lưu Trọng Thiên tuyệt nhiên không còn muốn nàng nữa, chẳng phải nàng công dã tràng ư.
Hàn Vũ quý phi biết Hoàng thượng mãi mãi là Hoàng thượng, trong cung nữ nhân nhiều vô số kể, rồi cũng có lúc dung nhan Quý phi héo tàn, nếu Uy Thất Thất tiến cung, nàng đích thực sẽ trở thành nữ nhân cô đơn không người thăm hỏi, bất luận là con đường nào, nàng cũng không muốn lựa chọn, nhưng chắc chắn phải đánh cược một lần, bằng không cuộc sống sau này sẽ chỉ biết thở vắn than dài, vì vậy nàng đồng ý.
Vào lúc hoàng hôn, Hàn Vũ quý phi dẫn theo tỳ nữ lẳng lặng xuất cung, vội vã đến phủ tướng quân, Hoàng thượng ở trong tẩm cung đi đi lại lại, y đã không chờ nổi nữa rồi, dự định hai canh giờ sau cũng sẽ xuất cung, hy vọng Hàn Vũ quý phi lo liệu ổn thỏa chuyện y đã giao.
Uy Thất Thất đương bắt hộ vệ tập luyện trong tiết trời oi bức, tỳ nữ chạy tới, báo Hàn Vũ quý phi đến đây, Thất Thất có chút khó hiểu, nữ nhân kia tới nơi này làm gì? Lẽ nào muốn đến xem náo nhiệt? Thất Thất lau vội mồ hôi bám dính trên đầu, nhanh chóng trở vào sảnh đường, trông thấy Hàn Vũ đã ngồi trên ghế, có phần hết sức rầu rĩ.
“Quý phi nương nương sao lại đến phủ đệ của Thất Thất vậy?” Uy Thất Thất cầm miếng bánh điểm tâm trên bàn, bỏ vào trong miệng, nhai nhóp nhép.
“Thất tướng quân, trong lòng Hàn Vũ buồn khổ, ở trong cung không tâm sự được với ai, đành phải ra ngoài để tìm một tri kỷ.” Hàn Vũ khẽ dụi mắt, có vẻ đau lòng thực sự, trong lòng Thất Thất tràn đầy hoài nghi, Hàn Vũ đang làm trò quái gì thế?
“Tri kỷ? Thất Thất ngu muội, sợ rằng không thể giúp ích được Quý phi nương nương!”
“Thất Thất, chúng ta cùng thích một nam nhân, số phận hiện giờ lại tương đồng nhau, sao lại không giúp được chứ?” Hàn Vũ bi thương đứng lên “Hàn Vũ biết không sao thay đổi được hiện thực, cho nên chỉ muốn tìm Thất tướng quân uống một ly thôi!”
Uy Thất Thất quả thực rất thương xót Hàn Vũ quý phi, nàng ta điển hình cho nữ nhân cổ đại, tâm cao mệnh khổ, chỉ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, không có duyên phận với tình yêu, nhưng nàng ta đã nói sai một câu rồi, Uy Thất Thất tuyệt đối sẽ không rập khuôn theo. Cùng là vấn đề nan giải, nhưng phương thức giải quyết hoàn toàn khác nhau, hai nữ nhân trong cuộc đời Tam vương gia, một người đến từ hiện đại, một người sinh ở cổ đại, cách biệt hai ngàn năm lịch sử lúc này đây ngồi chung một bàn, ai so với ai nhận thức rõ hơn ai, cảm giác yêu đương cũng không giống nhau.
Đôi mắt Hàn Vũ rưng rưng lệ, bỗng chốc nước mắt ứa ra “Thất tướng quân hãy uống say cùng với Hàn Vũ đi, kiếp này Hàn Vũ sống không bằng chết, người ở hoàng cung, nhưng lòng luôn hướng ra ngoài cung, đau khổ khôn nguôi!”
Uy Thất Thất thấy dáng vẻ Hàn Vũ đau thương như thế, cũng buồn thay cho nàng “Đừng đau lòng quá, tôi uống cùng cô.”
Hàn Vũ quý phi rót rượu cho Thất Thất “Trong hoàng cung, Hàn Vũ không được uống rượu, hôm nay xuất cung, thực sự rất muốn uống say, chúng ta dù sao cũng được xem như hai nữ nhân xưa và nay của Vương gia, cạn với ta ly này nhé!”
Hàn Vũ quả nhiên rất biết cách đưa đẩy, Thất Thất uống liền ba chén, rượu Đại Hán nóng rát cổ, rất nhanh đã khiến cô hoa mắt chóng mặt, Hàn Vũ nữ nhân này tửu lượng tốt thật, không có vẻ gì là say cả, hai người tiếp tục uống, bất tri bất giác uống hết sạch rượu trên bàn, Uy Thất Thất hoàn toàn không đứng dậy nổi, Hàn Vũ nhìn Uy Thất Thất say bất tỉnh nhân sự, khẽ nở nụ cười.
“Uy Thất Thất, Hàn Vũ thực sự rất ganh tị với cô, Hoàng thượng trước đây muốn có ta, chẳng phải vì yêu mến Hàn Vũ, để Hàn Vũ sống đau khổ trong cung, hôm nay Hoàng thượng muốn có cô, lại là vì thích cô, cô vào cung rồi, nhất định sẽ được sủng hạnh, nếu may mắn mang long thai thì một bước lên trời.”
“Cái gì...” Thất Thất mơ hồ duỗi tay, hình như vừa nghe thấy gì đó, nhưng không rõ lắm, đầu đau như búa bổ chẳng tài nào ngẩng lên được, có người kéo cô dậy, đặt trên giường, cô ôm chăn ngủ mất đi ý thức.