Tấm vải mỏng manh không thể bao hết thân hình lung linh kia, với muôn hình vạn trạng, thoạt nhìn sẽ nghĩ cô nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng trên thực tế cô lại là xấu nữ. Lúc này Uy Thất Thất ở trong mắt Lưu Trọng Thiên, xấu đẹp đã chẳng còn quan trọng nữa, con người cô toát lên sức hấp dẫn khó tả, khiến chàng có chút phân tâm.
Lưu Trọng Thiên khẽ mơn man làn da láng mịn trên cánh tay mảnh dẻ của Thất Thất, trong lòng xao động không thôi, khó mà kìm nén nhục dục đương bóp nghẹt thần kinh chàng, chàng hít sâu một hơi, kéo tấm vải trắng muốt trên người Thất Thất xuống, lập tức hiện ra cảnh xuân phơi phới, thân thể lung linh kiều diễm không mảnh vải che thân đương bày ra trước mắt Lưu Trọng Thiên.
Lưu Trọng Thiên cảm thấy chóng mặt ngạt thở một hồi, huyết dịch toàn thân sôi sục, không nhịn được cúi người xuống, lúc này chỉ cần môi chàng chạm vào da thịt nữ nhân kia, chuyện kế tiếp khó mà nắm bắt được, chàng cũng không muốn khống chế những dục vọng đang dâng trào kia nữa, vốn dĩ nữ nhân này thuộc về chàng, lúc này chiếm đoạt cô, cũng là lẽ thường tình.
“Đồ tồi... Vương gia... Vương gia đáng ghét...”
Thất Thất trong lúc ngủ mơ vung bàn tay lên, không nặng không nhẹ đánh vào mặt Lưu Trọng Thiên, khiến Lưu Trọng Thiên đang trong lúc bị nhục dục khống chế liền thức tỉnh, chàng lập tức đứng thẳng người lên, bực tức nhìn nữ nhân trần như nhộng trên giường, chẳng lẽ chàng muốn thừa cơ nhân lúc người ta gặp khó khăn sao? Đây đâu phải hành vi của bậc quân tử, cho dù muốn, cũng phải là lúc cô tỉnh táo.
Lưu Trọng Thiên vội kéo chăn qua, che đi cơ thể trắng ngần của Uy Thất Thất, chàng bắt đầu đánh giá thái độ của mình, chàng yêu nữ nhân xấu xí này sao? Hay là đối với vóc dáng yểu điệu của cô sinh ra ảo tưởng? Bất luận là thế nào, Lưu Trọng Thiên phải thừa nhận rằng, dục vọng muốn chiếm đoạt Uy Thất Thất lớn hơn bất kỳ nữ nhân nào trước đây, chàng đã vô phương cứu chữa thật rồi.
Lưu Trọng Thiên day day trán, ép buộc mình rời giường, nếu hôm nay lại ngủ cùng cô trên giường, Lưu Trọng Thiên sẽ không chỉ muốn ôm cô đơn thuần như vậy, dù sao trong lòng Uy Thất Thất cũng không tình nguyện, thậm chí trong giấc mơ còn chửi rủa chàng.
Lưu Trọng Thiên cũng đã mệt mỏi rã rời, kể từ lúc hôm qua bắt trói Uy Thất Thất, chàng hầu như chưa từng chợp mắt, lúc này chàng đành phủ phục xuống bàn ngủ, hóa ra làm một quân tử khó khăn tới vậy.
Uy Thất Thất có một giấc ngủ ngon và sâu, cô mở mắt ra, vươn vai duỗi người cho đỡ mỏi, sao thế này? Cô nhìn hai cánh tay ngọc láng mịn của mình với vẻ khó hiểu, lập tức kinh ngạc, hết nhìn trái lại ngó phải, y phục đâu? Uy Thất Thất kêu thất thanh ngồi bật dậy, tức thì chăn rơi xuống đất, trời ơi! Thất Thất nhanh chóng kéo chăn lên, đầu óc trống rỗng.
“Mặc y phục vào!” Lưu Trọng Thiên ném y phục lên người Thất Thất “Ngày hôm qua cô ngủ quên trong bồn tắm, cho nên...”
“Vậy ngài... Chết tiệt, sao ngài có thể? Ngài nhất định là rình coi, Lưu Trọng Thiên!” Thất Thất ngượng chín mặt, một tay giữ chăn, một tay đánh tới tấp về phía Lưu Trọng Thiên, dám nhìn trộm cô, chắc chắn bị chàng ta thấy hết rồi, Vương gia chết giẫm.
“Bổn vương có lòng tốt bế cô lên giường, cô không biết cảm tạ, còn thô lỗ như thế!” Lưu Trọng Thiên cáu tiết túm lấy cánh tay ngọc thon dài đương vươn ra của Uy Thất Thất, cánh tay kia mềm mại trơn bóng, thiếu chút nữa tuột khỏi bàn tay chàng.
“Tôi không tin ngài không có nhìn?”
“Cô tin hay không, là việc của cô.” Lưu Trọng Thiên khẽ mỉm cười, nếu được Vương gia âu yếm, hẳn cô nên vui mừng mới phải, xấu nữ như thế, liệu có nam nhân nào muốn chứ?
“Vương gia đốn mạt, đại sắc lang!”
“Sắc lang? Uy Thất Thất, cô đừng quên, cô là Vương phi của bổn vương, bổn vương dù có nhìn, cũng không có gì đáng trách!”
Lưu Trọng Thiên cảm thấy mình đã quá nuông chiều Uy Thất Thất, sao có thể để tiểu nha đầu xấu xí này tùy ý thao túng chứ? Không một nữ nhân nào dám ngạo mạn trước mặt Lưu Trọng Thiên như thế, chàng tức tối vươn tay ra giật chiếc chăn của Thất Thất, chăn trong tay cô từ từ trượt xuống dưới, vóc người thướt tha liền lõa lồ tức khắc, nhiệt tình khêu gợi, quyến rũ vô hạn.