Quản gia giải tán đám nha hoàn tỳ nữ đương bàn luận sôi nổi, bản thân ông cũng lắc đầu ngao ngán, ông cũng cảm thấy bất công cho Tam Vương gia. Sao Hoàng thượng có thể ghép đôi uyên ương một cách tùy tiện như thế, đây đúng là mối nhân duyên không xứng đôi vừa lứa chút nào. Xưa nay hầu hết đều là long sánh phượng, anh hùng sánh mỹ nhân, dựa vào đâu mà Tam Vương gia của bọn họ lại phải kết duyên với một xấu nữ chứ?
Hai nha hoàn dẫn Thất Thất dạo qua hành lang hoa viên, đi về hướng hậu viện. Vương phủ của Tam Vương gia cũng thật không nhỏ, toát lên vẻ quý phái, quang cảnh phía trước phía sau tòa nhà còn có hơn chục gian, đình đài lầu các khắp nơi, rực rỡ sắc màu, tiếng suối chảy róc rách, trông còn xa hoa hơn nhiều so với trên phim truyền hình.
Cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng đàn du dương trầm bổng, âm điệu trong trẻo êm tai, khiến người ta sảng khoái tinh thần, đây hẳn là đàn tranh. Uy Thất Thất dừng bước, ngó nhìn xung quanh bốn phía với vẻ hiếu kỳ, nhưng không tìm thấy bóng người nào, vì thế bèn hỏi nha hoàn.
“Ai đang đánh đàn thế?”
“Bẩm Vương phi, là Vân Nhi tiểu thư trong phủ!” Nha hoàn thấp giọng nói.
“Vân Nhi, nghe quen tai ghê?”
“Ngày nào Vân Nhi tiểu thư cũng đánh đàn vào khoảng thời gian này, bởi vì...” Nha hoàn cảm thấy mình thật nhiều chuyện, không dám nói tiếp nữa.
“Bởi vì sao?” Nếu không nghe thấy thì thôi, đằng này rõ ràng trong câu nói của nha hoàn có hàm ý khác, lại đột nhiên không nói nữa, điều này khiến Thất Thất rất khó chịu. “Tôi không thích người khác ở trước mặt tôi chỉ nói có nửa câu!”
“Vương phi thứ tội, trước đây cứ vào thời gian này, Vương gia thường hồi phủ sau khi tan triều, cho nên tiểu thư mới đánh đàn vào lúc này...”
Hóa ra là vậy, đàn cho Vương gia nghe, xem ra Ninh Vân Nhi này đối với Lưu Trọng Thiên quả là si tình. Hoàng thượng đã chia cắt đôi uyên ương, còn ngang nhiên nhét thêm người thứ ba vào, rõ thật ác ý.
“Dẫn tôi đi xem!” Thất Thất nhớ lại, Lưu Trọng Thiên chẳng phải cũng từng nhắc tới Vân Nhi tiểu thư sao? Vừa nghe tên đã biết đây là một mỹ nhân, không biết mỹ nhân cổ đại so với mỹ nữ xã hội hiện đại có sự khác biệt gì?
Nha hoàn dẫn Uy Thất Thất băng qua hòn non bộ, tới trước chỗ đình nghỉ mát liền dừng lại. Thất Thất bất tri bất giác đi tới, trông thấy một nữ nhân vận y phục màu lục đang ngồi trong đình, suối tóc như mây, nhánh tóc dài đen óng ả xõa xuống bên tai, trên đầu cài một đóa trâm hoa, khi nhìn kỹ gương mặt, mắt phượng mày ngài, nước da trắng ngần, vừa nhìn đã biết đây đích thị là một tiểu mỹ nhân, nét mặt dịu dàng, dáng dấp mảnh mai, khiến người ta sinh lòng yêu mến, đây hẳn là người trong lòng Lưu Trọng Thiên rồi!
Nữ nhân kia dường như cũng chú ý đến việc có người đi tới, vội vàng ngẩng đầu lên, khi trông thấy gương mặt Uy Thất Thất, sợ tới nỗi liên tục lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu sau mới định thần lại, đúng là một nữ nhân nhát gan. Uy Thất Thất cũng lui ngay ra sau một bước, sợ rằng hù dọa tiểu mỹ nhân này, Lưu Trọng Thiên về sẽ gây phiền phức cho cô.
“Đừng sợ, tôi là Uy Thất Thất!”
Một nha hoàn nhanh chóng tiến lên, hướng về phía Ninh Vân Nhi hành lễ, vội vã giải thích “Tiểu thư, đây là tân vương phi mà Hoàng thượng ban hôn cho Vương gia!”
“Vương phi?” Ninh Vân Nhi nhìn vào khuôn mặt Uy Thất Thất, vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi, nữ nhân trước mặt xấu đau xấu đớn, chỉ nghe nói Tam Vương gia cưới Vương phi, có ngờ đâu lại xấu xí tới mức này chứ, trong lòng bất chợt cảm thấy bất bình thay cho Vương gia. Uy Thất Thất này đâu xứng đôi với Tam Vương gia của nàng chứ, quả thực là sự sỉ nhục đối với Vương gia.
Song Ninh Vân Nhi cũng rất vui mừng, nếu Vương phi này mà tôn quý, Vương gia nhất định sẽ thích cô ta, cho nên Vương gia vẫn là Vương gia của nàng, nàng đã lấy lại được sự thăng bằng.
Ninh Vân Nhi đi đến trước mặt Thất Thất, hành lễ “Bái kiến Vương phi!”
“Không cần khách khí, cô đương đánh đàn tranh sao?”
“Vâng thưa Vương phi, xem ra Vương phi cũng thông thạo âm luật!” Vân Nhi nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai, duyên dáng yêu kiều, đậm chất nữ tính. Chắc hẳn nam nhân đều yêu thích kiểu nữ nhân này, trông thấy liền muốn bảo vệ nàng, ôm nàng vào trong lòng, có lẽ Tam Vương gia cũng vui với việc như thế, trong lòng chợt có chút cảm giác chua xót.
“Tôi không thông thạo đâu, tôi biết đánh dương cầm thôi, cô cứ tiếp tục đi, tôi chẳng qua chỉ hiếu kỳ thôi!”
Uy Thất Thất có chút không vui, rời khỏi đình nghỉ mát, vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Vân Nhi, khiến cô mất tự nhiên. Có lẽ nữ nhân kia đã xem Thất Thất như tình địch, song với dáng vẻ hiện giờ của mình, cô ta khỏi cần phải lo lắng làm gì. Tam Vương gia là một nam nhân, chàng ta cần một nữ nhân dịu dàng xinh đẹp giống như Vân Nhi vậy.