Từ sau khi đại quân của Uy Thất Thất rời khỏi Trường An, xuất chinh đánh Cao Ly, Đại Hán thiên tử cứ liên tục mơ thấy ác mộng, y mộng thấy Uy Thất Thất trúng tên đầy mình, ngã xuống trong vũng máu, mỗi lần tỉnh lại đều đầm đìa mồ hôi, trừng lớn mắt, ngước nhìn ánh trăng tròn chiếu rọi khắp căn phòng, y hoảng sợ muôn phần, bắt đầu hối hận khôn nguôi, tại sao lại đối xử với Uy Thất Thất nghiêm khắc như vậy, nàng chỉ là một nữ nhân mà thôi, hiện giờ ra nông nỗi này, không biết là đang trừng phạt Uy Thất Thất, hay là đang trừng phạt chính bản thân mình.
Những tháng ngày lo lắng bất an vẫn cứ kéo dài, Hoàng thượng có phần ăn không tiêu, y sợ nghe được tin tức truyền về, sợ có người báo cho y biết, Uy Thất Thất đã tử trận, càng sợ hơn nữa là ngay cả thi thể nàng y cũng không trông thấy được, cả ngày hoảng sợ kinh hãi.
Tình cảm với Uy Thất Thất, khiến Đại Hán thiên tử bị giày vò bội phần, đau đớn không sao kể xiết.
Song vào một ngày lâm triều, tin báo trận luôn khiến Đại Hán thiên tử âu lo rốt cuộc cũng đã tới, văn võ bá quan trong triều đều chờ đợi tin tức Thất Thất chết trận, không ai dám phủ nhận, Hoàng thượng an bài như thế chính là muốn dồn Uy Thất Thất vào con đường chết, nghe được tin nàng tử trận cũng là chuyện thường tình.
“Báo, Hoàng thượng, quận Ngư Dương báo về, Thất tướng quân cùng năm nghìn tinh binh, đã đoạt lại được quận Ngư Dương, đánh bại quân xâm lược Cao Ly, bắt hơn hai vạn tù binh quân Cao Ly, giết chết ba vạn quân Cao Ly, nước Cao Ly muốn cầu hoà với Đại Hán!”
“Đây...” Đại Hán thiên tử nửa ngày không thốt ra được lời nào, y gần như bị sốc “Chuyện này sao có thể, mau nói tình hình cụ thể cho trẫm nghe!”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, theo tin báo về, Thất tướng quân cho đóng băng doanh trại Cao Ly, binh lính Cao Ly đều bị tê cóng, dân chúng quận Ngư Dương còn soạn hẳn bài ca dao về chiến dịch lần này.”
“Kể trẫm nghe một chút!”
“Trận địa hình rùa, xe ném, đóng băng Cao Ly, bắt sống giặc dễ như trở bàn tay.”
Hay cho câu bắt sống giặc dễ như trở bàn tay! Trong lòng Đại Hán thiên tử ngạc nhiên mừng rỡ, Uy Thất Thất, một nữ nhân xinh đẹp mưu lược hơn người, một nữ nhân đáng lẽ thuộc về Đại Hán thiên tử, y sao có thể buông nàng ra lần nữa chứ, trên gương mặt y đã hiện rõ sự cảm mến si mê, không muốn che giấu bất cứ điều gì nữa, y kích động đứng lên.
“Triệu Uy Thất Thất về Trường An, trẫm muốn ban thưởng.”
“Vâng, Hoàng thượng.”
“Đúng là một nữ nhân tài giỏi, nghe nói tuổi vẫn còn nhỏ!” Văn võ bá quan khắp triều nghị luận sôi nổi, đều gật gù tán thành! Quả là một nữ nhân thông minh, lại có thể nghĩ ra được biện pháp hàng phục quân địch hay như vậy, có khi một trăm vị tướng quân uy phong cũng không địch lại được một mình nàng.
Đại Hán thiên tử phá lên cười càn rỡ, đúng là trong định mệnh, Uy Thất Thất thắng lợi thực sự rồi, chuyện ban thưởng kia, y muốn suy tính kỹ lưỡng, tốt nhất là tặng thưởng thứ khiến bản thân mình hài lòng... Binh lính truyền lệnh Hoàng thượng đã xuất phát rồi.
Uy Thất Thất đánh thắng trận, tiêu diệt Cao Ly, cô không vội trở về ngay, quận Ngư Dương này xem ra cũng không tệ, Cao Ly lại để lại kho lương thực dư dả, nơi này không có Hoàng thượng, không có áp lực, còn có Lưu Trọng Thiên bên cạnh, cho nên Uy Thất Thất nhất định phải chơi cho đã rồi mới quay trở về.
Băng tuyết ngợp trời, quận Ngư Dương đúng là một sân trượt băng thiên nhiên, lâu lắm rồi chưa có dịp trượt băng thoải mái, cũng nên hồi tưởng lại những thú vui của cuộc sống hiện đại.
Uy Thất Thất bắt đầu mời thợ thủ công quận Ngư Dương làm cho cô giày trượt băng, dựa theo ý tưởng của cô, dường như cũng không khó, quả nhiên đã làm ra được, cô phấn khích xỏ giày vào chân! Ở Đại Hán cũng có thể hưởng thụ thú trượt băng, trước đây mỗi khi vào mùa đông, Uy Thất Thất đều dẫn theo đám bạn của cô, các nữ sinh cấp 3 trường Huyền Đức, đến sân trượt băng.
Nữ nhân trên sân xoay người vài vòng, cô giống như một tiểu tiên nữ, ví cô với tiểu yêu tinh có lẽ sẽ thích hợp hơn, động tác nhảy lên của tiểu yêu tinh lơ lửng qua tầm mắt, khiến người ta mơ màng miên man.
“Thất tướng quân, chỉ dạy cho chúng tôi đi!” Quân lính nhìn phát thèm la hét.
“Được! Chúng ta bỏ tiền mời thợ thủ công quận Ngư Dương làm một trăm đôi, mọi người thay phiên nhau luyện tập!”
“Thất tướng quân!” Quân lính reo hò ủng hộ.
Cuộc sống ở quận Ngư Dương náo nhiệt hẳn lên, ngày đầu tiên Uy Thất Thất cố gắng dạy quân lính luyện tập trượt băng, mọi người té ngã lia lịa, tiếng cười giòn tan, bầu không khí hết sức sôi động, trên sân băng rôm rả khác thường.
Uy Thất Thất rốt cuộc cũng trông thấy Lưu Trọng Thiên đương đứng một bên nhìn cô, nhân lúc mọi người đang luyện tập, Thất Thất nhanh chóng trượt tới, bắt lấy tay chàng.
“Em dạy chàng! Lại đây!”
“Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên kéo thấp mũ xuống, sợ có người nhận ra chàng, Uy Thất Thất sao lại lớn mật như thế, công khai kéo tay chàng, có điều đôi tay Thất Thất thực sự rất mềm mại, khiến chàng không đành lòng đẩy ra, trái lại khó kiềm chế nổi nắm tay cô, ánh mắt mến mộ dừng trên khuôn mặt nữ nhân yêu dấu.
Uy Thất Thất đỏ mặt, liếc nhìn chàng đầy trìu mến, em muốn cùng chàng cảm nhận khoảnh khắc tuyệt đẹp này, Trọng Thiên.
“Không ai chú ý đâu, em cũng dạy bọn họ mà, chàng không học không được!”
Cô kéo tay Lưu Trọng Thiên, nhìn chàng bằng ánh mắt chờ mong khó có thể cưỡng lại, nếu có thể cùng trượt trên sân băng với Lưu Trọng Thiên, đó sẽ là chuyện lãng mạn biết bao, đây là điều cô vẫn luôn ước mơ tha thiết, sẽ có một ngày được trượt băng sóng đôi cùng người yêu, hai người tựa vào nhau.
“Được, tiểu nha đầu.”
Lưu Trọng Thiên điểm nhẹ lên chiếc mũi Thất Thất, rồi ngồi xuống, xỏ giày trượt băng vào, đứng lên, có vẻ thân hình chàng càng thêm cao lớn, Uy Thất Thất đỡ chàng chạy vào sân băng, Lưu Trọng Thiên cảm giác tốc độ giày trượt băng dưới chân quá nhanh, trong lòng bất ổn, mấy lần suýt kéo ngã Thất Thất.
Bọn họ nhanh chóng tách khỏi đám binh lính đương luyện tập, trượt tít ra xa, tiếng gió rít từng hồi bên tai, Uy Thất Thất không ngừng xoay vòng quanh Lưu Trọng Thiên, ngửa mặt lên trời cười tươi như hoa, Lưu Trọng Thiên kéo tay cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, thâm tình mà si mê.
“Em đẹp lắm...” Lưu Trọng Thiên không cầm lòng nổi nói.
“Thật không?” Thất Thất cười thẹn thùng “Nếu như em xấu, chàng còn thích em không?”
“Thích, ở trong sa mạc... Bổn vương đã yêu em rồi.”
“Chàng nói yêu em?” Thất Thất kinh ngạc nhìn chàng, Vương gia cổ đại này cuối cùng cũng nói ra mấy chữ kia, nam nhân lạnh lùng kiêu ngạo, lộng quyền, cũng biết nói yêu.
“Đúng vậy, ta yêu em, Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên cảm thấy khi đối diện với Thất Thất, những câu từ tối tân kia bỗng trở nên trôi chảy lạ thường, rất tự nhiên từ trong miệng thốt ra, dường như nếu không nói ra những lời kia, thì không cách nào biểu đạt rõ tấm lòng của chàng, chàng đã bị tiêm nhiễm từ Thất Thất, dám yêu dám hận.
“Em cũng yêu chàng, vương gia của em, mãi mãi, cho dù em không ở Đại Hán, Thất Thất vĩnh viễn một lòng một dạ với chàng!”
“Bổn vương sẽ không để em đi đâu hết, không được rời xa, bằng không cuộc sống của bổn vương sẽ bị hủy diệt!” Lưu Trọng Thiên muốn ôm cô vào lòng, tình yêu kia đã trói chặt chàng, khiến chàng không nhịn được muốn gần gũi nữ nhân này.
Đột nhiên dưới chân bị vấp, chóp mũi Lưu Trọng Thiên đụng vào chóp mũi Thất Thất, trong phút chốc đó, chàng dâng trào một cảm giác khó tả, tỷ như bị mất hồn, không nhịn được nhanh chóng hôn cô một cái, ánh mắt lưu luyến nhìn cô chăm chú, ngắm cô thật kỹ, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, giờ này khắc này chỉ muốn ôm cô vào trong lòng.
“Bổn vương sắp không kiểm soát được nữa rồi, Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên đột nhiên ôm eo Thất Thất, rồi ngay lập tức lại ép bản thân mình buông ra.
Vì sao khi đối mặt với Thất Thất, chàng lại không khống chế được? Trái tim bỗng đập rộn rã, tình cảm như sóng nước cuộn trào mãnh liệt chảy tràn ra ngoài, từ trước đến nay không tin Tam vương gia sẽ có cảm giác khắc cốt ghi tâm, hiện giờ lĩnh hội triệt để rồi, thế nào gọi là bị chinh phục, thế nào gọi là tình yêu khó vứt bỏ, chàng hận chẳng thể nhét nữ nhân trước mặt vào trong tim, không thả ra nữa.
Ánh mắt Lưu Trọng Thiên dừng trên người cô, xoay quanh cô, chạm vào cô, luôn hy vọng tìm được sự an ủi, tìm được sự giải thoát ở trên người cô, đó là loại cảm giác mãnh liệt, chàng rõ ràng đã phụ thuộc vào cô mất rồi.
Thời gian trượt băng trôi qua thực nhanh.
Tiếng cười không ngớt.
Mệt mỏi cả ngày, Uy Thất Thất, tưởng tượng tới lúc phải trở về Trường An, thì trong lòng phiền muộn, chuyến này chưa chết, không biết Hoàng thượng có mủi lòng hay không, buông tha cho cô và Vương gia.
“Sao lại không vui?” Lưu Trọng Thiên đi đến, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Không muốn trở về, không muốn về Trường An!”
“Chắc binh lính truyền lệnh của Hoàng thượng cũng sắp đến rồi, em đánh thắng trận, hắn nhất định sẽ triệu em trở về!” Lưu Trọng Thiên thở dài một tiếng, cuộc sống hạnh phúc bất luận kéo dài bao lâu cũng có vẻ ngắn ngủi, cuộc sống đau khổ bất luận ngắn ngủi cỡ nào cũng có vẻ dài dằng dặc, hiện tại cuộc sống hạnh phúc sắp chấm dứt rồi, không biết nghênh đón bọn họ sẽ là hạnh phúc hay là đau khổ đây?
“Vương gia!” Uy Thất Thất choàng tay qua cổ Lưu Trọng Thiên “Thất Thất không muốn quay về, cầu xin chàng, Vương gia!”
“Trường An sớm muộn gì cũng phải trở về, bổn vương nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để Hoàng thượng tác thành cho chúng ta, bổn vương không thể đánh mất em!”
Lưu Trọng Thiên nhíu mày, khẽ vuốt ve mái tóc Uy Thất Thất, Thất Thất u sầu ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Trọng Thiên, có lẽ có quá nhiều mất mát, cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khác thường, toàn thân giống như hạ đường huyết, trước mắt tối đen như mực, không khỏi túm chặt lấy cánh tay Lưu Trọng Thiên.
“Làm sao vậy?” Lưu Trọng Thiên lo lắng nhìn gương mặt Uy Thất Thất, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, hình như rất không thoải mái.
Uy Thất Thất đương định nói chuyện, cảm giác buồn nôn dữ dội ập tới, cô đứng lên, nhanh chóng chạy ra khỏi lều trại, Lưu Trọng Thiên lo lắng chạy theo sau, phát hiện Uy Thất Thất trốn trong chỗ tối không ngừng nôn mửa, dáng vẻ kia... Lưu Trọng Thiên đột nhiên nghĩ ra điều gì, mừng rỡ siết chặt nắm tay, lẽ nào...