Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 141: Chương 141: Phản chiến vì yêu (3)




Lưu Trọng Thiên ăn mặc chỉnh tề, tiến vào hoàng cung, chàng muốn diện kiến Hoàng thượng, dùng bản di chiếu kia để áp chế Hoàng thượng đi vào khuôn khổ, chỉ cần Lưu Trọng Thiên công bố bản di chiếu kia cho hậu thế, Hoàng thượng đừng hòng ngồi vững trên giang sơn Đại Hán, lực lượng ủng hộ Lưu Trọng Thiên sẽ lập tức nổi dậy, nếu như không muốn dẫn tới phân tranh, thì nhất định phải thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, buông tha Uy Thất Thất.

“Hoàng thượng, Tam vương gia cầu kiến...” Tiểu Vu Tử thấp giọng nói.

“Lại đến vì Thất Thất, chỉ tổ phí công, trẫm muốn có một nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ không tranh nổi với một Vương gia sao? Cho hắn vào đây!” Đại Hán thiên tử ngồi ngay ngắn trên ghế, lạnh lùng nhìn bao quát khắp Dưỡng Tâm điện, hoàng cung là của y, thiên hạ là của y, chỉ một nữ nhân, y không có lý do gì không chiếm được.

Lưu Trọng Thiên bước vào, huynh đệ hai người nhìn nhau chằm chằm, Hoàng thượng khẽ mỉm cười “Nếu là vì chuyện Uy Thất Thất, giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả!”

“Trọng Thiên chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chớ nên chia rẽ uyên ương, bức Trọng Thiên đi vào khuôn khổ!”

“Ha ha!” Tiếng cười của Đại Hán thiên tử càng thêm ngông cuồng, y đứng dậy, đi tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, nhìn vị Tam vương đệ anh tuấn oai phong này, y thực sự không hiểu, mình rốt cuộc kém Lưu Trọng Thiên ở điểm nào? Vì sao Thất Thất đối với chàng ta tình nồng sâu đậm, đối với mình lại chẳng thèm ngó ngàng tới?

“Uy Thất Thất không chỉ là một mỹ nhân, mà còn là một kỳ tài, khiến trẫm bất luận thế nào cũng không thể từ bỏ, trẫm không ngại giết đệ, để cắt đứt ảo tưởng của Uy Thất Thất, triệt để đi theo trẫm, đệ đoán trẫm có thể làm được hay không?”

“Hoàng thượng đương nhiên có quyền lực để giết Trọng Thiên, nhưng Trọng Thiên muốn nhắc nhở Hoàng thượng, mạng Tam vương gia cũng không phải Hoàng thượng muốn giết là giết được.”

Hoàng thượng phất ống tay áo “Đệ dám uy hiếp trẫm?”

“Không phải uy hiếp, đã nhiều năm như vậy, Hoàng thượng không động tới Trọng Thiên, chẳng phải có chỗ kiêng kị sao!” Lưu Trọng Thiên bình thản nhìn Hoàng thượng “Lưu Trọng Thiên không có hứng thú với thiên hạ của Hoàng thượng, chỉ hy vọng bách tính an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình là được, thế nhưng, Lưu Trọng Thiên không thể từ bỏ Uy Thất Thất.”

“Đệ đã bỏ nàng rồi!”

“Đó là vì Hoàng thượng bức ép Trọng Thiên, hiện giờ Uy Thất Thất đã mang thai cốt nhục của Trọng Thiên, cho nên Lưu Trọng Thiên khẩn cầu Hoàng thượng, niệm tình đứa trẻ, đừng bức ép Thất Thất nữa!”

Lưu Trọng Thiên biết chuyện đã đến nước này không thể nhẫn nhịn được nữa, Hoàng thượng cần phải biết lấy Uy Thất Thất sẽ mang đến hậu quả gì, phải đối mặt với con của Lưu Trọng Thiên, và cả bản di chiếu vẫn đương chìm trong nước kia nữa.

“Đệ nói gì cơ?” Hoàng thượng túm lấy vạt áo Lưu Trọng Thiên, muôn phần căm tức “Đệ nói bậy! Uy Thất Thất chẳng phải xuất chinh gần ba tháng ư? Sao có thể mang thai con của đệ được!”

“Đây là sự thật, Hoàng thượng, Trọng Thiên cũng đi Cao Ly!” Lưu Trọng Thiên kéo tay Hoàng thượng xuống, nói đúng thực tế.

Hoàng thượng thiếu chút nữa té lăn trên đất, y liền lùi lại mấy bước, rất đỗi tức giận rút bảo kiếm trên tường xuống, chỉ vào cổ họng Lưu Trọng Thiên “Đệ cho rằng trẫm thật sự không thể giết đệ sao?”

“Ngài muốn làm hôn quân ư? Trọng Thiên và Thất Thất thương yêu nhau, lẽ nào ngài thực sự muốn bức Trọng Thiên, làm lựa chọn cuối cùng?”

Lưu Trọng Thiên quả thực không muốn nói ra chuyện bản di chiếu kia, một khi nói ra, huynh đệ ắt sẽ trở mặt thành thù, nếu như Hoàng thượng chịu buông tha cho Thất Thất thì tốt, nếu không chịu buông tha, nhất định ngày hôm nay sẽ có một cuộc chiến trong hoàng cung, người đó tuyệt đối không thể là Hoàng thượng, Lưu Trọng Thiên không cho phép mình soán ngôi giết huynh, nên chỉ có thể là bản thân Lưu Trọng Thiên.

Hai người giằng co chưa dứt, Hoàng thượng giận dữ nhìn Lưu Trọng Thiên, chẳng lẽ Hoàng thượng không bằng Tam vương gia sao? Bí mật kia cũng sắp lộ ra ngoài, tên đã đặt trên dây cung, chạm vào là bắn ngay, tình thế vô cùng cấp bách.

Lúc này Tiểu Vu Tử lảo đảo chạy vào, vẻ mặt khóc lóc, nhìn bảo kiếm trong tay Hoàng thượng đương phẫn nộ chỉ vào Lưu Trọng Thiên, thiếu chút nữa ngã sấp xuống trên bậc thềm, biết nói thế nào đây, hắn vừa chạy vừa hô.

“Hoàng thượng, không xong rồi...”

Đại Hán thiên tử không chịu buông bảo kiếm trong tay xuống, dán mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Trọng Thiên, chỉ cần kiếm của y nhích về phía trước, tam đệ của y sẽ biến mất khỏi thế gian này, tình địch của y sẽ không còn, lúc này chỉ cần kiếm một cái cớ, Hoàng thượng muốn bức ép Lưu Trọng Thiên nói ra, cái bí mật y nghi hoặc bao năm qua, di chiếu...

“Nói, Lưu Trọng Thiên, trẫm hiện tại lấy thân phận Hoàng thượng bức đệ, cho dù trong bụng Uy Thất Thất có cốt nhục của đệ, trẫm vẫn cưới như thường.”

“Ngài...” Lưu Trọng Thiên thở dài, xem ra tình nghĩa huynh đệ bọn họ đã cạn kiệt thật rồi.

Tiểu Vu Tử lau mồ hôi, sao Hoàng thượng cứ như không trông thấy hắn vậy, vì vậy lớn tiếng hô “Hoàng thượng, Thất tướng quân chết rồi, nàng ta uống thuốc độc tự sát rồi!”

“Uống thuốc độc tự sát” sau khi nghe những lời này, hai người đều như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bảo kiếm trong tay Hoàng thượng tuột khỏi tay, rơi xuống đất, Lưu Trọng Thiên thì vội vã xông lên trước, xách cổ Tiểu Vu Tử lên, gương mặt ngập tràn lo âu lẫn hoảng sợ, nhìn hắn với vẻ không tin.

“Ngươi nói cái gì? Cẩu nô tài!”

“Thất tướng quân chết rồi, đã tắt thở rồi, uống độc dược rồi...” Tiểu Vu Tử lặp lại lời nói, không dám nhìn vào mặt Lưu Trọng Thiên nữa, ánh mắt kia gần như có thể xơi tái người.

“Không đâu...” Lưu Trọng Thiên quăng Tiểu Vu Tử xuống, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Chàng chỉ thừ người ra một lát, rồi hồn xiêu phách lạc xông ra ngoài cung, trong nháy mắt không thấy tăm hơi đâu nữa.

Hoàng thượng cũng sợ ngây người, y ngã ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, tứ chi vô lực, Tiểu Vu Tử bò tới dưới chân Hoàng thượng, ôm lấy bắp chân Hoàng thượng “Hoàng thượng, chuyện không liên quan đến Tiểu Vu Tử, không ai biết làm thế nào Thất tướng quân lấy được độc dược, khi phát hiện ra đã tắt thở, chết rồi!”

Hoàng thượng đá bay Tiểu Vu Tử một cước, chợt đứng lên “Nói bậy, ngươi nói bậy, trẫm muốn đi gặp nàng! Nàng sẽ không chết đâu!”

Phủ tướng quân của Uy Thất Thất ngập trong tiếng khóc, tỳ nữ và đám hộ vệ đều đứng ngoài cửa phòng, trong phòng Lưu Trọng Thiên ôm xiết lấy Uy Thất Thất đã tắt thở, chẳng nói chẳng rằng, gương mặt anh tuấn khôi ngô trở nên thẫn thờ khác thường, lạnh như băng, chàng nghĩ mãi cũng không hiểu, đêm qua Uy Thất Thất vẫn còn hoạt bát đáng yêu, hôm nay đã ngọc nát hương tan, thành một hương hồn, mang đi tất cả hi vọng lẫn mến mộ của Lưu Trọng Thiên.

Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thất Thất, trong khoảnh khắc đó hàng lệ trong suốt nhỏ xuống gương mặt đã chẳng còn sức sống kia, hàng lệ men theo bên tai Thất Thất trượt xuống dưới... Cô đã không thể cảm nhận nỗi đau xót xa của Lưu Trọng Thiên nữa rồi.

Vì sao nàng lại cam lòng rời bỏ chàng như vậy, Thất Thất có biết nàng đối với Lưu Trọng Thiên mà nói có ý nghĩa như thế nào không? Lưu Trọng Thiên đau đớn áp mặt vào gương mặt lạnh buốt của Thất Thất, ôm chặt cô vào trong lòng, bờ vai run rẩy, rốt cuộc không nhịn được nghẹn ngào khóc rống lên, nam nhi không dễ rơi lệ, thế nhưng lúc này Lưu Trọng Thiên không làm được, nỗi đau kia làm chàng suy sụp, chàng khẩn cầu hết thảy mọi chuyện đều không phải là thật, cuộc phân tranh này không có bất kỳ ý nghĩa gì, khiến chàng mất đi nữ nhân yêu quý, cõi lòng đau đến rã rời tê dại.

Hoàng thượng dẫn Tiểu Vu Tử vội vã chạy tới phủ tướng quân, tỳ nữ và đám hộ vệ đều quỳ xuống, Hoàng thượng mệt nhọc đi vào trong phòng, trông thấy Lưu Trọng Thiên bi thương tuyệt vọng, còn Uy Thất Thất đã mềm oặt trong lòng chàng ta, lập tức cảm thấy choáng váng.

Tiểu Vu Tử cũng không buông lời thêm thắt, Uy Thất Thất thực sự chết rồi, vì sao nàng thà chết chứ không muốn đi theo Hoàng thượng, một mỹ nhân như vậy mà lại rời bỏ nhân thế, trước đây Hàn Vũ tiến cung mang theo trái tim đã chết, còn hôm nay Uy Thất Thất không chịu tiến cung, ngay cả tính mạng cũng không cần.

Uy Thất Thất mặt mày cứng đờ, cánh tay vô lực khoát lên cánh tay Lưu Trọng Thiên, mái tóc dài thướt tha xõa xuống bờ vai Lưu Trọng Thiên, hoàn toàn không cảm nhận được hai nam nhân này lòng đau như cắt.

Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng bế Uy Thất Thất, đứng lên, chàng lạnh lùng nhìn người trước mặt đã giam cầm người chàng yêu dấu ở nơi này, đồng thời cũng căm hận bản thân mình, vì sao không sớm một chút mang Thất Thất rời khỏi chốn tù đày này, thay vì lúc này ôm thi thể nàng đi.

Lưu Trọng Thiên từ tốn đi ra ngoài, dáng vẻ lặng lẽ, dường như những người khác đã không còn tồn tại nữa, đám tỳ nữ và hộ vệ kia cũng tránh sang một bên, không dám tiến lên ngăn cản.

Hoàng thượng vươn cánh tay ra, ngăn Lưu Trọng Thiên lại, lạnh lùng nói “Để lại, nàng là Quý phi trẫm sắc phong, phải được mai táng long trọng, nhập hoàng lăng Đại Hán!”

Lưu Trọng Thiên ném một quyển thẻ tre cho Hoàng thượng “Đây là nguyện vọng cuối cùng của Thất Thất, nếu như ngài thực sự yêu nàng, thì đừng làm khó nàng nữa! Hãy để nàng ra đi được thanh thản!”

Hoàng thượng nhận lấy quyển thẻ tre, lập tức mở ra, chỉ có bốn chữ to đùng in trên đó “Không nhập hoàng lăng!”

Hoàng thượng cảm thấy bốn chữ đó rất chướng mắt, khiến y cảm thấy suy sụp dữ dội, thẻ tre tuột xuống khỏi tay, người bắt đầu lảo đảo, may mà bên cạnh có Tiểu Vu Tử đỡ lấy y.

Một nữ nhân đã chết nhưng không muốn nhập hoàng lăng, Uy Thất Thất khiến Hoàng thượng cảm nhận được sự thất bại mãnh liệt, nữ nhân kiều diễm ấy ngay cả khi đã chết, cũng khiến trong lòng y tồn tại niềm tiếc nuối vô bờ, cả đời sống trong sầu não muộn phiền.

Uy Thất Thất được mang về vương phủ, cô nằm lặng lẽ trong chiếc giường lớn trắng tinh khôi, trên người mặc bộ xiêm y trắng muốt, ngày trước dung nhan tươi cười, hôm nay mỹ nhân hai mắt nhắm nghiền, gương mặt lẫn đôi môi đã chẳng còn hồng hào, vẻ đẹp của cô lưu lại trong khoảnh khắc cuối cùng này, trở nên vĩnh hằng, mãi không già nua.

“Vì sao lại nhẫn tâm như vậy, muốn rời xa bổn vương...” Lưu Trọng Thiên hôn nhẹ lên khuôn mặt lạnh giá, đôi môi tái nhợt, chiếc cằm không còn hơi ấm của cô, nắm chặt tay Uy Thất Thất.

“Bổn vương chẳng phải đã từng nói, hết thảy mọi chuyện cứ để bổn vương lo liệu mà, em vì sao lại nghĩ quẩn như vậy, một thân một mình cô đơn bỏ đi, sau này vương phủ lạnh ngắt vắng bóng em, khiến bổn vương sống không bằng chết, biết đi đâu tìm em được nữa, khiến bổn vương đau đớn khôn nguôi...”

Chàng ôm lấy thân thể Thất Thất, tì cằm lên trước ngực cô, gào thét thảm thiết, tiếng hét ấy xuyên qua căn phòng, vang vọng khắp vương phủ, luẩn quất... Tựa như đang đuổi theo linh hồn Thất Thất, muốn tìm kiếm cô trở về.

Khi chôn cất Uy Thất Thất, chiếu theo di nguyện, không táng nhập hoàng lăng, mà được an táng trong nghĩa trang của vương thất xưa, trong cơn gió lạnh tiêu điều, Lưu Trọng Thiên nhìn chiếc quan tài hạ xuống, bùn đất đen không ngừng lấp lên trên quan tài, dần dần chiếc quan tài khuất bóng trong lớp đất bùn, trái tim chàng cũng như được mai táng theo Uy Thất Thất – nữ nhân xinh đẹp, mê hoặc Lưu Trọng Thiên, cứ như khói bụi thoảng bay qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.