Quân y gắng quan sát vết thương của Thất Thất, kê ra đơn thuốc, sau đó lấy thảo dược từ trong hòm thuốc nhỏ ra, giao cho Vương gia tùy cơ xoay xở để bảo toàn mệnh cho Thất tướng quân. Thật vất vả khi xem xong rồi, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tam Vương gia, mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt quân y, ngã lộn nhào ra khỏi lều trại.
Quân y đương cảm thán cho thân mình vì sao lại xui xẻo như thế, đây chính là hiểu rõ tình hình mà không báo sẽ có tội lớn a, ngộ nhỡ bị ai phát hiện Thất tướng quân là nữ nhân, hắn cũng chẳng được sung sướng gì, chẳng qua cũng may có Vương gia đảm bảo, trong lòng mới có thể kiên định đôi chút. Hắn vừa bước chân ra đại trướng đã bị giám quân Ngô Trung Nghĩa lôi mang đi.
Ngô Trung Nghĩa ngồi ở ghế tựa, cười tủm tỉm nhìn quân y.
“Vì sao Tam Vương gia lại thần bí như vậy? Ngươi đã thấy những gì?”
“Không, không có, chỉ là Thất tướng quân bị thương, không muốn cho người khác quấy rầy!”
“Không đúng, theo ta được biết, liên tục trong vài ngày, Tam Vương gia đều không ra khỏi đại trướng, chỉ là một tên Thất tướng quân, sao có thể khiến Vương gia để ý tới vậy chứ? Thậm chí ngay cả những người khác tới thăm cũng không được ư?”
“Tiểu nhân, thực sự không biết là tại sao? Bên trong chỉ có Thất tướng quân!” Quân y dối lòng nói, ánh mắt hoảng loạn, Ngô Trung Nghĩa giảo hoạt vừa liếc nhìn là đã biết ngay, quân y này dám thay Tam Vương gia lén giấu kín việc gì.
Ngô Trung Nghĩa bực tức đứng lên “Ngươi có biết ta thay mặt cho ai không? Chính là đương kim Hoàng Thượng, Đại Hán thiên tử, giấu diếm ta chính là khi quân phạm thượng! Phải tru di cửu tộc ……”
Quân y vừa nghe xong, mồ hôi liền chảy xuống, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ “A, Ngô đại nhân, van cầu ngươi, ta thực sự không thể nói a, Tam Vương gia sẽ giết ta.”
“Ngươi nói xem, ta mang ngươi hồi kinh, hơn nữa nếu quả thực là đại sự chấn động nào đó, ngươi còn có thể lập công, không cần đi theo quân doanh chạy tới chạy lui, trực tiếp được phong ngự y, vào hoàng cung!” Ngô Trung Nghĩa đe dọa thêm cả dụ dỗ, quả nhiên vô cùng hiệu quả.
Quân y hạ quyết tâm, dù sao cũng không thể đối đầu với Hoàng Thượng a, vì thế nhỏ giọng nói với Ngô Trung Nghĩa “Thất tướng quân là nữ nhân!”
“A!” Ngô Trung Nghĩa kinh ngạc, nữ nhân? Một nữ nhân xấu xí? Phong làm phụ tá hữu tướng quân Đại Hán, Tam Vương gia điên rồi sao? Nếu bí mật này mang báo cho vạn tuế gia, không biết sẽ chấn động tới mức nào đây, chuyện này Hoàng Thượng có thể khai thác được!
Ngô Trung Nghĩa tưởng tượng ra, Hoàng Thượng nhất định sẽ giết Thất tướng quân, sau đó giận cá chém thớt sang Tam Vương gia, buộc tội hắn phạm thượng khi quân, ha ha, cơ hội này Hoàng Thượng há có thể bỏ qua……
Ngô Trung Nghĩa cho rằng, hắn tới sa mạc lần này quả là không uổng phí, hắn rốt cuộc đã tóm được nhược điểm của Tam Vương gia, chứa chấp một nữ nhân, lại còn là một nữ nhân vô cùng xấu.
Trải qua một đêm ngủ say, buổi trưa ngày hôm sau, Thất Thất đã tỉnh lại, cô mệt mỏi mở mắt ra, trông thấy Lưu Trọng Thiên đang lo lắng nhìn cô, cô gắng gượng mỉm cười một chút.
“Màn đạn pháo như mưa của ta có tốt hay không?”
“Có……” Lưu Trọng Thiên nắm tay cô, ai dám nói không tốt chứ, hầu như là hoàn mỹ.
Thất Thất thử nâng cánh tay lên, nhưng cảm thấy rất đau, cô lập tức nhìn nhìn về phía trước ngực, phần trên cơ thể gần như để trần, ngay tức khắc mặt đỏ tía tai, cố hết sức trốn vào trong giường. Bởi vì cánh tay vừa dùng sức, vết thương bắt đầu rách toạc nhói đau.
“Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên ôm lấy cô “Ta đã biết ngươi là nữ nhân……” (Sò: thiên vị quá, ta cũng đang bị cảm nè, Thiên ca ko ôm ta là sao hả??? có ai thương tôi ko??? xỉu tới nơi rùi nè)
“Vương gia……” Thất Thất lo sợ biến sắc, nhưng một chút sức lực cũng không có.
“Không nên cử động, vết thương sẽ nhiễm trùng.”
“Ta phải rời đi…… Vương gia!” Thất Thất cảm thấy xuất hiện triệu chứng hư thoát [hạ đường huyết do mất máu, mất nước], không còn đủ sức nữa, liền ngã vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, nhưng vẫn hoảng hồn chưa lấy lại được bình tĩnh mà nhìn Lưu Trọng Thiên, hắn sẽ không lập tức muốn chém đầu Thất Thất chứ.
“Không được để lộ ra, nếu truyền ra ngoài, mạng của ngươi sẽ không giữ được.”
Lưu Trọng Thiên an ủi cô, sau đó để cô thoải mái nằm trên tấm thảm.
Lúc này một binh lính ở bên ngoài bình phong chạy vào bẩm báo “Bẩm Vương gia, Ngô giám quân bởi vì có việc gấp, đã hồi kinh rồi, phái nô tài tới thông báo một tiếng!”
“Biết rồi!” Lưu Trọng Thiên sửa sang lại y phục một chút, tên Ngô Trung Nghĩa đó có đi hay không ai thèm quan tâm, hắn ở lại quân doanh chỉ tổ vướng chân vướng tay, một tên tiểu nhân phách lối vô dụng.