Trong tiếng gió thổi lẫn tiếng cát bay, ngẫu nhiên truyền đến tiếng kêu lục lạc (*) khe khẽ, loong coong loong coong, vô cùng vui tai, có lạc đà, có người? Thất Thất vùng vẫy, ánh mắt ra sức kiếm tìm chung quanh, nhưng không đủ sức kêu cứu, một lần nữa lại gục ngã xuống sa mạc nóng như thiêu như đốt.
(*) lục lạc treo trên cổ lạc đà, khi lạc đà bước đi thì sẽ phát ra tiếng kêu
Uy Thất Thất cứ ngỡ rằng mình đã chết rồi, biến thành cái xác khô kinh dị trên sa mạc, hoặc sẽ làm mồi cho kền kền sa mạc, nhưng thực tế cô vẫn còn sống. Cô nằm trong một lều trại được dựng tạm, ngồi bên cạnh là một nữ nhân có mái tóc dài, gầy trơ xương, khiến ai nhìn vào cũng thấy xót xa.
“Cô là ai?” Thất Thất ngồi dậy.
“Tiểu cô nương, uống nước đi!” Nữ nhân kia lộ ra hàm răng xỉn vàng, đưa cho Thất Thất một bát nước.
Thất Thất rất khát, há to miệng uống nước, sau đó nhìn nữ nhân kia với vẻ nghi hoặc, trong sa mạc rộng lớn thế này sao lại xuất hiện một nữ nhân đơn độc?
“Cô đã cứu tôi?”
“Đúng vậy! Ta vừa lúc đi ngang qua, trông thấy cô trong sa mạc, lúc đó cô đã ngất xỉu!” Nữ nhân đặt bát xuống, lấy ra một miếng thịt dê sấy khô đưa cho Thất Thất “Ăn đi, không còn thứ khác đâu, trong sa mạc có thể tìm được đồ ăn quả không dễ gì!”
“Sao cô một thân một mình ở trong sa mạc?” Thất Thất hỏi tiếp.
“Chẳng phải cô cũng chỉ một thân một mình trong sa mạc đó sao?”
“Tôi... Tôi lạc đường.” Uy Thất Thất không muốn đề cập tới chuyện của mình với người ngoài, đặc biệt là cái ý nghĩ ngu ngốc muốn chết.
Nữ nhân kia bật cười ha hả, ngón tay thô ráp vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh cho chỉnh tề, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu xí của Uy Thất Thất, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt Thất Thất.
“Cô có đôi mắt mê hoặc lòng người, tương lai sẽ quyến rũ rất nhiều nam nhân!”
“Quyến rũ rất nhiều nam nhân? Với diện mạo này của tôi sao?” Uy Thất Thất thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, chẳng lẽ nam nhân Đại Hán đều thích nữ nhân xấu xí sao? Hay đầu óc có vấn đề gì rồi?
Nữ nhân kia lật ngón tay, lộ ra hai thẻ bài bằng sừng trâu ném tới trước mặt Thất Thất “Ta là thầy bói lưu lạc, không tin ta sẽ xem giúp cô một quẻ, cô hãy tung hai thẻ bài đó lên!”
“Thầy bói ư, cô thật khoác lác, nếu cô có thể đoán ra tôi đến từ đâu, tôi sẽ tin cô!” Thất Thất cầm lấy hai thẻ bài bằng sừng trâu, phát hiện trên thẻ bài sừng trâu đó chi chít những văn tự hết sức quái lạ, chẳng khác nào một mớ hỗn độn. Đúng là trò lừa bịp gạt người, Thất Thất khinh thường quăng thẻ bài sừng trâu xuống đất.
Nữ nhân kia quan sát tỉ mỉ “Kỳ cục, tại sao ta xem không ra quá khứ của cô, nơi đó vô cùng xa xôi, cô...” Nữ nhân kia đột nhiên nhìn vào khuôn mặt Uy Thất Thất “Cô bị người ta hạ cổ độc?”
“Cổ độc?”
“Đúng thế, quẻ bói nói cô trúng hai loại cổ độc quỷ dị, đó là một loại thần chú, cho nên bị đưa đến Đại Hán!”
Uy Thất Thất thiếu chút nữa nhảy dựng lên, miếng thịt dê khô trong miệng rớt ra ngoài, cô kích động nhìn nữ nhân trước mắt, gần như không biết phải nói gì, lãnh thổ Đại Hán rộng lớn, vậy mà lại có người hiểu được nỗi khổ tâm của Uy Thất Thất cô. Thất Thất bất chấp tất cả, níu chặt vạt áo của nữ nhân kia, trong đôi mắt ngân ngấn lệ.
“Tôi muốn trở về! Cô hãy giúp tôi trở về, cầu xin cô!”
Nữ nhân kia bực mình đẩy Thất Thất ra, có vẻ như đó là một con người rất ưa sạch sẽ, vội sửa sang lại y phục bị Thất Thất làm nhàu “Không giải được, cô đã định không thể trở về được!”