Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 94: Chương 94: Vương phi phải chăng mang thai rồi?




Nha hoàn Tiểu Đào lắc đầu lè lưỡi, biết Tam Vương gia đang giận, Vương phi chắc sẽ xúi quẩy rồi, lập tức lén chuồn đi.

“Bổn vương vừa trở về, đã nghe nói cô làm loạn vương phủ, cô đã làm những gì, từng việc một phải báo cáo lại cho bổn vương nghe!” Lưu Trọng Thiên ngồi xuống ghế, nhìn Uy Thất Thất chằm chằm, khi nhìn đến y phục trên người Thất Thất, không khỏi nhíu mày.

“Ngài hung dữ như vậy làm quái gì?” Thất Thất chỉnh trang lại y phục bị Lưu Trọng Thiên làm nhàu, chỉ về phía ngoài cửa “Chẳng phải chỉ có một chiếc xe đạp thôi sao?”

“Còn gì nữa?”

“Y phục, may vài bộ y phục gọn nhẹ!”

“Còn gì nữa?”

“Còn gì nhỉ?” Uy Thất Thất chải vuốt tóc “À! Tóc, tôi không chải những kiểu tóc cầu kỳ hoa mỹ, mà buộc tóc đuôi ngựa, vậy cũng đáng để giận sao?”

“Bổn vương không muốn nghe những chuyện đó, cô lại đây!” Lưu Trọng Thiên nhìn tóc đuôi ngựa lẫn bộ trang phục của cô, quả thực trông thanh cao thoát tục hơn nhiều, càng toát lên vẻ hoạt bát đáng yêu của cô.

“Đuôi ngựa ngài cũng muốn nhìn!” Uy Thất Thất bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên với vẻ không tình nguyện.

Lưu Trọng Thiên kéo cô vào trong lòng “Cô sai người sửa soạn một căn phòng mới, là muốn nói cho mọi người trong vương phủ biết, Vương phi với Vương gia tách ra ngủ riêng có phải không?”

“Là có ý gì? Ai cũng biết ngài phải phụng chỉ thành hôn, dung mạo Vương phi xấu xí, tách ra cũng là điều bình thường!”

“Nhưng có ai nói cho cô biết là có rất nhiều kẻ thích nghe tin đồn thú vị trong vương phủ không?”

“Ai thích, ai nói mặc kệ họ, tôi chỉ cần sống vui vẻ là được!”

“Nhưng bổn vương không vui!” Lưu Trọng Thiên tăng thêm lực trên tay, gần như ôm trọn lấy Uy Thất Thất “Hoàng thượng còn hy vọng nghe được tin tốt lành từ chúng ta!”

Uy Thất Thất cảm nhận được tóc mình đang cọ vào gò má Lưu Trọng Thiên, có chút thẹn thùng, liền nổi nóng hỏi.

“Hắn còn muốn nghe tin tốt lành gì nữa?”

“Vương phi phải chăng mang thai rồi?”

“Này!” Thất Thất đẩy Lưu Trọng Thiên ra “Tên hoàng huynh kia của ngài có phải đầu óc có vấn đề không? Tôi và ngài đâu phải phu thê chân chính, tôi đã bị hắn hại đủ thảm rồi, giờ còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ để tôi chuẩn bị cái bụng giả cho hắn xem à!”

“Chúng ta có thể cho huynh ấy xem một cái thực sự!” Lưu Trọng Thiên khẽ mỉm cười, vẻ mặt như đùa cợt.

“Lưu Trọng Thiên, ngài cũng điên giống tên hoàng huynh của ngài rồi, mau buông tôi ra!”

Lưu Trọng Thiên buông Uy Thất Thất ra, Thất Thất nhanh chóng tránh sang một bên, nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ hết sức phòng bị “Tôi đã nói rõ với ngài rồi, tôi ở lại vương phủ, là vì tôi không có chỗ nào để đi, tạm thời nương nhờ ngài chỗ ở, đừng xem tôi là Vương phi thực sự, chức vị Vương phi ấy chẳng có tự do, không thích!”

“Vậy ta phải xem cô là gì?”

“Muội muội, bằng hữu cũng không tệ! Vương phủ ngài rộng lớn như vậy, thêm mình tôi thôi mà!”

“Nhưng ta không thiếu muội muội cũng không thiếu bằng hữu, chỉ thiếu mỗi Vương phi!” Lưu Trọng Thiên đùa cợt nhìn Uy Thất Thất, chàng không tài nào xem nữ nhân xấu xí này là muội muội, hay là bằng hữu gì đó được, cô đứng đó, con người cô toát lên sức quyến rũ khó tả, khiến lòng chàng cứ rạo rực không thôi.

Uy Thất Thất đột nhiên lấy lại tinh thần, tiến đến trước mặt Lưu Trọng Thiên “Vương gia, ngài có thích nữ nhân nào không?”

Sắc mặt Lưu Trọng Thiên hiện lên vẻ u ám “Tự nhiên hỏi chuyện này làm gì?”

“Không trả lời được ngay có nghĩa là có, phải chăng là Vân Nhi tiểu thư?” Thất Thất tinh nghịch nằm bò lên đầu gối Lưu Trọng Thiên, ngẩng đầu nhìn chàng thăm dò.

“Không được nói bậy, Vân Nhi chỉ là một cô bé mồ côi.”

“Nhưng chắc hẳn ngài đã định sẽ cưới nàng ta? Ở đâu lại có kiểu không cần mỹ nữ, đi thích xấu nữ chứ?” Thất Thất nhớ tới nữ tử mặc y phục màu lục kia, dịu dàng như nước, hẳn là mẫu người mà cái tên trọng chủ nghĩa đại nam tử như Lưu Trọng Thiên thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.