Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 2: Chương 2: Xuyên không cổ




Họ tên: Uy Thất Thất

Tuổi: vừa tròn 17 tuổi

Ngoại hình: tóc ngắn, cao 1m69, thích mặc áo phông, quần jean, đi giày sneakers đế cao, thích có nhiều tạo hình phong cách…

Nghề nghiệp: học sinh năm thứ ba trường trung học nữ sinh Huyền Đức

Tính cách: hoạt bát hiếu động, mạnh mẽ thiện chiến, thích bênh vực kẻ yếu.

Sở trường: giỏi Tán Đả (*), từng nhiều lần đoạt giải quán quân Tán Đả, thích rock and roll.

(*) Tán Đả (Tán thủ, đối kháng): một nội dung của bộ môn Wushu

Thân phận: nữ thừa kế duy nhất của tập đoàn Uy Thị, “chị cả” của trường Huyền Đức.

Châm ngôn cửa miệng: Xưa có hiệp nữ, nay có Uy Thất Thất.

……….

“Đừng xem nữa, Uy Thất Thất đến kìa…”

Phía ngoài cổng trường nữ sinh Huyền Đức, có vài nam sinh vội giấu bản giới thiệu vắn tắt về Uy Thất Thất trong tay ra sau lưng, chen lấn xô đẩy nhau, biểu cảm khát khao mong ngóng trông về phía cổng trường.

Hơn chục nữ sinh cười nói vui vẻ bước ra khỏi vườn trường, dẫn đầu là một cô gái dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, nước da trắng ngần, đôi mắt to tròn long lanh tươi cười như hoa, chiếc mũi cân đối, đôi môi đỏ mọng, vừa nhìn đã khiến cho người ta yêu thích.

Đó chính là Uy Thất Thất, “chị cả” của trường Huyền Đức, duyên dáng yêu kiều, được hầu hết học sinh trong trường sùng bái, đương là thời điểm tan trường cùng bạn học.

“Thất Thất, lại có người mến mộ kìa…” Phía sau có cô bạn đẩy Uy Thất Thất một cái. Ánh mắt Thất Thất lập tức cảnh giác nhìn về phía những nam sinh đó, mấy cậu kia liền kẻ đẩy người huých né tránh.

Thất Thất bĩu môi bật cười “Nhát gan như chuột nhắt, ngay cả dũng khí lại đây chào hỏi cũng không có, đừng để ý đến bọn họ nữa!”

Xa xa, một chiếc Chrysler Limousine sang trọng chạy tới, bác tài xế tầm tuổi trung niên xuống xe, cung kính mở cửa xe, Thất Thất vẫy tay chào tạm biệt bạn bè, rồi chui nhanh vào xe, chiếc xe từ từ rời đi.

Uy Thất Thất nhàn nhã ngồi trong xe, buồn chán bật đầu máy video lên, xem phim hài Mr Bean, ăn bắp rang bơ trong tay, cô duỗi thẵng đôi chân thon dài cho đỡ mỏi, vừa xem vừa cười khúc khích.

Người tài xế nhìn Uy Thất Thất qua kính chiếu hậu, là con gái của một gia đình giàu có nên vô ưu vô lo, lại là người thừa kế duy nhất khối tài sản khổng lồ, nhất định ăn sung mặc sướng, cả đời phú quý.

Khi Uy Thất Thất đang xem hăng say nhất, thì chiếc xe đột nhiên ngừng lại. Thất Thất lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước với vẻ kỳ lạ, đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên dừng lại?

Bác tài giơ hai tay lên che đầu, lớn tiếng thét “Sao lại có nhiều sâu bọ màu vàng thế này? Trời ơi, trên xe toàn là sâu bọ!”

“Gì cơ?” Uy Thất Thất vội mở cửa xe, đương định xuống xe, đột nhiên cảm thấy chóng mặt dữ dội, nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ ong ong bên tai, gương mặt bắt đầu đau đớn tái tê. Cô ôm chặt lấy mặt, cảm giác như có vô số sâu bọ đang chích cô. Trước mắt Thất Thất xuất hiện ảo giác, có một con sâu màu vàng to đùng, đang bò về phía cô.

“Chú Ngôn, chú Ngôn!”

Bác tài nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của Thất Thất, bất chấp những con sâu bọ kia, vội vàng chạy về phía cô, nhưng đã quá muộn rồi, ông trông thấy Uy Thất Thất bị bao phủ trong quầng sáng màu đỏ, cơ thể như những hạt cát bụi bị gió cuốn đi, chầm chậm tan biến, cuối cùng chớp mắt một cái thì không thấy đâu nữa…

Bác tài giật mình mở to hai mắt, quả thực không dám tin vào mắt mình, ông ra sức dụi dụi mắt, rồi chăm chú nhìn kỹ lại. Ghế ngồi phía sau xe vẫn đang chiếu hài kịch Mr Bean, không thấy bóng dáng Uy Thất Thất nữa, ông nhất thời sững sờ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.