Sau khi Lowen khuất bóng, Ritsuka mới trở về nhà. Ánh hoàng hôn đỏ nhạt chiếu xuống Ritsuka khiến bóng của cô đổ dài trên mặt đất. Hiện tại, đầu óc của cô hiện tại rất hỗn độn. Bao nhiêu câu hỏi xoay quanh Ritsuka. “Tại sao cô lại ở trên nóc nhà với Lowen ? Lowen là ai ? Chẳng phải cô đang ở nhà của Urie sao ? Có chuyện gì xảy ra à ? Sao cô không nhớ chuyện gì xảy ra sau khi Urie đưa cô ra vòng đu quay ?” ...
Vừa nghĩ vừa đi, thoát cái Ritsuka đã về tới nhà, cô mở cửa nhà ra. Lindo và Azuna đang ngồi trên ghế sofa suy nghĩ gì đó. Nghe tiếng mở cửa, cả hai đồng loại quay đầu lại rồi vội vàng đứng lên đi về phía Ritsuka. Sau khi đi ra khỏi căn nhà kính đó, hai người đã tìm Ritsuka ở những nơi cô có thể đến, thậm chí còn sử dụng cả thuật tìm người của pháp sư nhưng Ritsuka như bốc hơi vậy, không để lại chút dấu vết gì. Nên Lindo và Azuna đành về nhà ngồi đợi rồi nghĩ cách. Không ngờ Ritsuka lại tự về đến nhà một cách an toàn. Xnh quanh người cô không có hắc khí, rất tinh khiết. Nhìn Ritsuka lành lặn đứng trước mặt, Lindo và Azuna mới thở phảo nhẹ nhõm.
- “Em không sao chứ ? Anh đã kêu em đừng đi đâu mà ? Tại sao em lại không nghe lời vậy ? Chuyện của mẹ để anh nghĩ cách, em không cần gặp mặt lũ người kia nữa đâu.” Lindo tức giận nói. Khi không thấy Ritsuka đâu, quả thật cậu rất lo lắng. Lúc đó, tim cậu khẽ nhói, cậu sợ mất Ritsuka. Cái cảm giác này là gì ? Chính bản thân Lindo cũng không hiểu.
- “Nhưng...” Ritsuka có chút sợ. Cô chưa từng thấy anh hai như vậy bao giờ.
- “Cậu ổn chứ ? Cậu làm mình và anh Lindo lo lắng đo. Cậu hãy nghe lời anh ấy đi, đừng làm những chuyện như vậy, sẽ không được gì đâu. Cậu... có thấy điều gì khác thường ở đó không ?” Azuna tiến đền ôm Ritsuka.
- “Ừm... Tớ thấy bên trong căn nhà đó như một khu rừng vậy. Ở đó có những con người kì lạ cứ đuổi theo tớ, còn có cả một cái công viên giải trí trông đáng sợ lắm... Tớ chỉ nhớ có vậy thôi. “ Ritsuka hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ở nhà Urie.
- “Không sao là tốt rồi. Vừa nãy em đã ở với ai vậy ?” Lindo thở dài nói.
- “Vừa nãy .... đâu có đâu.” Nhớ lại nụ hôn của Lowen, Ritsuka đỏ mặt chột dạ rồi chối bay chối biến.
- “Đúng không ?” Thấy Ritsuka như vậy, Azuna liên lên tiếng hỏi.
- “Em đi tắm đi rồi xuống nhà. Anh đi làm bữa tối. Azuna, em chịu khó ngồi đợi một lát nhé.” Lindo nhanh chóng quay người đi về phía nhầ bếp, để lại hai cô gái ở lại với nhau.
- “Cậu đi tắm trước đi, để mình vào phụ anh Lindo.” Azuna nhẹ nói rồi đi vào phòng bếp.
- “A... Ưm” Ritsuka cũng lên phòng lấy quần áo rồi tắm rửa thật sạch sẽ.
- “Không ở ngoài đấy chơi à ?” Lindo vừa thái rau vừa nói.
- “Không. Anh về nước nhanh thật, em còn tưởng anh sẽ hoàn thành nốt khóa học rồi mới về chứ.” Azuna ngồi xuống ghế ở bàn ăn, thân thiết nói.
- “Ừ. Có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra quá mà. dù sao thì khóa học đó, anh sớm học được hết rồi, chỉ là cần chút thời gian thực tập thôi. Cảm ơn em trong thời gian qua đã chiếu cố Ritsuka.” Một lúc sau Lindo mới trả lời lại Azuna.
- “Chuyện nên làm mà, Ritsuka là bạn em, em đương nhiên phải giúp đỡ cậu ấy. Về chuyện của Hội học sinh ... anh tính sao.” Azuna hạ thấp giọng xuống chỉ để hai người nghe được.
- “Anh sẽ nghĩ cách. Nên để Ritsuka tránh xa bọn chúng. Nhưng... lũ quỷ và lũ vampire kia trước đây không có động tĩnh gì sao tự nhiên lại có thể hành động như vậy.” Lindo trầm giọng nói. Anh rất khó hiểu, vì sao lũ quỷ kia đã lâu như vậy cả 2 loài kia không có hành động gì vậy mà tại sao gần đây chúng có thể hành động tự do như vậy.
- “Em nghe ba mẹ nói... Quyển Sách Cấm Grimoire đã bắt đầu xuất hiện nên...” Đang nói Azuna bỗng dưng im lặng, đứng lên lấy bát đũa dọn lên bàn.
Lindo cũng không nói gì nữa. Đúng lúc đó, Ritsuka cũng mặc một bộ đồ thoải mái đi xuống mở cửa phòng bếp. Thì ra, cả hai biết Ritsuka xuống nên không nói gì.
- “Anh hai, Azuna có cần giúp gì không ?” Ritsuka chạy lại chỗ Azuna phụ cô dọn bát ra bàn.
- “Không cần đâu cô nương của tôi ơi. Cô cứ ngồi đây để chúng tôi làm cho.” Azuna đùa giỡn nói.
- “Azuna đừng trêu mình mà. Anh hai cần giúp gì không.” Azuna chạy lại chỗ Lindo mong đợi nói.
- “Như Azuna nói.” Lindo ngắn gọn trả lời.
- “Hai người thật là... giận hai người luôn.” Ritsuka phồng má giả giận dỗi.
- “Thôi nào thôi nào, lớn rồi có phải trẻ con đâu.” Azuna một tay đặt chiếc bát cuối cùng một tay véo một bên má Ritsuka.
- “Aida ! Cậu véo má mình bao nhiêu lần rồi Azuna, mỗi lần đều véo đến đỏ má mình rồi. Aaaa ! Làn da mịn màng của tôi.” Ritsuka vờ đau khổ xoa một bên má bị véo của mình.
- “Được rồi, ăn cơm thôi.” Lindo bê thức ăn lên, cười nhẹ nói với hai người con gái còn đang trêu đùa.
Bữa cơm diễn ra thật vui vẻ, đầy ắp những tiếng cười của Azuna và Ritsuka, Lindo thỉnh thoảng chỉ chen vào nói mấy câu. Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Ritsuka và Azuna chạy lên phòng ngủ của Ritsuka mà không thấy áy náy sau khi nhận được lời nói của Lindo : “Hai đứa lên phòng chơi đi để anh rửa bát cho.”