Nhị cô vẫn
bị Kinh Triệu Doãn đưa đi, tuy nói Đại cô là bạch đinh, mà Nhị cô là phu nhân nhà quan, nhưng luật pháp vô tình, lại là Từ lão phu nhân đích
thân tố giác, quan phủ không thể không xem thường, có điều hung thủ và
người chết đều là chị em ruột của phò mã, tuy nói người chết cùng phò mã là ruột rà cùng một mẹ sinh ra, nhưng nghe nói hung thủ ngày thường
cũng có quan hệ không tệ với phò mã, trong chuyện này, xử lý thế nào
cũng không được thỏa đáng lắm, đành phải theo lẽ công bằng mà làm, thẩm
tra kỹ càng.
Chuyện của
Nhị cô, khiến cả nhà Nhị cô phụ trải qua tiệc tất niên không vui, Từ Man còn có lòng đi thăm Hoàng Tú Lệ, thấy nàng mặt mày tiều tụy, tâm thần
hoảng hốt, thấy mình đến dù không đến mức gào khóc, nhưng trên mặt cũng
nước mắt ngắn dài, nắm chặt tay mình, nói hãy tin là Nhị cô là bị oan
uổng.
Kỳ thật Từ
Man cũng không tin Nhị cô sẽ giết người, thứ nhất, Nhị cô không có động
cơ giết người, thứ hai, giả sử nếu là nhị cô giết, thủ pháp cũng quá
kém, hơn nữa, nếu thật sự là Nhị cô làm, vì sao nha hoàn bên người lại
không nhìn thấy, tuy Nhị cô chỉ là phu nhân của một tiểu quan, nhưng
trong nhà vẫn có tỳ nữ, lúc Nhị cô ngủ, tỳ nữ bên cạnh đi đâu, Đại cô
làm cách nào đến phòng Nhị cô mà không bị tỳ nữ phát hiện, từng ấy vẫn
là những câu đố chưa có giải đáp.
Huống hồ Từ
Man luôn cảm thấy trong chuyện này tổ mẫu dường như sắm một vai trò đặc
biệt, dựa vào câu hỏi của quan sai, trước khi Đại cô bị giết, tổ mẫu căn bản không đến phòng của Nhị cô, nói cách khác, bà ta cũng không tận mắt nhìn thấy Nhị cô giết Đại cô, vậy cớ sao, bà cứ nhất quyết khăng khăng
là Đại cô do Nhị cô giết chứ? Nếu Nhị cô bị hoạch tội, đối với tổ mẫu sẽ có lợi gì?
Kỳ thật, Nhị cô là do di nương sinh ra, tổ mẫu không ưa Nhị cô, nhưng trong đại gia
tộc, cho dù cô nương đã xuất giá, cũng có thể liên luỵ làm hỏng thanh
danh đến những cô gái chưa xuất giá trong gia tộc. Nếu Nhị cô thật sự bị xử tội chết, như vậy các thế hệ cô nương sau này của Từ gia, bất luận
là đã xuất giá hay chưa, tương lai ở nhà chồng làm gì còn mặt mũi? Từ
Man tin tưởng, nếu mà gia tộc khác xảy ra chuyện như vầy, thì cho dù
không bắt được hung thủ giết chết Đại cô, cũng sẽ không tới phiên trên
đầu Nhị cô, mà đoán là sẽ tìm một nha hoàn hoặc ma ma nào đó gánh tội
thay liền xem như xong.
Bất luận nhà Nhị cô có như thế nào, năm mới cũng phải đón, mặc dù trong phủ công
chúa đón năm mới vô cùng áp lực lại im ắng hơn ngày thường, nhưng lúc
vào cung dự tiệc, cũng không thể vắng mặt như trước, ngược lại phải
trưng ra vẻ mặt vui tươi hớn hở. Hoàng cung chính là như thế, chỉ được
cười, không được khóc, bằng không chính là tang khí này hủy đi long khí
của hoàng gia. Thành thử dù cậu mợ đối với nàng không tệ, nhưng Từ Man
vẫn không thích nán lại lâu trong cung, luôn cảm thấy thời gian rất dài, cả người đến hít thở cũng bị áp lực.
Đêm lạnh như nước, trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình, Từ Man mang theo nha
hoàn lủi đến ngự hoa viên, nơi này cách đại điện không xa, xung quanh
cũng có cung nữ đi lại, không lo lắng có chuyện gì bất trắc. Bởi vì Đại
cô qua đời, dù tết Từ Man cũng không được ăn mặc quá mức sặc sỡ, cởi đi
áo đỏ đổi thành áo tím, ở dưới ánh trăng ngồi trong hành lang, cũng có
vài phần thần bí.
Từ ngày hôm
đó đến nay, Từ Man chưa từng gặp riêng Gia Cát Sơ Thanh, tuy là mùa
đông, nhưng tang sự vẫn phải làm, lúc khóc tang, Từ Man đi cùng phụ thân đến phúng viếng, chỉ đứng từ xa nhìn thiếu niên quỳ trên mặt đất, im
lặng không nói gì kia, nàng thậm chí ngay cả dũng khí đi đến an ủi vài
câu cũng không có.
Nàng quả
thật không biết nên đối mặt với Gia Cát Sơ Thanh như thế nào, tại thời
điểm yếu đuối nhất của cuộc đời, hắn vươn tay về phía mình, thảng như
một cậu bé muốn mình cứu vớt. Cuối cùng, nàng vẫn là ích kỷ.
“A Man, một
mình muội ở đây làm gì vậy?” định luật ‘cẩu huyết’ quả nhiên nói đố có
sai, lúc bạn muốn ngồi một mình yên lặng thưởng thức tịch mịch, luôn
luôn sẽ có người đến phá đám, có điều đôi khi người tới là phúc, có đôi
khi cũng là họa.
Từ Man quay
đầu nhìn “họa” đang đi về phía mình, cau mày một cái, mới tỉnh rụi nói:
“Đại biểu ca, huynh không ở trong bữa tiệc, đến đây làm gì?”
Đại hoàng tử Tôn Mẫn Tiêu hôm nay xiêm áo rất hỉ khánh (đỏ), một thân thâm y màu mận chín thêu hoa văn rồng từ tơ vàng, bên trên khảm ngọc châu hình thoi màu sáp ong (hình), phối hợp với hoa văn tơ vàng kia, càng làm nổi bật vẻ tôn quý xa hoa. Đại
biểu ca năm nay đã qua 16, thân hình cân đối, tứ chi thon dài, diện mạo
mặc dù giống Hoàng mỹ nhân, nhưng lại không lộ vẻ nữ khí, ngược lại
trông đẹp như quan ngọc (dung mạo như ngọc), có dáng dấp anh tuấn, có bản lĩnh át người.
“Trong tiệc chơi đoán thẻ hoa, tả hữu
không thấy muội đâu, liền biết ngay là đã trốn ra ngoài, nên ra xem thử
rốt cuộc bên ngoài có cái gì hấp dẫn quận chúa A Man của chúng ta.” Tôn
Mẫn Tiêu đi đến cạnh Từ Man, cũng phớt lờ vẻ cố ý kiêng dè của Từ Man,
đặt mông ngồi xuống cạnh nàng, dưới hành lang, ánh mắt hắn sáng quắc
nhìn nàng.
Từ Man không được tự nhiên xê dịch giày
thêu, làm như tránh né nhìn lên vầng trăng trên trời, hôm nay ánh trăng
rất mờ, phảng phất có cảm giác trong suốt như thủy tinh, khiến Từ Man
bất tri bất giác nhớ tới ngón tay pha trà lật sách của Gia Cát Sơ Thanh.
“A Man không muốn để ý tới huynh sao?”
thấy Từ Man không nói chuyện, Tôn Mẫn Tiêu ngồi trong chỗ mờ tối, im
lặng một lúc mới chậm rãi hỏi.
“Nào có?” Từ Man thầm nhủ: ngươi giờ mới biết sao, lại không dám lộ ra mặt.
“A Man, từ nhỏ đến lớn, biểu ca đối với
muội không tốt sao.” Tôn Mẫn Tiêu chẳng qua chỉ kéo kéo ống tay áo hắn,
lại khiến cho người khác nhìn hắn như đang dâng hương gảy đàn, cực kỳ
thanh nhã.
Từ Man cúi đầu, nàng không thừa nhận cũng không được, khí thế tôn quý hoa lệ trên người Tôn Mẫn Tiêu, là thứ mà
Gia Cát Sơ Thanh và Đinh Hạo Nhiên có bồi dưỡng cách nào cũng không có
được. Đây không phải do vấn đề của mỗi người, mà là do hoàn cảnh cuộc
sống tạo nên, giáo dục của hoàng gia lại càng không phải chỉ bày ra cho
đẹp. Lấy ví dụ từ nàng đây thôi, nàng tin tưởng, nếu quận chúa Từ Man
chân chính đứng trước mặt mình, khí chất trên người nàng ta, là thứ mà
mình có dung nhập thế nào bắt chước ra sao, đều không thể bằng được. Bởi vì linh hồn của bản thân này, cho dù ở thế giới này mười mấy năm, nhưng tư duy và tập quán cố định đã sớm hình thành ở thời hiện đại. Ngần ấy
năm, nàng chẳng qua chỉ dựng cho mình một cái vỏ hư ảo, hòng che giấu
con người chân chính của mình, mà thời gian che dấu này, sợ sẽ là cả
đời.
♥Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com♥
Mặc dù rất tán thưởng khí chất của người
này, nhưng hơn cả là Từ Man phản cảm với nhân phẩm dối trá của hắn, cho
dù hắn có biểu hiện yêu thích mình thế nào, nhưng Từ Man cũng không phải cô nữ sinh mới lớn còn ngây thơ, nàng có thể nhìn thấy trong mắt Tôn
Mẫn Tiêu, ngoài ái mộ còn là tham lam, còn có cả một luồng lãnh khốc rõ
ràng. Có lẽ Tôn Mẫn Tiêu thật sự có một chút dụng tâm với nàng, nhưng đó cũng là bởi vì nhìn vào diện mạo và bối cảnh của nàng, nếu thực sự đến
thời khắc xung đột lợi ích, hắn cũng chỉ là một Đinh Hạo Nhiên thứ hai
mà thôi.
“Biểu ca đối đãi với A Man như em gái
ruột, thật sự rất tốt.” Từ Man nhìn thẳng vào đôi con ngươi của hắn,
nghiêm túc trả lời, mấy năm nay, hễ nàng và Thục Viện có xung đột, đều
là Tôn Mẫn Tiêu quát mắng Thục Viện, đến nàng còn cảm thấy ấm ức thay
Thục Viện.
Đôi con ngươi của Tôn Mẫn Tiêu tối sầm lại, làm như có chút khổ sở nói: “Vậy tại sao A Man luôn muốn giữ khoảng cách với huynh.”
Từ Man thầm nôn mửa, đã giữ khoảng cách
còn bị đuổi chạy khắp nơi, giả sử cho chút ám hiệu gì đó, chẳng phải sẽ
đến thẳng phủ công chúa cầu hôn luôn rồi sao?
“Lúc bé thì không sao, nay ai nấy đều đã
lớn, đương nhiên không thể cùng chơi một chỗ, nhưng trong lòng A Man,
đại biểu ca chính là ca ca ruột của muội.” Cũng đã là ca ca ruột rồi,
làm ơn biết tự giác một chút đi, Từ Man còn kém không biểu lộ rõ nàng
căn bản không muốn gặp người này nữa thôi.
“A Man…” Tôn Mẫn Tiêu để ý cung nữ chung
quanh không nhiều lắm, lại nghĩ tới những điều mẫu thân dạy hắn gần đây, hắn quả thật không thể tiếp tục theo đuổi nữa, nếu đã không chiếm được
Từ Man, không được phủ công chúa ủng hộ, hắn muốn ngồi lên vị trí kia,
sẽ càng thêm khó khăn, con trai của Hoàng hậu qua vài năm nữa sẽ càng
lớn hơn rồi.
Từ Man thấy Tôn Mẫn Tiêu đi tới gần mình, hô hấp căng thẳng, nơi này mặc dù không có ai thì cũng thôi đi, nhưng
rủi như kinh động lên, mặt mũi rất khó coi, Thanh Mai cùng Hương Xuân
đứng ở hai bên Từ Man, lại càng không dám khinh suất.
“Lần nào cũng như vậy.” Tôn Mẫn Tiêu
trong tiếng cười mang theo một loại phiền toái bạo ngược, hắn thân thủ
cực nhanh cầm hai tay Từ Man, kéo lên trước, kéo nàng cách xa vòng vây
của Thanh Mai và Hương Xuân, lập tức kề sát tai Từ Man ái muội nói: “A
Man muội rõ ràng hiểu ý của huynh, sao cứ cố tình vờ như không rõ, bọn
nha hoàn của muội cũng đề phòng huynh như phòng cướp. A Man… trái tim
muội không có độ ấm sao?”
Từ Man bị giữ chặt, không thể động đậy,
hãi hùng nghe lời hắn nói, chỉ cảm thấy máu huyết lạnh ngắt, tuôn trào
đến tứ chi, gã Tôn Mẫn Tiêu này quả nhiên là rất thông minh, mấy mánh
lới trước đây của mình, phỏng chừng trong mắt hắn đều là trò trẻ con,
nay ngày càng gần với thời điểm hắn lấy chính thê, sợ là hắn chờ không
nổi nữa.
“Đại biểu ca, rốt cuộc huynh muốn gì?” Từ Man cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn rõ người đối diện, nhưng trong đêm mùa đông, người này tựa như một vệt bóng tối màu, diện mạo mơ hồ.
“A Man, huynh khiếm khuyết một vị chính
thê tôn quý, mà muội lại thiếu một vị trượng phu chí cao vô thượng,
huynh nghĩ, mục tiêu của chúng ta giống nhau, không phải sao?”
Cảm giác cái trán chợt lạnh, lòng bàn tay Tôn Mẫn Tiêu áp lên trán Từ Man, không hề làm gì, nhưng có luồng khí âm lãnh bốc lên từ sau lưng, khiến răng Từ Man có hơi phát run.
“Đại biểu ca, muội chỉ muốn giống như mẫu thân, kiên định thực tế tìm một người đàn ông bình thường, an an ổn ổn
sống cả đời, không hơn.” Từ Man làm mặt lạnh, dùng lực giãy dụa một cái, đè nén lửa giận nói.
Tôn Mẫn Tiêu cúi đầu nhìn thấy ánh mắt
thẹn thùng và giận dữ của Từ Man, cũng biết không nên bức ép thái quá,
bèn buông lỏng tay ra, nhưng người lại không rời đi, ngược lại càng kề
gần sát Từ Man nói: “Bình thường? An ổn? A Man muội từ trước tới nay đều được bảo hộ rất kỹ, phụ hoàng cũng vậy, cô mẫu cũng vậy, muội cảm thấy, một quận chúa chính thống duy nhất của Ngô quốc này, thật sự có thể
tiêu dao sống cả đời sao?”
Dứt lời, Tôn Mẫn Tiêu không đợi Từ Man
phản ứng lại, liền lui lại sau mấy bước, xoay người trở lại hành lang,
nhìn Từ Man được ánh trăng rọi nghiêng lên người, nhoẻn miệng cười trào
phúng: “A Man trước nay rất thông minh, nói vậy sẽ suy nghĩ cẩn thận,
thay vì chọn người khác, chi bằng chọn huynh – người vẫn luôn ái mộ muội thì hơn.”
Từ Man dõi mắt nhìn theo Tôn Mẫn Tiêu rời đi, cắn chặt răng sợ nói ra lời kích động gì để người khác nghe thấy,
miễn cho ngày sau xuất hiện mấy lời đồn nhảm. Cả người nàng phát run,
ban đầu có lẽ là bị dọa sợ, nhưng hiện tại nhất định là tức giận. Nàng
hiểu được ý của Tôn Mẫn Tiêu, ba vị công chúa chính thống của Ngô quốc,
cũng chỉ có mình nàng là quận chúa, lại là huyết thống gần nhất với
Hoàng đế, nếu thời gian càng lâu, chúng hoàng tử càng trưởng thành, biết được vị trí này của nàng, ngược lại sẽ khiến nàng lâm vào hoàn cảnh bị
động.
Từ cổ chí kim, chuyện tranh quyền đoạt vị luôn là màn tàn khốc nhất, Từ Man cho dù có ngốc, cũng hiểu rất rõ,
hiện nay hoàng tử lớn tuổi chỉ có hai vị, nhưng đích tử vẫn còn đó, hậu
cung cũng có không ít tần phi mang thai, Hoàng đế còn trẻ trung khoẻ
mạnh, Đại hoàng tử có lo âu toan tính cũng bằng không.
“Đi thôi, trở về.” Từ Man kéo sát vạt áo
choàng, cũng bước lên hành lang gấp khúc, việc này không thể nói với cha mẹ, nhưng cũng có thể tìm đại ca thương lượng.