Mặc kệ đến
dáng vẻ loạng choạng của Liêu Đan Dương, Từ Man quay đầu xin lỗi Chu
Hoàn và Gia Cát Mỹ Yên: “Thật có lỗi, việc xấu trong nhà…”
Hai người họ mặc dù không hiểu rõ lắm, song đều có thể hiểu được, nhà ai mà không có chút chuyện xấu, chỉ là không nói ra mà thôi.
Gia Cát Mỹ
Yên lại khéo hiểu lòng người, nói: “Ta nghe nói phía đông chợ có tiệm
bán bánh đậu đỏ, ăn rất ngon, chúng ta cùng đi xem một chút thế nào?”
Từ Man mỉm
cười gật đầu, Chu Hoàn thanh toán tiền cho một thanh đoản kiếm Tây Vực
cầm trong lòng trước đó, lại chọn vài tấm khăn thơm Tây Vực, rồi mới tạm biệt lão thương nhân người Hồ kia, cùng bọn Từ Man rời cửa hàng.
Từ Man và
Gia Cát Mỹ Yên không mua gì cả, mà Chu Hoàn cũng chỉ mua hai thứ ấy,
hiển nhiên không phải dự định ban đầu lúc các nàng đến, Từ Man áy náy,
bèn muốn mời hai người họ ra ngoài dùng bữa tối, bù lại một chút, hai
người họ tất nhiên sẽ không từ chối, bèn cùng nhau cười cười nói nói đi
ra ngoài. Linh Thập vốn là người của Đại trưởng công chúa, vẫn luôn kè
kè đi theo bên cạnh Từ Man, một khắc không rời.
Từ Man đứng
cạnh xe ngựa, nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện tên thứ tử nhà họ
Trần kia đã đi rồi, trong lòng nàng mới soạn sẵn bài cáo trạng, liền
chuẩn bị vịn tay Thanh Mai lên xe, lại nghe tiếng Gia Cát Mỹ Yên vui vẻ
gọi: “Nhị đường huynh!”
Bước chân Từ Man khựng lại, quay đầu nhìn, quả nhiên ở một góc cách đó không xa,
nhìn thấy Gia Cát Sơ Thanh đang nói gì đó với một nam tử, nam tử kia còn có vài phần quen mắt.
Đợi khi Gia
Cát Sơ Thanh cùng nam tử kia đến gần, nàng mới giật mình sực nhớ ra,
người này vừa mới gặp xong, chính là “Hương lang” ôm cô nương kia, cũng
không biết vì sao, Gia Cát Sơ Thanh lại trò chuyện vui vẻ với tên thiếu
gia ngả ngớn này.
“A Man!” Gia Cát Sơ Thanh liếc mắt một cái đã từ trong nhóm tiểu cô nương, thấy được cô bé với vóc dáng không cao, mang theo nụ cười yếu ớt kia. Dường như
chỉ cần nàng đứng ở nơi đó, khuôn mặt của những người khác liền trở nên
mơ hồ, hắn chỉ có thể rõ mồn một nhìn thấy dung nhan của mỗi mình nàng,
cũng thật khiến hắn lấy làm lạ.
“Sơ Thanh
biểu ca.” Mặc dù cả nhà Gia Cát Sơ Thanh đã là bạch đinh, nhưng dầu gì
đại cô cô là mẫu thân của hắn, nàng cũng sẽ không tự dưng mang cái dáng
vẻ phách lối.
Gia Cát Mỹ
Yên dường như cực kỳ vui vẻ khi nhìn thấy Gia Cát Sơ Thanh, hoàn toàn
không có sự xa lạ do lúc trước Gia Cát lão phu nhân không thích nhà
mình, cho nên bắt cả nhà tiểu thúc cách ly cùng bổn gia.
Nàng thấy Gia Cát Sơ Thanh cùng Hương lang kia đến gần, rảo bước lên nghênh đón, vui mừng nói: “Nhị đường ca sao lại tới đây?”
Trong khoảng thời gian này, Gia Cát Sơ Thanh cũng qua lại gần gũi với tiểu thúc Gia
Cát gia, mấy đường muội hắn cũng xem như thân thiết, bèn chậm rãi nói:
“Đi ngang qua đây, tiện đường bàn chuyện buôn bán với bằng hữu.”
“Buôn bán?” Gia Cát Mỹ Yên chú ý tới nam tử ăn mặc lòe loẹt bên cạnh Gia Cát Sơ Thanh, nụ cười nhạt đi vài phần.
Cũng là nam
tử phóng khoáng kia tiến lên thi lễ với Từ Man, báo tên gia môn, người
này nguyên là nhân sĩ Dương Châu, họ Đàm tên Hương, quả đúng là Hương
lang. Bấy giờ Từ Man mới biết, người nam nhân này chỉ trùng hợp vào cùng tiệm với đám người Liêu Đan Dương, chẳng hề quen biết, cũng là một
tràng diễn xuất kia của nàng, quấy rối thú vui của người ta.
“Ban nãy là ta thất lễ, lang quân chớ trách.” Từ Man gật đầu, không muốn nhiều lời.
Gia Cát Mỹ Yên nhìn đường ca lại nhìn Đàn Hương kia, nhỏ giọng do dự hỏi: “Nhị đường ca muốn buôn bán cái gì?”
Gia Cát Sơ
Thanh cũng không có ý định giấu diếm, ước lượng nói: “Qua vài ngày nữa
sẽ là tiết nguyên tiêu, hội hoa đăng ở miếu Phu Tử nhất định sẽ thiếu
hoa đăng. Huynh muốn làm chút hoa đăng đặc biệt, vừa khéo chỗ Đàm huynh
có một gian hàng.”
Cũng không
biết có phải theo bản năng hay không, lúc Gia Cát Sơ Thanh nói đến hoa
đăng, liếc nhìn Từ Man ở đối diện. Mà Từ Man chỉ cúi đầu, làm bộ như
không để ý.
Gia Cát Mỹ
Yên lại hỏi vài câu, thấy không hỏi được nguyên cớ gì, bèn vẫy tay cáo
biệt, Từ Man từ đầu tới đuôi chỉ phụ họa một hai, lại hỏi thăm tình hình của đại cô cô và đại cô phụ, biết bọn họ thân thể khoẻ mạnh, chuẩn bị
tháng sau tậu thêm một ít điền sản, rồi không nói gì nữa.
Gia Cát Sơ
Thanh không có cơ hội nói chuyện riêng cùng Từ Man, lại thấy dáng vẻ
không thân thiện lắm của nàng, đáy lòng hơi chùng xuống, một nỗi chua
xót không biết từ đâu dâng lên tắc trong ngực, nghẹn ngào khó chịu.
Nhưng hắn vẫn khéo léo tạm biệt mọi người, cùng Đàn Hương đi trở về.
Từ Man lên xe, nhớ đến thân ảnh áo vải kia, khẽ thở dài một hơi, bọn họ vẫn nên ít gặp mặt thì hơn.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Ba người ăn
tối cùng nhau, vì sợ thời gian lâu khiến người nhà sốt ruột, cho nên sắc trời vừa nhá nhem tối, liền cáo biệt nhau rời đi. Cung học sẽ khai
giảng vào ngày mười lăm, Từ Man có thể gặp Chu Hoàn ở Cung học, mà Gia
Cát Mỹ Yên lại mời Từ Man đến nhà mình chơi, bất luận trước đây thế nào, bọn họ cũng xem như là thân thích, cho nên Từ Man cũng đồng ý.
Sau khi Từ
Man về nhà, ôn lại chuyện trong lòng, rồi mới bẩm báo trước mặt cha mẹ,
quả nhiên, mẫu thân cực kỳ phẫn nộ, nếu không phải phụ thân ngăn cản, sợ là mẫu thân đã xông vào cung tìm a đệ đòi lại công bằng cho nữ nhi. Vì
thế, chuyện đánh thứ tử nhà họ Trần, cư nhiên cứ thế nhẹ nhàng trôi qua. Mà Trần gia quả thực y như Từ Man đoán, đừng nói tới cửa đòi thuyết
pháp, ngay cả Hữu tướng gặp Từ phụ cũng phải hỏi han Từ Man đôi câu, một câu khó nghe cũng không nói qua, quả giống như sự tình căn bản chưa hề
xảy ra vậy.
Nhưng mà, còn có một việc, vẫn luôn đọng lại trong lòng Từ Man.
“Từ gia có truyền đến tin tức gì không?” Từ Man ngồi trong phòng, nhìn hai vị huynh trưởng vừa mới đi vào còn chưa ngồi ấm mông.
“Tổ mẫu hình như còn do dự, nhưng mấy ngày nay mụ già kia dường như lại tìm người
gởi tin qua.” Trải qua nhiều ngày lắng xuống, Từ Hải Sinh đã tỉnh táo
lại, hắn cũng nghĩ giống như Từ Man, mụ già kia tuyệt đối không phải một gia nô đơn giản bình thường, không nói chuyện mụ ta tiếp xúc với Hoàng
Tú Oánh, mà nói đến chuyện mụ ta thường xuyên đi đi về về, thoạt nhìn
bình thường, nhưng cái sân viện nhỏ căn bản không liên can gì kia của mụ ta, cũng rất đáng nghi ngờ.
“Huynh còn
muốn nhịn mụ ta tới khi nào? Không bằng túm tới, tận tình tra khảo, cái
gì nên biết cũng sẽ biết.” Từ Hải Thiên không nén giận nổi, vỗ bàn, đứng dậy toan xông ra ngoài.
Lại bị Từ Hải Sinh lạnh băng nói: “Đệ muốn làm mãng phu hửm?”
Từ Hải Thiên nhất thời xẹp xuống, ngồi trở lại vị trí, nhưng không được bao lâu, lại bắt đầu vò đầu bứt tai, trông hệt như con khỉ.
“Có phải đại ca cảm thấy sau lưng Quan ma ma còn có một người khác?” Từ Man cũng
không nghĩ ra được, dù sao trong sách, Quan ma ma chẳng qua chỉ là một
tiểu nhân, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy Quan ma ma cũng có thể là
một kẻ rất giỏi ngụy trang.
Từ Hải Sinh
không trả lời, ngược lại nói: “Trong khoảng thời gian này, mâu thuẫn
giữa Phái Bảo Thủ và Phái Cách Tân càng lớn. Ngay cả cữu cữu cũng bị
chọc giận không nhẹ. Thậm chí có người đồn rằng, Đại đô đốc năm đó có
khả năng để lại một hậu thủ, nếu cữu cữu làm gì bất lợi với nhà họ
Hoàng, thì ngôi vị Hoàng đế của cữu cữu khó có thể giữ được.”
“Điều này
sao có thể?” Từ Man lập tức lắc đầu nói, nàng đã đọc qua sách, đời thứ
nhất, nhà họ Hoàng sụp đổ, vậy mà không thấy một ai ra mặt báo thù thay
họ, không phải cữu cữu muốn sung quân ai liền sung quân, muốn xử trảm ai liền xử trảm sao.
“Rất khó
nói, Đại Đô Đốc lão ta là người trời sanh tính tình giảo hoạt, bằng
không năm đó mãi cũng không tỏ rõ thái độ, phải đến khi mẫu thân gả vào, cữu cữu hứa hẹn sau khi đăng cơ sẽ nghênh rước nữ nhi nhà họ Hoàng, thế mới đứng về phe cữu cữu. Nhưng rốt cuộc trong đó có vài phần thật lòng, sợ là thực khó mà nói. Hơn nữa đã cách nhiều năm, tuy Đại đô đốc đã
chết, nhưng bộ hạ của ông ta vẫn nắm địa vị không nhỏ trong quân. Cho dù hiện tại cữu cữu đã tước quyền lực của Tả tướng quân, nhưng huynh dám
nói, nếu Tả tướng quân thật sự là người có bản lĩnh, e là cũng khó
chơi.” Từ Hải Sinh suy nghĩ cặn kẽ hơn Từ Man nhiều, tuy nói hiện tại
thiên hạ là của cữu cữu. Nhưng những vòng vèo phức tạp bên trong đó, Từ
Man sẽ không hiểu được, Phái Bảo Thủ cùng Phái Cách Tân tranh đấu, làm
sao lại có cảm giác không phải là tranh đấu vì lợi ích giữa bộ hạ cũ của Đại đô đốc cùng nhóm quần thần hàn môn mới của cữu cữu. Lấy phẩm tính
của Đại đô đốc, có hậu thủ ở sau hay không, ai cũng không thể kết luận
được.
Từ Man hít
sâu một hơi, nàng thật sự không biết sao mọi chuyện lại phát triển đến
tình trạng không thể tưởng tượng hiện giờ, lúc nàng đọc sách, cảm thấy
tình tiết không phức tạp mấy, nếu không phải cách hành văn không tệ, thì tình tiết kỳ thật cũng có chút gây chán, thậm chí là cũ. Cho nên nàng
vẫn cảm thấy, chỉ cần đề phòng Hoàng Tú Oánh động tay động chân, không
quan tâm gì là được.
Nhưng màn ám sát của ba năm trước đây, vốn tưởng rằng Quan ma ma chỉ là một mụ điêu nô tham tài lại rất có khả năng sẽ trở thành nữ gián điệp thâm tàng bất lộ thứ hai, lại còn màn giằng co quân lực ở nhiều mặt, cùng với chuyện
bỗng nhiên lòi ra một ngôi mộ tướng quân không tên. Tất cả những chuyện
này đều giống như một vòng xoáy khổng lồ, chậm rãi cuốn tất cả mọi người của phủ công chúa vào trong đó, mà bọn họ căn bản không biết tìm đâu
được căn nguyên.
“Ý đại ca là?” Từ Man sấn lại nhìn Từ Hải Sinh.
Từ Hải Sinh vỗ nhị đệ đang nhao nhao không yên, quay đầu nói với Từ Man: “Dẫn xà xuất động.”
“Có ý tứ
gì?” Từ Man không hiểu, bọn họ đã canh chừng nhiều ngày như vậy, cũng
không phát hiện Quan ma ma có sơ hở gì. Tựa như mụ ta vẫn là một lão
nhân đến từ Từ gia, người thân đều ở lại Từ phủ, ngày lễ ngày tết vẫn
trở về thăm người nhà, vẫn quá đỗi bình thường.
“Huynh nghe nói dạo gần đây phụ thân vào ở Thượng Thư Đài, sợ là phải vài ngày mới có thể trở về.” Từ Hải Sinh trầm tư nói.
Chuyện này
Từ Man cũng nghe nói qua, vì bất mãn với chế độ cũ, từ ba năm trước, cữu cữu đã bắt tay vào chuẩn bị bỏ đi Chư Tào, cải lập Lục Bộ*. Thượng Thư
Đài ban đầu vốn chỉ để trang trí, cũng bởi vì Bộ Hộ và Bộ Binh dần dần
hình thành mà trở nên trọng yếu. Nhất là chức vị của phụ thân, ban đầu
phụ thân chỉ là một Lang trung an nhàn, tại chức đủ ba năm rồi trở thành một Thị lang tầm thường, cũng không có thực quyền. Nhưng nếu Lục Bộ
thật sự được thành lập, vị trí Thị lang kia tất phải thăng lên không ít, cữu cữu cũng có thể lợi dụng, thuận lợi cho việc thành lập Lục Bộ,
triệt tiêu những thế gia lâu đời thâm căn cố đế của Phái Bảo Thủ, thay
vào đó là tân quý tộc và các vị quan có xuất thân hàn môn mà chính mình
đề bạt. Đến lúc đó, là giống như thay máu rồi.
* Lục bộ: là chỉ sáu cơ quan chức năng cao cấp trong tổ chức triều đình. Bao gồm: Bộ Lại, Bộ Lễ, Bộ Hộ, Bộ Binh, Bộ Hình, Bộ Công. Đứng đầu mỗi
bộ là Thượng Thư. Giúp việc cho Thượng Thư là Tả Thị Lang và Hữu Thị
Lang.
Do đó, đám
lão già Phái Bảo Thủ gần như đều lấy cái chết ra uy hiếp, hy vọng Hoàng
đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Được Hữu tướng cầm đầu, đám lão thần
càng gây áp lực, nói có sách, mách có chứng, gần như trên triều đình
muốn cấp cho Hoàng đế tội danh đại bất hiếu vậy, thiếu chút nữa đã đánh
nhau rồi, Hoàng đế cũng không thể không tạm thời gác lại không đề cập
tới nữa.
Nhưng cữu
cữu của Từ Man là loại người nào, là Hoàng đế, tính tình trước nay luôn
quật cường, việc hắn muốn làm, không ai có thể ngăn cản. Cho nên hắn
liền lén tập trung một vài tâm phúc, tiếp tục âm thầm sửa lập cách quản
lý cũng như hạng mục công việc của Lục Bộ. Ở mặt ngoài thì vẫn giằng co
trì hoãn cùng Phái Bảo Thủ. Trong chuyện này, phụ thân Từ Văn Bân của Từ Man chính là một thành viên trong nhóm được Hoàng đế tín nhiệm nhất.
“Huynh là muốn…” Từ Man cảm thấy đại ca quá mức lớn mật.
Từ Hải Sinh lại cười nói: “Tìm một cơ hội để cho mẫu thân cũng ra ngoài mấy ngày đi.”