Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 123: Q.4 - Chương 123: Hải Sinh đính hôn




Dẫn phu nhân Trường tín hầu cùng Thôi tam cô nương vào phòng khách, Đại trưởng công chúa hiếm khi đứng dậy đón chào. Phu nhân Trường tín hầu tất nhiên là biết địa vị của vị công chúa này ở trong lòng Hoàng đế, bèn mang theo Thôi tam cô nương quy củ hoàn thành lễ nghĩa. Đại trưởng công chúa cũng không giả vờ kiểu cách, xem chừng khách và chủ đều hoà thuận vui vẻ. Chỉ là Từ Man thấy tầm mắt mẫu thân dừng trên người Thôi tam cô nương có hơi nhiều lần, thấy có chút không thích hợp lắm.

“Thôi tam cô nương năm nay đã bao nhiêu xuân xanh? Trông dáng dấp vậy mà thật xinh xắn.” Đại trưởng công chúa bảo nha hoàn dâng trà rồi bưng điểm tâm lên, mới nhìn Thôi Uyển Hề hỏi.

Thôi Uyển Hề đứng dậy nhún người thưa: “Uyển Hề năm nay 17 ạ.”

“A, lớn hơn A Man nhà chúng ta một tuổi, phải gọi là tỷ tỷ rồi.” Đại trưởng công chúa cầm khăn tay che miệng cười nói, nhìn về phía phu nhân Trường tín hầu.

Phu nhân Trường tín hầu vội tiếp lời nói: “Đúng vậy, các cô nương Thôi gia của chúng ta đều gả trễ, ấy thế mà còn luyến tiếc đấy.”

“Cũng phải thôi, thế đạo này nữ tử đều mệnh khổ, nếu nhà mẹ đẻ không yêu thương, ngày sau gả đến nhà chồng cũng không nhất định thoải mái như nhà mẹ rồi.” Đại trưởng công chúa không khỏi cảm thán nói: “Giống như A Man nhà chúng ta, mắt thấy sang năm cũng phải xuất giá, tuy nói bên trên không có mẹ chồng, cũng không ở chung với Gia Cát lão phu nhân, nhưng dẫu sao cũng là gả cho người ta, lúc nào cũng phải giữ quy củ, dù sao nói thế nào cũng là con dâu nhà người ta.”

“Công chúa ngài đã quá lo lắng rồi, quận chúa là người thế nào, thông minh mỹ mạo, tính nết lại tốt, như thế gả đến nhà nào mà không được yêu thương hết mực cơ chứ.” phu nhân Trường tín hầu nhìn Từ Man, lấy lòng nói.

Đại trưởng công chúa lại lắc đầu nói: “Dẫu thế nào vẫn là luyến tiếc, nếu phu nhân đại phòng của Gia Cát gia còn sống thì còn có người chiếu cố, tuy không phải thân thích cùng huyết mạch, nhưng nói gì cũng có một thời gian gọi Đại cô, so với chỉ có mỗi hai đứa nó chạy qua chạy lại lo liệu thì tốt hơn.”

“Chẳng phải là còn có ngài sao?” phu nhân Trường tín hầu nhấp một ngụm trà, nhãn tình sáng lên, sau lại uống thêm một ngụm, mới nói: “Ngài là trưởng bối, lại là người mềm lòng nhất, nào có thể thấy mà bỏ mặc được chứ.”

Đại trưởng công chúa vờ khinh thường nói: “Ai mà thèm thích quan tâm nha đầu phiền phức này a, ngần ấy năm còn chưa phiền ta quá đủ sao, sau này ấy à, ta còn phải để mắt đến con trai con dâu, nào có thời gian với tay dài như vậy được. Huống chi a, nom tính tình ương bướng kia của nó, chỉ sợ còn ước gì ta không để ý đến nó nữa kìa, một mình ở bên ngoài mà sống vui vẻ thoải mái ấy chứ.”

Từ Man vừa nghe liền biết mẫu thân ‘trong lời mang ý khác’, tuy thấy ý tưởng của mẫu thân có hơi đột ngột, nhưng vẫn y theo lời mẫu thân ở trong lòng uốn éo qua lại, miệng thì cự nự không chịu.

Phu nhân Trường tín hầu gợi khóe miệng lên, ánh mắt cũng mềm hơn hẳn, nói: “Cô nương nhà ai mà được làm con dâu ngài, đúng là phúc khí tu luyện được mấy đời.”

“Ta ấy à, chỉ có thể quản con dâu thứ thôi, chờ đại nhi Tử Thành hôn xong sẽ đuổi chúng qua phủ Trực vương, ta cũng chả hơi đâu mà đi giúp chúng quán xuyến công việc bên kia, phò mã ngày thường cũng bận việc, một mình ta coi trông hai cái phủ, đã sớm không chịu nổi rồi.” Đại trưởng công chúa uống trà, chỉ dùng mắt ngắm Thôi Uyển Hề, thấy nàng ta đang chăm chăm nhìn chuồn chuồn thêu trên khăn tay của Từ Man, dường như câu chuyện của mình và phu nhân Trường tín hầu, nàng đều không nghe hiểu.

Phu nhân Trường tín hầu cũng nghe ra rõ ràng, nụ cười cũng càng trở nên chân thành.

“Ai nha, hai bà già chúng ta ở đây tán gẫu chuyện nhà, sợ là mấy cô nương đã sớm thấy chán rồi, chi bằng cho chúng ra ngoài du ngoạn đi, cái vườn này là được người trong cung đến tu sửa, chúng ta ở đây vừa tán gẫu vừa ngắm nghía được rồi.” Đại trưởng công chúa buông chén trà nói.

Từ Man dĩ nhiên sẽ không cãi lời, dẫn Thôi Uyển Hề rời phòng khách, đi đến hậu hoa viên, hoa viên phủ công chúa hiện tại có một lớn hai nhỏ, tuy hoa viên ở nhị môn (cổng trong) không lớn, song lại được xây rất tinh xảo, cây cối cũng nhiều.

“Quận chúa… chiếc khăn tay này của muội thật thú vị.” Thôi Uyển Hề không biết mở lời như thế nào, bèn tìm một đề tài.

Nếu không phải Từ Man nhìn ra gò má nàng ta đỏ lên, cũng thật sự cho là nàng ta chỉ lo ngắm nghía khăn tay mình, không nghe ra ý của mẫu thân, nhưng như thế xem ra, nàng ta vậy mà cũng giữ được bình thản, vờ như không hiểu.

Từ Man không biết mẫu thân động tâm tư từ khi nào, theo lý mà nói, thân là thế tử của Vương phủ, nguyên bản có thể lấy một khuê tú của thế gia đại tộc trong thành Kiến Khan, trước đó mẫu thân còn từng xem mặt cô nương Lỗ gia – nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, chả là sau đó đại ca không ưng mới bỏ qua. Nhưng lần này bất quá chỉ là một tai nạn bất ngờ, lại khiến cho mẫu thân sinh ra ý niệm kết thân. Lại nhìn phu nhân Trường tín hầu cũng không phải không có mục đích, bằng không sẽ không mang theo Thôi Uyển Hề cùng đến.

Thôi gia tuy là hầu tước, nhưng nhị phòng Thôi gia cùng lắm ở phương bắc chỉ mang cái tiếng là tướng quân nhàn tản (không có thực quyền), cho dù họ Thôi là họ tộc rất lâu đời, nhưng cũng không tính là gia tộc đặc biệt hiển hách. Nói thật, nếu Thôi Uyển Hề làm thiếp cho đại ca, còn xem là với cao nữa là, nhưng nhìn ý tứ kia của mẫu thân, hiển nhiên mà muốn nàng ta làm thê.

“Nếu tỷ thích, đợi muội thêu một cái mới tặng tỷ.” Từ Man đưa khăn tay cho Thôi Uyển Hề, cười nói.

“Hóa ra là chính muội thêu á?” lần này, Thôi Uyển Hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thật sự, nàng nhìn đi nhìn lại chuồn chuồn trên khăn tay, hâm mộ nói: “Muội thật khéo tay, tỷ vậy mà không giỏi mấy cái này a.”

“Quen tay hay việc thôi.” Từ Man khiêm tốn nói.

Nhưng Thôi Uyển Hề lại khẳng định lắc đầu nói: “Tỷ mặc dù ở phương bắc nhưng mà cũng biết, những cô nương thế gia đại tộc, nhất là cô nương với gia thế hiển hách như quận chúa, rất ít nguyện ý bỏ công phu đi học nữ hồng thêu thùa, phần lớn chỉ biết một chút, nhiều lắm chỉ là ở mẽ ngoài mà thôi, nhưng tỷ thấy khăn tay này của quận chúa, đường may tinh mịn, kết cấu khéo léo, có thể thấy được là có tài năng thật sự.”

Từ Man không tiện nói là bởi chính mình luyện tập định lực mới bỏ công phu ra thêu, đành phải nói: “Trong nhà chỉ có mỗi một cô nương là muội, lúc bé không có gì chơi, bắt chước bọn nha hoàn luyện luyện, ở không kiếm chuyện làm ấy mà.”

“Đáng tiếc là tỷ không biết.” Thôi Uyển Hề xụ mặt nói, chỉ vào con chuồn chuồn nói: “Lúc nhỏ tỷ cũng từng đi theo ma ma học, chỉ tiếc thêu thứ gì cũng không ra hồn, là một đứa tay chân vụng về mà thôi.”

Từ Man thấy nàng tính cách thẳng thắn, lại cũng không phải không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, bèn hỏi: “Vậy tỷ ở nhà thường làm gì? Muội nghe nói phương bắc có nhiều đồng cỏ, chẳng lẽ là ngày ngày đi cưỡi ngựa?”

Nhắc tới, Thôi Uyển Hề càng uể oải, mặt ủ mày chau nói: “Tỷ cũng muốn chứ, có điều tỷ là người vụng về, thêu thùa không giỏi thì thôi đi, đến cả cưỡi ngựa cũng cưỡi không xong, vừa ngồi lên, mở đầu thì hoàn hảo, sau lại trái nghiêng phải ngửa, có bận mém chút té gãy chân, khiến A đa tỷ mắng té tát một trận, sau không cho cưỡi nữa.”

Từ Man quả thật không nín cười được, nhìn nàng ta cũng càng trở nên thuận mắt, nghĩ bụng vị Thôi tam cô nương này năng lực động tay đã không được, đến cả giữ cân bằng cũng không giỏi, bảo sao nàng ta rầu rĩ đến vậy.

“Vậy cứ chôn chân trong nhà mãi như thế không phải thực chán sao?”

Vừa nhắc tới, Thôi Uyển Hề như thể đột nhiên toả sáng cả tinh thần, hưng phấn nói: “Tỷ biết đỡ đẻ cho ngựa con, còn biết chăm ngựa, tỷ nói cho muội nghe, lúc ngựa con vừa sinh ra, là quỳ rạp trên mặt đất, nếu trong thời gian nhất định không đứng lên được thì không sống được, nhưng chỉ cần là ngựa tỷ từng cho ăn, sinh ra ngựa con đều có thân cường thể tráng a, còn có a…”

Từ Man nhìn nàng ta mặt mày hớn hở nói, cùng với cô tiểu thư khuê các vừa ổn trọng vừa mang theo ngượng ngùng ban nãy, quả thực tưởng như hai người. Chỉ cần bàn đến ngựa, đối với nàng ta mà nói, giống như là nói tới chuyện khiến nàng hạnh phúc nhất, thậm chí ngay cả tên và cả màu lông của ngựa, nàng ta đều nhớ rõ rõ ràng ràng. Có điều đến cùng, nàng có chút tiếc nuối ở chỗ, nàng từng chọn được ngựa giống tốt, sau khi nàng đi mới sinh sản, nàng không thấy được thành quả của mình.

Không biết sao, Từ Man cảm thấy đại ca nhất định sẽ thích cô nương như vậy, ngay thẳng lại không đơn thuần đến ngốc, trí tuệ lại không mất đi vẻ thản nhiên đối nhân.

“A, ngại quá, muội nhất định không thích nghe những thứ này phải không, tỷ vẫn cứ thế này miết, cho nên bạn bè ở phương bắc không nhiều lắm.” Thôi Uyển Hề xin lỗi nói.

“Tại sao?” Từ Man không thể hiểu được, cô nương phương bắc không phải đều thích cưỡi ngựa sao?

Như nhìn ra thắc mắc của Từ Man, Thôi Uyển Hề giải thích: “Nơi đó các cô nương đều cho rằng ngựa chỉ dùng để cưỡi, mấy việc chăm sóc hay đỡ đẻ linh tinh đều là công việc của hạ nhân làm, tỷ là một cô nương gia, lại thích làm những việc này, đó là tự hạ thấp thân phận.”

Từ Man vỡ lẽ, ở thế giới này, thân phận quan trọng hơn bất cứ điều gì.

“Lần sau tỷ trở về, nhớ mang cho muội một con ngựa con tỷ nuôi nhé, muội muốn màu đỏ!”

Thôi Uyển Hề kinh ngạc nhìn vẻ mặt không hề có lệ của Từ Man, mặt đỏ lên, kích động gật gật đầu.

Ngày hôm đó, phu nhân Trường tín hầu cùng Đại trưởng công chúa dường như đều đạt được kết quả họ muốn, mà Thôi Uyển Hề cũng cùng Từ Man trở thành bằng hữu, thậm chí Thôi Uyển Hề còn mời Từ Man cùng nàng về nông trường phương bắc, nói là đồng ý với Từ Man nhất định sẽ chọn một con ngựa lông đỏ tốt nhất cho nàng.

Đêm đó, Từ Hải Sinh cùng phò mã trở về, Đại trưởng công chúa gọi hai người vào chính phòng, sau đó Từ Hải Sinh đến viện muội muội, có chút thẹn thùng hỏi tình huống của Thôi Uyển Hề, biết được Thôi Uyển Hề có sở thích là chăm sóc ngựa, còn tự tay đỡ đẻ rồi huấn luyện, đáy mắt hắn cư nhiên nổi lên một tia tò mò sáng rọi.

Sau chuyện này, ước chừng trước cuối năm, phủ Đại trưởng công chúa lại truyền ra tin vui, trưởng tử Từ Hải Sinh đính thân cùng con gái thứ ba của Thôi tướng quân – nhị phòng Thôi gia của Trường tín hầu, dự định năm sau trước khi em gái xuất giá, sẽ rước nàng dâu vào cửa. (Trường tín hầu là đại phòng Thôi gia, tức là chi trưởng)

Một khi hôn sự của hai nhà tuôn ra, Phái Bảo Thủ càng trở nên rung chuyển hẳn lên, dù sao tuy Trường tín hầu có được tờ địa khế nông trường rộng lớn kia, nhưng người chân chính quản lý chính là nhị phòng Thôi gia, rất nhiều kỹ thuật nuôi ngựa cũng nằm trong tay họ. Nay phủ công chúa vô thanh vô tức đính hôn với cô con gái thứ ba duy nhất chưa lập gia đình của nhị phòng Thôi gia, việc này đại biểu Trường tín hầu Thôi gia ngày sau sẽ kiên định về phe Hoàng đế. Có thể nói là thắng lợi kép.

Mà đám thế gia chưa từng nghĩ đến việc đi cầu hôn với con gái của một vị tướng quân không quyền, đều âm thầm tự trách ánh mắt mình thiển cận, đồng thời cảm thán con mắt tinh đời của công chúa.

Hôn sự của đại ca đã được định, Đại trưởng công chúa cũng an tâm, về phần lão nhị trong nhà, lão đại thành hôn xong, đoán là lão nhị cũng sẽ không chờ lâu lắm.

Cùng một tâm tư với Đại trưởng công chúa, Hoàng đế năm nay ăn tết cũng phá lệ thống khoái, nghĩ Tả tướng sắp sẽ khôi phục chức vị, hiện tại còn thu được nhiều tuấn mã như thế, cùng với việc từng nhân tố bất định* đều được một nhà của tỷ tỷ giải quyết xong xuôi, nay trong tay lại còn nắm giữ phương pháp luyện sắt tinh, thế này thì còn lo gì tương lai không thể diệt trừ hoàn toàn Phái Bảo Thủ và dư đảng tiền triều chứ, quả nhiên là trời giúp Ngô quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.