Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 147: Q.5 - Chương 147: Kết thúc 1




“Trẫm… ép ngươi?” Hoàng đế giống như nghe được chuyện cười lớn, sau đó nghiêm nghị quát: “Là trẫm ép ngươi dùng thuốc độc muốn độc chết trẫm, hay là trẫm ép ngươi dưỡng ra một đứa con trai ngoan hại cha giết đệ!”

Hoàng mỹ nhân bị hắn quát lui ra sau, cắn răng, dùng tay chỉ vào Hoàng hậu, rưng rưng kêu lên: “Nếu không như thế, tương lai trong cung này còn có chỗ cho hai mẹ con ta dung thân sao? Ả sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Hoàng thượng cũng biết nỗi khổ tâm thân là trưởng hoàng tử của Mẫn Tiêu, cũng biết hai mẹ con chúng ta mấy năm nay ở trong cung sống khổ thế nào, ngài chỉ biết sủng Hoàng hậu, chỉ để mắt đến sự tồn tại của đích tử, ngài có từng nghĩ tới chúng ta?”

“Nghĩ tới các ngươi? Sợ là trong mắt các ngươi đã sớm không còn Hoàng đế là trẫm đây rồi!” Hoàng đế trừng mắt, phẫn nộ nói: “Mấy năm qua, trẫm đối với các ngươi còn chưa đủ khoan dung sao? Tôn Mẫn Tiêu ngầm kết bè kết cánh, trẫm đã nhắc nhở qua, nhưng còn các ngươi thì sao? Xem như gió thoảng qua tai, bay mất rồi xem như không, nay cư nhiên còn lớn mật muốn ngồi lên chỗ của trẫm. Xem ra cũng không phải là trẫm ép bức các ngươi, mà là đối với các ngươi quá mức khoan dung, thế cho nên các ngươi mới xem trẫm là tượng bột.” (tượng tò he)

“Khoan dung… Ha ha ha ha, khoan dung…” Hoàng mỹ nhân dùng sức lau mặt, hung tợn nói: “Không có tư cách nói khoan dung nhất, chính là ngươi! Nếu thật sự là khoan dung, tại sao ngươi vì khúc mắc trong lòng, mà xem tình cảm chân thành của ta thành trò cười, nếu thật sự là khoan dung, vì sao năm đó ngươi ngay cả một đứa con cũng tiếc không cho ta!”

“Ngươi thực ủy khuất có phải không?” Hoàng đế trào phúng nhìn Hoàng mỹ nhân, trong con ngươi là vẻ bình tĩnh, như thể lửa giận vừa rồi chỉ là ảo giác, “Ngươi cũng biết bối cảnh của ngươi như thế nào, ngươi luôn nói trẫm đối với ngươi không thật lòng, vậy ngươi đối với trẫm lại có vài phần thật lòng ư? Nếu ngươi đối với trẫm có một tia tình cảm, vậy tại sao sau khi gả vào cung, hàng tháng ngươi đều gởi thư về phủ tướng quân, lại vì sao trong mỗi phong thư, đều đem mọi chuyện lớn nhỏ trong sinh hoạt của trẫm báo cho phụ thân ngươi! Trong lòng của ngươi, toàn bộ nhà họ Hoàng của phủ tướng quân, còn quan trọng hơn trẫm gấp ngàn lần vạn lần, miễn là chiếm được quyền lợi, cho dù trẫm có đối với ngươi yêu thương đủ điều, cũng không đổi được một khoảnh khắc do dự của ngươi!”

Sắc mặt Hoàng mỹ nhân trở nên trắng bệch, nàng không biết thì ra lúc vừa mới vào cung, nàng gởi thư ra ngoài, cư nhiên đều bị Hoàng đế biết được.

“Còn có cái gì để nói? Nói ngươi mấy năm nay ở trong hậu cung làm những chuyện xấu xa ư? Nói ngươi mưu hại vài tần phi có xích mích với ngươi ư? Nói ngươi vì phủ tướng quân của ngươi, mà lôi kéo bao nhiêu nữ quyến của triều thần ư?” Hoàng đế cười to, chỉ thẳng vào ngực Hoàng mỹ nhân nói: “Ngay cả Hoàng hậu, ngươi đã từng cung kính qua vài phần ư? Ngươi nói trẫm không cho ngươi mang thai, vậy ngươi có từng nghĩ, trẫm chính là sợ sẽ xuất hiện tai họa ngày hôm nay, mới an bài như thế! Ngươi thế nhưng cũng hiểu rõ, trẫm chính là không muốn làm khó ngươi, mới không cho ngươi sinh ra Trưởng hoàng tử!”

Hoàng mỹ nhân bị từng câu nói thật mà mình chưa từng nghe qua kia, nện cho tâm thần hoảng loạn, những lời này nàng chưa từng nghe chính miệng Hoàng đế nói qua, nàng cũng chưa thật lòng muốn đi thấu hiểu hắn. Hơn nữa nàng càng hiểu rõ hơn cả, cho dù nàng sớm hiểu được sự dụng tâm lương khổ của Hoàng đế, nhưng vì phủ tướng quân, nàng vẫn sẽ sinh ra Trưởng hoàng tử cho bằng được.

“Vậy còn Mẫn Tiêu thì sao? Nó là con trai của ngươi a, ngươi làm sao có thể coi thường nó như vậy, bao nhiêu năm nay, ngươi có từng nói chuyện dịu dàng với thằng bé một lần, có từng một mình cùng nó ăn bữa cơm ấm cúng, chỉ vì nhà họ Hoàng, mà ngươi ngay cả cốt nhục của mình cũng xem như người dưng ư?” Hoàng mỹ nhân run run cất giọng, nghe những lời của Hoàng đế trước đó, có một số việc trong lòng nàng cũng mơ hồ có đáp án, nhưng nàng không cam tâm, nàng muốn chính tai nghe Hoàng đế nói, nhưng chung quy vẫn là sức lực không đủ.

Nghe Hoàng mỹ nhân nhắc tới hai chữ “con trai”, ánh âm u nơi đáy mắt Hoàng đế càng sâu, hai tay cũng mất tự nhiên nắm chặt, nhưng chỉ qua một lát, hắn lại buông lỏng ra.

“Đây thật đúng là lỗi của trẫm…” thanh âm giống như thở dài vang vọng trên đại điện, nhưng tất cả mọi người đều không nghe ra được chút hối hận trong đó.

“Nếu lúc trước trẫm có thể kiên quyết hạ quyết tâm, không cần đứa con này, thì trẫm cũng sẽ không gặp tai họa ngày hôm nay!!”

“Ngươi!” Hoàng mỹ nhân cảm thấy như một ngụm khí huyết tắc nghẹn trong cổ họng, gần như muốn phun ra, nàng đau đớn đến cong người, hầu như nói không ra lời.

Hoàng đế làm như không nhìn thấy cái nhìn hận đến xương cốt của Hoàng mỹ nhân, hắn vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Nguyên bản trẫm không thân cận nó, cũng không phải là không thương nó, nó vốn là trưởng tử, nếu trẫm không quản thúc nghiêm hơn, ngược lại cưng chiều, đừng nói bản thân thằng bé sẽ có tư tưởng như thế nào, mà nhà họ Hoàng các ngươi cũng sẽ sớm có tâm tư không nên có kia. Đối với nó, trẫm luôn luôn chỉ hy vọng nó được bình an vui vẻ, ngày sau phong vương phụ trợ tân vương. Nhưng trẫm có nhẫn nại khoan dung đủ điều, suy nghĩ trăm bề vì các ngươi, nhưng các ngươi lại hồi báo trẫm là cái gì?”

“Phong vương? Ha ha…” Dùng sức ho khan vài tiếng, Hoàng mỹ nhân hơi thở dồn dập, song vẫn ngửa đầu bật cười nói: “Dựa vào cái gì… dựa vào cái gì… đều là con của ngươi, ngươi liền nặng bên này nhẹ bên kia như thế, dựa vào đâu mà con trai ta phải khúm núm với kẻ khác!”

Hoàng đế thẳng tắp nhìn nàng, lại không nhiều lời với nàng ta, chỉ cho nàng ta tám chữ: “Lòng tham không đáy, gian ngoan mất linh!” (ngu muội trì độn)

Lúc này, ngoài điện có tướng lãnh vào đáp lời, hình như là tất cả phản loạn ngoài cung đều đã được dẹp loạn, phạm nhân trọng yếu cũng đã bắt được, lúc này đang chờ ở ngoài điện.

Hoàng đế nhếch khóe miệng, nhìn về phía Hoàng mỹ nhân ban đầu còn cố gắng bình tĩnh, lúc này dĩ nhiên mặt đã trắng như tờ giấy, run như cầy sấy.

“Thế nào? Bây giờ đã biết sợ ư?”

Hoàng mỹ nhân túm chặt vạt áo, cánh môi run run, cúi đầu nỉ non không biết nói gì, giống như căn bản không tin sự tình sẽ phát triển đến nước này.

“Đừng sốt ruột, cũng đừng nghi là trẫm đang gạt ngươi.” Hoàng đế phất tay áo, cao giọng nói: “Đưa người vào!”

Từ Man đầu óc vốn đang mơ màng lập tức thanh tỉnh hẳn lên, nàng nghiêng đầu, liền thấy một đám người bị trói gô ném vào, trong đó chẳng những có Tả tướng quân, mà còn có huynh trưởng và vị hôn phu của Hoàng Tú Oánh, những người còn lại nhìn qua đều là võ tướng, có điều Từ Man nhận biết không nhiều lắm, nhưng rất rõ ràng, không có nữ quyến trong đó.

Hoàng đế sai áp tải Hoàng mỹ nhân qua một bên, ở trước mặt mọi người, thẩm vấn nhà họ Hoàng cùng với đám thân tín phần lớn là võ tướng của họ, do đó biết được bọn họ làm cách nào thừa dịp Hoàng đế bệnh nặng, sau đó hãm hại đồng liêu, hòng chiếm lấy địa vị cao, còn có không ít kẻ thậm chí ám sát tướng lĩnh đương nhiệm ban đầu, sau đó tiếm quyền.

Theo tiến trình thẩm vấn càng lúc càng thâm nhập sâu vào, những thủ đoạn chôn sâu trong bóng tối cũng dần bị trồi lên mặt nước, phần lớn toàn những kẻ vì bảo vệ mình, chẳng những khai ra chuyện nhà họ Hoàng cấu kết với Trần gia như thế nào, còn khai ra Trần gia và nhà họ Hoàng đều có dính dáng với phản đảng ở Tây Vực, thậm chí cả chuyện rất nhiều đổi tướng trong quân mưu sát trung lương, đều là đám phản đảng kia đã sớm âm mưu từ trước. Càng quan trọng hơn là, thuốc độc mà Hoàng đế trúng phải trước đó, cũng là bí dược truyền đến từ Tây Vực.

Hoàng đế vẻ mặt bình tĩnh, chẳng những đích thân nghe, còn cho người đem những lời thuật lại này, nhất nhất ghi vào trong danh sách, lại nhìn Hoàng mỹ nhân mặt đầy nước mắt nhìn cha con nhà họ Hoàng đã trọng thương, hắn đưa ánh mắt cho thái giám tổng quản bên cạnh, rất nhanh, Tôn Mẫn Tiêu bị trói sau điện cũng được áp tải lên điện.

Vừa thấy Tôn Mẫn Tiêu, Hoàng mỹ nhân vốn đã không đè nén được sợ hãi, rốt cuộc bỗng chốc bộc phát toàn bộ ra, nàng quỳ trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, la ó như nổi điên: “Ngươi là cố ý, ngươi đều là cố ý!! Ngươi bảo Mẫn Tiêu đến nhìn ngươi lần cuối, kỳ thật ngươi đã sớm mai phục!”

Hoàng đế cũng không phủ nhận, ngược lại còn gật gật đầu, nói: “Từ nửa tháng trước, trẫm đã hóa nguy thành an.”

Hoàng mỹ nhân chấn động một cái, quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Từ Man, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào, nó không có cơ hội…”

Hôm nay Hoàng đế như muốn đem tất cả mọi chuyện bày rõ ra, hắn thấp giọng nói một câu, người bên cạnh lại đưa vài thái giám lên đại điện, nhưng có hai cái thái giám là đứng, còn mấy tên thái giám còn lại đều quỳ.

Từ Man phát hiện, người đến cũng đều là người quen hoặc đã từng gặp mặt qua, người đứng chính là Tiểu Thố Tử ngày ấy trong Lăng Khởi Cung, còn có một vị là Lâm quản sự chỉ gặp mặt một lần, chưa từng nói chuyện nhiều. Mà quỳ, cũng là người quật cường đang bị đè xuống – Đại thái giám bên người Hoàng mỹ nhân.

Thấy người đã đến, Hoàng đế cư nhiên rất hăng hái từ long ỷ đứng lên rồi bước xuống, hắn tùy ý phất tay, một toán thị vệ liền giải những tên võ tướng kia xuống, Hoàng mỹ nhân tận mắt thấy huynh trưởng cháu trai nhà mình bị tha đi như tha chó, lại thấy bọn họ ném đi hết tất cả tôn nghiêm mà hèn mọn cầu xin, tim nàng như bị dao cắt, lại chỉ có thể khóc lóc mặc cho người ta sỉ nhục người nhà mình. Trong hoảng hốt, nàng nhớ tới những lời tâm huyết của Hoàng đế trước đó, trong lòng cũng không rõ là hối hận hay là không cam tâm.

Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

Trên đại điện lại trở nên trống trải, Hoàng đế đi thẳng tới trước mặt Đại thái giám bên người Hoàng mỹ nhân, có phần thích thú đánh giá lão từ trên xuống dưới.

Nhưng câu đầu tiên mở miệng, lại khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đây chấn động.

“Trẫm phải gọi ông là Kim công công, hay phải gọi ông là hoàng thúc đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.