Lúc biết
được mẹ của Gia Cát Mỹ Yên mang theo Gia Cát Sơ Thanh tới cửa cầu hôn,
Từ Man đang ngồi ở bên cửa sổ, thêu quạt định chuẩn bị cho đại ca. Thanh Mai từ ngoài bước vào, độ cong bên khóe miệng làm sao cũng không ém
xuống được. Ngay cả Hương Xuân và Hương Chi cũng phải dùng ánh mắt kỳ
quái nhìn Thanh Mai, không biết nàng ta gặp chuyện vui gì.
“Chúc mừng quận chúa.” Thanh Mai đi đến, đoan đoan chính chính nhún gối chúc mừng Từ Man, mặt đầy hớn hở.
Từ Man đặt kim chỉ xuống, nghi hoặc quay đầu nói: “Có chuyện gì vui ư?”
Thanh Mai
cười hì hì nói: “Đằng trước Thanh Hòe đưa tin đến, nói là Nhị phu nhân
của phủ Gia Cát dẫn theo nhị lang của đại phòng Gia Cát gia đặc biệt tới cửa cầu hôn.”
* đại phòng: chi thứ nhất/ nhị phòng: chi thứ hai
“Nhị lang?”
Từ Man lúc này mới sực nhớ, hôn sự của Gia Cát Sơ Liêm cũng đã định rồi, mấy lang quân của phủ Gia Cát đều phải thăng lên một vị.
“Thật sao?
Vậy chủ mẫu nương nương có đồng ý không?” Hương Chi tuổi còn nhỏ, tính
cách cũng hoạt bát, lúc trước vẫn đi theo Hương Xuân học tập, chỉ phụ
trách chút việc vặt trong phòng, nay Từ Man tuổi cũng lớn, liền đến bên
người hầu hạ.
Thanh Mai
thấy Từ Man cúi đầu, như là thẹn thùng, vội nói: “Nhị lang nhà Gia Cát
là người chủ mẫu nương nương chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, cùng với quận chúa chúng ta lại là thanh mai trúc mã, thể nào…”
“Thanh Mai,
chuyện này còn chưa quyết định, đừng có nhiều lời.” Từ Man lại bắt đầu
se chỉ, tiếp tục thêu, bất luận chuyện này có nắm chắc hay không, trước
khi chuyện thành cũng không thể phí võ mồm được, bằng không sẽ trông như lỗ mãng, mẫu thân cũng sẽ không vui.
Thanh Mai
chớp mắt mấy cái, cũng không khó chịu, còn nhún người nói: “Nô tỳ có
lỗi, chuyện này sẽ không truyền ra bên ngoài đâu ạ.”
Từ Man thấy nàng thông thấu, liền cười cười, hòa hoãn cảm xúc lại.
Mãi đến bữa
tối, Đại trưởng công chúa mới thắp đèn đi đến viện của nữ nhi, phát hiện nữ nhi ở trên bàn cơm hoàn toàn không nhắc đến hôn sự, sau đó càng
không có một chút dị thường nào. Đương nhiên nàng sẽ không cho rằng nữ
nhi không biết việc này, cho nên đối với sự trưởng thành của Từ Man càng vô cùng vui mừng.
Từ Man thấy
mẫu thân đến đây, trong lòng cũng sáng tỏ, tự mình châm cho mẫu thân
chén trà, rồi thành thành thật thật ngồi đối diện mẫu thân, vừa thắt gút dây, vừa chờ mẫu thân nói.
“Thẩm thẩm
bên nhị phòng Gia Cát gia đến cầu hôn, là nhị lang Sơ Thanh của đại
phòng Gia Cát gia, con thấy thế nào?” Đại trưởng công chúa nhìn dáng
người yểu điệu, gương mặt mỹ lệ của nữ nhi, không khỏi cảm thán, con gái rốt cuộc đã lớn, năm nay đã 16, đồ cưới chuẩn bị mấy năm nay cho con
cũng nên dùng tới rồi. Nhưng suy cho cùng là đứa con gái độc nhất của
mình, trong lòng vẫn có chút phiền muộn thậm chí chua sót.
Từ Man thầm
thở phào nhẹ nhõm, quả tim vốn treo cao được thả lại trong bụng, đừng
thấy nàng ở mặt ngoài bình tĩnh không quan tâm, nhưng trong lòng vậy mà
vẫn luôn thấp thỏm bồn chồn, chỉ sợ sự tình xuất hiện trắc trở. Nhưng
giọng điệu mẫu thân thế kia, và cả điệu bộ bình tĩnh từ tốn tới hỏi,
đoán chừng là sự tình đã thành công một nửa.
“Trăm sự đều do a đa a nương làm chủ.” Từ Man có thể nói gì? Nói nhiều, mẫu thân con trách nàng không biết rụt rè ấy chứ.
“Con đó…” Đại trưởng công chúa dở khóc dở cười nói: “Con là con gái của mẹ, me còn không biết sao?”
Từ Man mặt đỏ lên, vội ngẩng đầu nũng nịu nói: “A nương!”
Đại trưởng
công chúa dùng khăn tay che miệng cười, cầm tay nàng nói: “Kỳ thật, cho
dù mẹ không đồng ý, cữu cữu con cũng muốn cửa hôn sự này.”
Đôi con
ngươi của Từ Man hơi tối, trong lòng vậy mà không hề khó chịu, bởi vì
nàng cũng hiểu được, cữu cữu ngồi trên vị trí kia, quốc khố không đầy,
lại còn vài kẻ chuyên bắt bẻ trên triều đình, nếu không có người của
chính mình, làm sao có thể yên tâm. Trước kia cũng không phải chưa từng
có quận chúa gả cho thương nhân nhằm trấn an thương gia, huyện chủ lại
còn nhiều hơn.
“Thằng bé Sơ Thanh kia đã viết sổ con bí mật dâng lên cữu cữu con, nhưng cữu cữu con vẫn luôn ém nhẹm, chỉ là sợ con không chịu.” Đại trưởng công chúa nhìn
ra tâm tư của nữ nhi, thở dài, hoàng gia tuy rằng luôn bạc tình, nhưng ở thế hệ này tình cảm của họ tốt hơn không ít, rất ít nghi kỵ lẫn nhau.
Từ Man kéo
gút dây, thấp giọng nói: “Con sẽ không trách cữu cữu, cữu cữu lúc nào
chẳng nghĩ cho con, tìm một người biết gốc biết rễ còn hơn là người lạ
với mục đích khác. Vả lại mặc dù huynh ấy là thương nhân, nhưng đến cùng Tả tướng thượng vị, địa vị của huynh ấy hiển nhiên sẽ như nước lên thì
thuyền lên, con không ấm ức.”
“Mẹ biết
ngay con là đứa tỏ tường mà.” Đại trưởng công chúa đau lòng kéo nữ nhi
qua, ôm vào lòng, rưng rưng nói: “Con gái thiên gia chính là như thế,
con như vậy đã may mắn lắm rồi.”
Từ Man cũng
biết mình thực may mắn, cữu cữu tuy là người ngồi trên cao, nhưng đối xử với nàng là yêu thương thật lòng, cho dù cữu ấy cố ý an bài một quận
chúa hoặc là huyện chủ đi trấn an tâm phúc, nhưng trước tiên cũng quan
tâm tới hạnh phúc của nàng, nếu không phải là Gia Cát Sơ Thanh, hoặc giả người kia Từ Man không chịu, nàng tin tưởng, cữu cữu tuyệt đối sẽ không ép nàng, ngược lại sẽ tìm một huyện chủ trong hoàng thất hoặc là tìm
đến một nữ nhi của đại thần tâm phúc nào đó mà ban hôn.
Huống chi, Gia Cát Sơ Thanh chính là người nàng muốn gả, đây thật sự là đẹp cả đôi đường.
“Ý của mẹ là muốn bảo cữu cữu tứ hôn cho các con.” Đại trưởng công chúa buông nữ nhi ra, ôn nhu nói: “Vừa vặn huynh trưởng thằng bé đầu xuân sang năm đại
hôn, các con chọn một ngày thời tiết ấm áp, như vậy hôn sự không sát quá mà cũng sẽ không cách xa quá.”
Từ Man biết
tuổi của mình còn bày sờ sờ ra đó, sang năm nếu không lấy chồng, ở nơi
này đã xem như là quá lứa lỡ thì rồi, nàng cũng không phải nam nhi,
trước sau cũng phải rời khỏi cha mẹ.
“Vị trí phủ quận chúa đã chọn xong chưa ạ?” Từ Man là nữ nhi đã xuất giá, không có đạo lý còn ở lại phủ công chúa.
“Chọn xong
rồi, cách Tần Hoài không xa, đến lúc đó chờ chuyện của Tả tướng giải
quyết xong, bọn họ thể nào cũng sẽ về nhà cũ, đến lúc đó đôi vợ chồng
son các con cũng ở gần nhà cũ hơn, sẽ không làm cho Sơ Thanh thấy khó
chịu.” Đại trưởng công chúa đã sớm tuyển chọn nơi chốn cho nữ nhi, đặc
biệt còn để ý đến những tâm tư khác của Gia Cát Sơ Thanh.
Từ Man vùi
sâu trong lòng mẫu thân, trong thâm tâm lại muốn phủ quận chúa ở gần nhà mẹ đẻ hơn, nhưng dù sao con gái gả ra ngoài đã như bát nước hắt đi,
nàng cũng không nên tùy hứng.
“Con tìm
thời gian mà đi xem đi, đã tu sửa hơn nửa năm, sang năm nhất định là sửa xong.” Đại trưởng công chúa vỗ lưng nữ nhi, chậm rãi nói.
Từ Man dạ
một tiếng, cũng không chịu rời khỏi vòng tay mẫu thân, kiếp trước cha mẹ đã không được thấy mình xuất giá, kiếp này cha mẹ cùng tướng mạo cùng
tính cách, rốt cuộc đã có thể nhìn thấy mình có cuộc sống hạnh phúc.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Đối với
người chưa từng có một ngôi nhà riêng như Từ Man mà nói, phủ công chúa
là nơi khiến nàng xuýt xoa kinh ngạc, như vậy phủ quận chúa liền giống
như là nơi nàng cực độ khát vọng được sở hữu. Cuối cùng nàng đã có ngôi
nhà của riêng mình, viện tử thậm chí là hoa viên của riêng mình. Ở đó,
nàng có thể tự mình làm chủ, mỗi ngày muốn thế nào thì thế ấy, nàng có
thể tự bố trí phòng ốc, có thể sắp xếp hoa viên theo ý mình, có thể gieo trồng cây cỏ mà mình thích, nơi đó ắt hẳn là một cái ổ nhỏ tự do tự
tại.
Từ Man đợi
mẫu thân đi rồi, vùi trong chăn hưng phấn một hồi lâu. Rốt cuộc, nàng
vẫn quyết định, ngày mai nhất định phải tự mình đi xem một cái mới được.
Sáng sớm hôm sau, dưới ánh mắt nhìn thấu của mẫu thân, Từ Man rõ ràng là chạy trối
chết, thẳng đến lúc ngồi trên xe ngựa, còn bắt gặp ánh mắt mẫu thân đuổi theo lại đây, khiến nàng mặt đỏ tía tai.
Phu xe là
người mẫu thân đặc biệt lựa chọn, đối với phủ quận chúa mới xây cũng
quen đường. Dọc đường đi, Từ Man ôm tâm tình kích động cùng thấp thỏm,
không ngừng ngó ra ngoài cửa sổ, trong đầu lại mường tượng lên hình dạng của phủ quận chúa. Ngay cả Thanh Mai cùng Hương Xuân mọi ngày ra cửa
đều trầm ổn, cũng phá lệ khát khao đối với ngôi nhà mới tương lai này.
“Ý, đó không phải Hồng Thược tỷ tỷ sao?” Thanh Mai nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ Man sững
người, cũng nhìn ra ngoài, tốc độ xe ngựa không nhanh, rẽ vào một góc
ngoặt liền nhìn thấy. Hồng Thược vấn búi tóc phụ nhân, cắm vài cây trâm
ngọc, thân vận áo váy in hoa, bụng lớn phệ nệ, một tay nắm một đứa bé,
tay kia thì được tiểu nha hoàn bên người đỡ, trên mặt mang theo nụ cười
điềm tĩnh.
“Lúc trước
không phải nghe nói nàng ta lập gia đình, rồi đến cửa hàng ở Dương Châu
sao?” Từ Man không bỏ qua nụ cười đầy ắp hạnh phúc trên mặt nàng, xem ra nàng sống rất tốt.
“Nghe nói
trượng phu nàng ấy làm việc rất tốt, bèn đưa nàng theo trở về lĩnh
thưởng.” Thanh Mai biết Hương Xuân không biết rõ chuyện của Hồng Thược,
liền trả lời.
Dõi theo bóng dáng Hồng Thược xa dần, trong lòng Từ Man, nỗi lo lắng đã lâu xem như lắng xuống.
“Quận chúa
muốn gặp không ạ?” tuy Hồng Thược đã lập gia đình, còn là chưởng quầy
bên ngoài, nhưng dù sao đều là người của phủ công chúa, gọi đến cũng
không khó, huống chi Thanh Mai là đại nha hoàn đi theo nàng lâu nhất,
cũng biết nàng mấy năm nay thấy nhớ.
“Không cần, như vậy là tốt rồi.” Từ Man lại hỏi: “Năm nay đã đưa quà lễ đến cho Niên ma ma chưa?”
“Đưa rồi ạ,
mỗi năm đều đưa, quận chúa ngài đừng lo lắng, em vẫn luôn để ý mà.”
Hương Xuân vội trả lời, những người này nàng đều không biết, nhưng nàng
biết trước khi nàng đến, bọn họ đều chiếm vị trí rất nặng trong lòng
quận chúa.
“Bọn họ sống tốt, ta cũng an tâm.” Gia có gia quy, năm đó vì chuyện hạ độc, người bị đuổi hoặc bị đưa đi, nàng lo lắng nhất là Hồng Thược và Niên ma ma, Tân ma ma thì hồi cung sau phục vụ ở chỗ Tần thái mỹ nhân, ngày thường cũng có thể gặp mặt. Mà nay biết các nàng đều sống tốt, nàng rất mừng, có
điều, không biết Hồng Quế ở dưới lòng đất sẽ thấy hối hận hay chăng, nếu nàng ta lựa chọn khác, nói không chừng hiện tại cũng có thể giống như
Hồng Thược, sống giàu có hạnh phúc.
Thị vệ xuống xe ngựa, đi đến gõ cửa lớn phủ quận chúa, ma ma canh cổng bên trong lập tức mở cửa cho xe ngựa của Từ Man và cả thị vệ cùng vào trong phủ.
Hiện tại phủ quận chúa còn chưa treo bảng, theo như lời mẫu thân, nơi này là một tòa viện tử ngũ tiến (5 sân), nhất tiến và nhị tiến đều là ngoại viện.
Nhất tiến là nơi để hạ nhân hoặc thị vệ nam giới ở, còn dùng để đỗ xe ngựa và nuôi
ngựa, cổng lớn và nhà sát cổng còn có một phòng khách của nhất tiến cũng được xây ở trong đó.
Nhị tiến
dùng cửa thuỳ hoa ngăn cách, bên trong là nơi giành cho khách khứa đến
chơi ở lại, bình thường là phái nam, cũng có nơi giành cho thái giám hầu hạ trong phủ ở lại.
Thẳng đến
tam tiến mới chân chính là nội viện, trong đó bao gồm một hoa viên, hai
sân vườn, còn có hai cái ao. Phía sau phủ lại là một con hẻm nhỏ, nối
liền với một dãy nhà dân, đều là của phủ công chúa tính gộp vào phủ quận chúa, chuyên dùng để phân cho những nô bộc có gia đình, tiện bề cho họ
về nhà nghỉ ngơi. Đặc biệt là những người được chủ nhân yêu thích, lúc
thành hôn, bình thường sẽ được phân một ngôi nhà như vậy, thậm chí là
sân viện. (MTY: nhà mà có sân được gọi là viện tử, giống như tứ hợp viện ấy)
Xe ngựa Từ Man dừng trước cửa thuỳ hoa của tam tiến, bên trong chính là nơi sau này Từ Man sẽ ở.