Sương khói lượn lờ, hương hoa thoang thoảng, ao nước trong vắt, ẩn giấu chút hình bóng mờ nhạt trong đó.
“Giờ nào rồi?” giữa ao, giọng nói non nớt rõ ràng, lại thêm vài phần lão thành.
Một thiếu nữ áo hồng chạy tới, khom người trả lời: “Hồi bẩm quận chúa, đã giờ Dần* rồi ạ.” (3 – 5 giờ sáng)
“Thay quần
áo đi.” Theo tiếng ra lệnh, cô bé ẩn trong làn nước đứng lên, nước ao ấm áp theo sống lưng trắng nõn của nàng lướt qua đùi, một lần nữa trở về
trong ao.
Sột soạt
tiếng vải vang lên, từ bên ngoài lại chạy vào một thiếu nữ áo hồng và
hai thiếu nữ áo lục nhạt khác, hai cô gái áo lục trực tiếp bước xuống
ao, cầm chiếc khăn vải bông dùng loại tơ mới của năm nay dệt thành, bao
cô bé kia lại, một người trong đó lại dùng một chiếc khăn rộng cùng chất liệu bao tóc cô bé lại, sau đó một người đỡ, một người bế lên, đem cô
bé đến cạnh ao.
Bên cạnh ao
có một gian nhỏ, dùng bình phong ngăn ra một khoảng nhỏ có thể đặt vừa
một chiếc giường êm, ngoài bình phong có đặt một lò sưởi, làm cho trong
phòng phá lệ ấm áp.
Bốn nha hoàn hầu hạ bé gái ngồi lên giường, hai đại nha hoàn áo hồng bắt đầu lau tóc cho nàng, còn hai nha hoàn áo lục thì mang quần áo lót sạch sẽ đến,
thật cẩn thận mặc vào cho bé gái.
Mặc áo lót
xong, mái tóc thật dài cũng được lau khô hơn phân nửa, một nha hoàn áo
lục lại nâng đến một khay đồ, một người khác lập tức cầm đồ trên khay,
từng chút một sửa móng tay cho cô bé.
“A nương đã dậy chưa?” cô bé nhắm mắt lại để họ lau khô tóc.
“Chủ mẫu nương nương đã dậy rồi ạ, vừa rồi còn phái ma ma đến hỏi quận chúa.” Nha hoàn áo hồng vào sau cùng hoạt bát nói.
Cô bé gật gật đầu, lại ngửi ngửi mùi hương trên người mình, vừa lòng nở nụ cười.
Xử lý toàn thân xong, cô bé mặc chiếc áo ngoài màu hạnh hoàng vào (màu vàng hơi đỏ), tóc cũng được chải thành búi tóc đôi, lại cố định vài viên bảo thạch
nhiều màu, lúc này mới mang vớ vào xuống giường êm, đi tới một tấm gương đồng, mắt lộ vẻ tán thưởng.
“Đi thôi,
trước đi thỉnh an a nương, một lát còn phải vào cung nữa.” Cô bé mang
giày vào, giơ tay cho một nha hoàn vẫn luôn hầu hạ tại bên cạnh ao, để
nàng nắm tay mình, đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng tắm, hai nha hoàn áo lục rất tự giác đứng yên khom người, mà cô bé chỉ đưa mắt một cái, liền đi vào sương phòng.
“Quan ma ma dạo này thế nào rồi?” cô bé nhìn bốn phía chung quanh, mới hạ giọng hỏi.
Nha hoàn nắm tay nàng, cúi đầu trả lời: “Bà ta vẫn thường xuyên đi đến con hẽm Tiễn Tử.”
“Có thấy bà ta tiếp xúc với ai không?” cô bé ngẩng đầu hỏi.
Nha hoàn kia hơi nghi hoặc trả lời: “Vẫn là nhị tẩu nhà mẹ đẻ bà ta ạ.”
“Ta biết rồi.” Cô bé mang theo hai nha hoàn ra sân, quen thuộc đi đến hướng chính phòng.
Chính phòng
vẫn giữ bộ dáng như trước, có điều Trần ma ma đi ra đón chào, tuổi càng
ngày càng lớn, mà từ một năm trước, đám đại nha hoàn trong phòng đã được đổi qua một lần, cô bé nhìn thân ảnh quen thuộc nơi cửa, nhịn không
được nhoẻn miệng cười nói: “Xuân Duẩn tỷ tỷ.”
Xuân Duẩn đã sớm không còn là một tiểu nha hoàn non nớt của ba năm trước, nàng cười
khẽ tiến lên khom người, cung kính nói: “Thỉnh an quận chúa, chủ mẫu
nương nương đã dậy rồi, còn đang chờ quận chúa đấy ạ.”
Cô bé gật
gật đầu, đi vào. Đi được một bước, cô bé bỗng quay đầu lại, nhìn thấy
một bóng dáng quen thuộc trên quần áo Xuân Duẩn, lại chỉ có thể thầm
than một tiếng, người kia đã mất được 3 năm rồi.
Đi qua chiếc cổng vòm hoa, cô bé bỗng nghe thấy mẫu thân đang nói chuyện với ai đó,
do dự mãi, nàng ra hiệu cho người bên cạnh lui xuống, mình thì tựa sát
vào màn che trên cửa, dỏng tai cẩn thận nghe.
“Nghe nói, Đình úy chiếu ngục* giam Tả tướng được a đệ đề xuất?” Đại trưởng công chúa vuốt phẳng vạt áo cho trượng phu, hỏi.
(* Đình úy Chiếu ngục: người canh ngục, nhưng chỉ nhà ngục chuyên giam cầm những đại thần.)
Từ Văn Bân
thở dài, nhưng cũng mang chút may mắn gật đầu nói: “Hai năm nay, thánh
nhân càng trở nên lão luyện, dần dần Hữu tướng cũng không kiềm kẹp được
nữa.”
Đại trưởng công chúa dừng lại một chút, không nói chuyện.
“Tả tướng
ông ta…” Từ Văn Bân cẩn thận liếc nhìn thê tử, lại vuốt lên cánh tay
nhẵn bóng của nàng, thấp giọng nói: “Ông ấy không được khỏe lắm, Đình úy là người của Hữu tướng, nếu không phải thánh nhân, ông ấy chỉ sợ… không đến được hôm nay.”
Đại trưởng công chúa cụp mi xuống, chỉ lãnh đạm trả lời: “Thánh nhân tự có chủ trương.”
Từ Văn Bân
vươn tay ra, ôm thê tử vào lòng, vỗ về lưng nàng, ôn nhu nói: “Ta biết
nàng còn tức giận, nhưng cũng đã ba năm rồi, phủ Tả tướng cũng đã thành
ra như vậy, vả lại nàng cũng biết chuyện kia nhà Gia Cát bị oan uổng.”
“Thiếp đương nhiên biết đó là kế một hòn đá trúng hai con chim, mặc kệ thiếp có bị
đâm vào tay hay không, Tả tướng đều phải là kẻ đứng mũi chịu sào chịu
tội thay mà bị cách chức, bằng không những cuốn sớ buộc tội kia làm sao
dâng lên long án của a đệ nhanh như vậy được?” gương mặt Đại trưởng công chúa như kết một tầng sương, một phen đẩy trượng phu ra, chua xót nói:
“Thiếp tức giận không phải là cho chính mình, cũng không phải vì tôn
nghiêm của hoàng gia, thiếp tức giận là cảnh tượng máu tanh thế kia, cư
nhiên lại để cho A Man thấy được, con bé còn nhỏ như vậy… chàng xem,
chàng xem gần ba năm nay, con bé càng trở nên…”
Từ Văn Bân
trong lòng đau đớn, vội ôm lấy thê tử đã bật khóc, nhẹ nhàng an ủi,
nguyên bản chút thương tiếc đối với nhà Gia Cát cũng coi như bay đi.
“Thiếp vốn
còn muốn dạy dỗ con bé, để cho nó không cần phải gò bó bản thân quá, chỉ cần bản thân mình vui vẻ là tốt rồi, nhưng… con bé trơ mắt nhìn mẫu
thân nó bị ám sát, lại thấy cảnh nha hoàn bên người chết oan chết uổng,
nó còn bé như vậy, nhỏ như vậy…” Đại trưởng công chúa càng nói càng đau
lòng, từng giọt nước mắt càng lăn ra nhiều, rơi vào trong lồng ngực
trượng phu, nức nở không thôi.
Từ Man nép sau tấm màn che, trầm mặc một lúc, liền lặng lẽ lui ra ngoài, nàng muốn cho cha mẹ chút riêng tư.
Chuyện trôi
qua đã ba năm, năm nay nàng đã 6 tuổi, hôm nay là ngày chuẩn bị vào Cung học. Màn ám sát của ba năm trước, làm cho lòng chắc chắn với nội dung
truyện của Từ Man, hoàn toàn sụp đổ, mà phủ Tả tướng vốn đứng bên phái
trung lập, luôn đứng vững sừng sững không ngã cho đến tận cuối truyện,
lại bởi vì chuyện Đại trưởng công chúa bị đâm, dưới sự buộc tội của Phái Bảo Thủ, mà ngoại trừ tiểu nhi tử Gia Cát Tòng Dung đã chia phủ ở riêng ra, từ Tả tướng bên trên đến nô tài bên dưới của Tướng phủ, toàn bộ đều bị nhốt vào Đình úy chiếu ngục.
Nhưng cũng
may thánh nhân không phải người hồ đồ, sau một tràng thịnh nộ, lập tức
trở lại dáng vẻ cũ, liền lấy danh nghĩa “trẻ con vô tội”, sai người thả
con cháu Gia Cát gia khỏi Chiếu ngục, sau lại trải qua một năm, mới thả
vợ chồng nhà trưởng tử Gia Cát gia – Gia Cát Tòng Hưng cùng với Gia Cát
lão phu nhân, chỉ biếm làm thứ dân.
Nhưng dù sao Hoàng đế cũng còn trẻ, đăng cơ từ khi còn nhỏ, phần lớn triều chính đã
bị đám bộ hạ cũ của Đại Đô Đốc nắm trong tay, Hoàng đế muốn đoạt lại
quyền lực, bước đầu tiên phải làm đó là “nhẫn”.
Nay đã qua ba năm, lấy chuyện Tả tướng được đề xuất ra làm tín hiệu, sợ là Hoàng đế rốt cuộc không “nhẫn” nổi nữa.
Từ Man chậm
rãi bước ra, đứng ở cửa chính phòng, nhìn những hoa văn được khắc trên
mái hiên, hít sâu một hơi. Ba năm, nàng cũng đã thay đổi…
Nếu nói ba
năm trước đây, cảnh tượng máu me kia, mạng người rõ mồn một trước mắt
kia, không hề có ảnh hưởng đến nàng, ngay cả chính nàng cũng không tin.
Mà sau đó chuyện phủ Tả tướng đột nhiên bị sụp đổ, toàn gia bị bắt đi,
đó mới chính là điều cứng rắn ép Từ Man đối mặt với sự thật.
Thế giới
này, đã sớm không còn là quyển tiểu thuyết trạch đấu mà nàng từng đọc
nữa, đối với quy tắc biến hóa của thế giới này, đối với sự đấu tranh
giành giật giữa các phe phái, và cả sự an toàn của sinh mệnh, thì chuyện nữ chính sống lại quả thực không còn đáng nhắc tới nữa. Trong bất tri
bất giác, đối thủ của nàng, đã sớm không gói gọn trong một mình Hoàng Tú Oánh nho nhỏ nữa.
Hơn nữa,
trải qua một phen biến cố kia, Từ Man hoài nghi sâu sắc, ở trong sách
sau khi sống lại, chuyện Hoàng Tú Oánh có thể thành công, tuyệt đối
không chỉ đơn giản như mê hoặc quận chúa, xúi giục Hoàng mỹ nhân, thiết
kế được gả cho Gia Cát Sơ Thanh là được. Ngay cả thiết kế chuyện nhị ca
gặp phải ôn dịch, còn có chuyện phụ thân và đại ca vô duyên vô cớ bị ám
sát, mẫu thân bị đả kích, cuối cùng đổ bệnh không dậy nổi, rồi sớm mất.
Một loạt biến cố kia, cũng tuyệt đối không phải dùng sự trùng hợp hoặc
bàn tay vàng là có thể giải thích được.
Trong đó,
nếu không có sự trợ giúp của Phái Bảo Thủ, Hoàng Tú Oánh cùng lắm chỉ là một khuê nữ quanh năm suốt tháng sống trong nội trạch, miễn cưỡng dữ
lắm thì là nàng ta còn có một người cha là Tả tướng quân không có thực
quyền, và cả một cô mẫu trong cung không được sủng ái lắm, nhưng chỉ vẻn vẹn nhiêu đó, thì không thể nào đoạt được ngôi vị Hoàng đế, để cho nàng ta tâm tưởng sự thành được. Bởi vì dù nói thế nào, Từ Man cũng là một
vị quận chúa, mẫu thân của nàng lại là Đại trưởng công chúa tôn quý nhất Ngô quốc, há có thể bị một thứ nữ nho nhỏ kia đẩy ngã.
Lại nói, so
sánh trước và sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, địa vị một nhà tiểu thúc
thúc Gia Cát, tuy rằng miêu tả không nhiều lắm, nhưng đã chênh lệch trời vực, mà mặc dù Gia Cát Tả tướng không được miêu tả tại kiếp đầu tiên
của Hoàng Tú Oánh, nhưng ở kiếp thứ hai, trước khi Hoàng Tú Oánh được gả vào cửa, ông ta đã về nhà nghỉ hưu hưởng vinh dưỡng, lại thêm phụ thân
của Gia Cát Sơ Thanh ở trong triều làm một chức quan Thái thường không
mặn không nhạt, mặc dù Gia Cát Sơ Thanh cùng với anh trai hắn là người
thông minh, nhưng vì chọn ủng hộ Đại hoàng tử của Hoàng mỹ nhân, mới dần dần đi lên con đường làm quan, đương nhiên, quá trình này, được tác giả thuật lại cực kỳ mỹ hóa, giống như thiên lý mã ẩn núp chờ Bá Nhạc* vậy.
(*Bá
Nhạc hoặc Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử
dụng nhân tài, “Bá Nhạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để
chỉ tập thể)
Câu chuyện
trọng sinh này, kết thúc tại lúc Đại hoàng tử đăng cơ, Hoàng Tú Oánh
sống một cuộc sống hạnh phúc, quận chúa buồn khổ chết đi, tra nam cũng
bị trừng trị không ngóc đầu lên được. Nhưng Từ Man không hề quên, vị tra nam Đinh Hạo Nhiên trong sách kia, ở cả hai kiếp, tuy về phương diện
tác phong sinh hoạt cùng với dã tâm không thể gọi là người tốt, nhưng
phụ thân hắn vốn xuất thân hàn vi. Vì nhà nghèo, nên để có thể dựa dẫm
và nhanh chóng trèo lên, chỉ còn cách gia nhập Phái Cách Tân, làm việc
cho Hoàng đế, đối kháng lại đám lão thần.
Hai đời của
Hoàng Tú Oánh, giống như biểu thị cho ván cờ giữa Phái Bảo Thủ và Phái
Cách Tân vậy. Nếu Phái Cách Tân thắng, như vậy quận chúa sẽ thắng, nếu
Phái Bảo Thủ thắng… như vậy Hoàng Tú Oánh liền thành công.
Sự tình, đã đi quá xa so với Từ Man nghĩ…
“Hoàng Tú
Oánh, không phải ngươi muốn ‘lấy đạo của người, trả lại cho người’ sao?
Ta chờ ngươi!” Từ Man cụp mắt xoay người, thầm nhủ, có lẽ nàng nên tìm
cơ hội gặp tra nam kia một chút, sợ là sẽ có hiệu quả không ngờ tới đấy. (lấy đạo của người, trả lại cho người :có thể hiểu là “Lấy gậy ông đập lưng ông”)
“Muội muội,
sao còn chưa đi vào?” Xa xa có hai bóng người, rõ ràng cao khỏe hơn
những đứa bé cùng lứa, Từ Man hơi nhoẻn miệng cười, đi đến nghênh đón.
“Các huynh luyện công về rồi?”
Hai người
với khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng rất quen thuộc đến liếc mắt một
cái có thể nhìn ra bất đồng, tính cách cũng chênh lệch rất nhiều, mặc dù tập võ, đại ca lại để tâm đến sách vở nhiều hơn, mà nhị ca lại càng
ngày càng lộ rõ cái đuôi khỉ, thay vì đọc sách, vung đao mua kiếm mới là đầu quả tim của hắn.
“Muội muội, hôm nay muội làm biếng nha, dám không đến đứng tấn?” Nhị ca Từ Hải Thiên vỗ vai muội muội, cười đùa nói.
Từ Man không thèm để ý đến hắn, chỉ quay đầu nói với đại ca: “Đại ca, huynh nói nhập học, sẽ cho muội một cây roi, muội chưa quên đâu đó.”
Từ Hải Sinh
nhất thời cười khổ, cũng không dám để muội muội thất vọng, đành quan tâm hỏi: “Đợi lát nữa huynh sẽ kêu người đem sang, nhưng mà… muội thật sự
muốn đem roi vào cung à?”
Đáy mắt Từ Man quét lên ánh lạnh băng, ra sức gật đầu.
Nếu nàng đã
không phải là người thông minh, như vậy nàng sẽ tham khảo từ trong sách ở kiếp đầu tiên của Hoàng Tú Oánh, nếu chỉ có làm một quận chúa nữ phụ
kiêu ngạo ương ngạnh, mới có thể có được thắng lợi cuối cùng, vậy nàng
không ngại cho những người lòng dạ khó lường kia, thấy được sự kiêu ngạo của hoàng gia là thế nào.
Thượng vị không chỉ mỗi việc muốn sống mà thôi…