Từ Man có
chút không thể tin được ngồi ở bên giường, hôm nay nàng dậy hơi muộn,
lại không ngờ rằng, vừa dậy đã nghe được tin tức khủng bố như thế.
“Em lặp lại lần nữa, Tôn Phỉ Nghiên làm sao?”
“Nghe nói
thân thể trần trụi trốn trong chăn, vừa vặn Đinh gia tiểu lang đi vào
thay y phục bị dính rượu, nàng ta liền từ trong lao ra, sau đó…” Thanh
Mai dù sao cũng là cô nương trong nhà, lúc này đã đỏ mặt tía tai nói
không nổi nữa.
“Phát hiện ở đâu?” Từ Man hồ nghi hỏi.
Thanh Mai nhỏ giọng nói: “Phủ Gia Cát phủ, trong đông sương phòng của viện nhị môn.”
(viện nhị môn là viện ở cổng trong, dùng để tiếp khách, người trong nhà hoặc nữ quyến thì mới được vào hậu viện)
Từ Man luôn
thấy chuyện này có chỗ kỳ lạ, chẳng phải Tôn Phỉ Nghiên một lòng một dạ
muốn gả cho Gia Cát Sơ Thanh sao? Cớ gì lại lột trần như nhộng chạy tới
quyến rũ Đinh Hạo Nhiên. Trong chuyện này nếu không phải Tôn Phỉ Nghiên
đi nhầm phòng, vậy thì chính là có người ở giữa gây trở ngại, huống chi
áo Đinh Hạo Nhiên bị rượu làm ướt, cũng quá trùng hợp. Nếu sự tình không phải chính Đinh Hạo Nhiên tự an bài, như vậy cũng rất có thể là người
trong phủ Gia Cát làm.
Từ Man nghĩ
tới Gia Cát Sơ Thanh, lập tức lắc đầu, tính tình hắn hiền hòa như vậy,
cho dù có đi ra ngoài va vấp nhiều năm nay, cũng chưa từng thấp hắn ác ý với ai bao giờ, cũng không đến mức hắn phải ra tay với một cô gái. (ờ…)
“Chuyện này
đều lan truyền ra rồi ư?” chuyện mới ngày hôm qua, hôm nay liền truyền
đến phủ công chúa, có thể thấy có người chuyên môn đi thổi gió.
“Phải ạ,
nghe đâu cũng lan vào đến trong cung rồi, thế này Tôn Phỉ Nghiên kia
phải gả đến Đinh gia không chừng.” Thanh Mai cư nhiên dùng giọng điệu có chút đáng tiếc, không phải nàng tiếc cho Tôn Phỉ Nghiên, mà ngược lại
tiếc cho Đinh Hạo Nhiên – cái người thiếu niên từng để tâm đến quận chúa nhà mình, mặc dù nàng cũng rất ngứa mắt hạng người lợi dụng như hắn,
nhưng dầu gì thiếu bniên kia bộ dạng không tệ, gia thế cũng tốt, sánh
đôi với loại nữ nhân đáng ghét mồm miệng ác độc lúc nào cũng tìm quận
chúa nhà mình làm phiền kia, cũng thật là cảm thấy ấm ức thay Đinh Hạo
Nhiên.
Từ Man nào
không nhìn ra chút tâm tư của nàng ta, trong lòng cũng thấy buồn cười,
bất quá Từ Man tin tưởng, một bước này ngược lại là điều Đinh Hạo Nhiên
hy vọng nhìn thấy nhất, có lẽ xem như trong quá trình hắn đã phát hiện
dị thường, cũng bất quá ỡm ờ mà ngầm chấp nhận, dù sao có một người vợ
là huyện chủ, tương lai cất nhắc Đinh gia, tuyệt đối là có lợi, cũng
thực phù hợp với tác phong nhất quán của Đinh gia.
Mặc kệ bên
ngoài đồn đãi ra sao và phủ hoàng thúc gia gia xử lý việc này thế nào,
Từ Man chỉ biết là, dạo gần đây mình bận rộn mệt chết được, bởi vì đại
ca sắp cưới Tam cô nương Thôi gia, lần này nàng và Gia Cát Sơ Thanh hoán đổi vị trí, Gia Cát Sơ Thanh trở thành thượng khách, mà nàng đành phải
làm chủ nhà, tất bật như con quay, chân không chạm đất.
“Bộ đĩa hoa
khai phú quý đâu? Và cả bộ ly chén trước đó nữa, đừng để lẫn lộn số
lượng đấy.” Từ Man vừa ở ngoài trước, thấy đại ca cùng đại tẩu đã bái
thiên địa, bèn chạy vội đến phía sau kiểm tra số lượng bàn ăn, rồi đốc
thúc thức ăn trên bữa tiệc hôm nay. Mặc dù hôm nay Hoàng đế Hoàng hậu
không đến, nhưng hai vị công chúa nương nương đều dẫn theo người nhà
đến, càng khỏi nói đến đông đảo quý nhân thuộc tầng giai cấp tối thượng
của Ngô quốc. Từ Man không muốn người ta thầm cười nhạo phủ Đại trưởng
công chúa trị gia không nghiêm hoặc là thái độ ngạo mạn linh tinh.
Chu Hoàn một thân ăn vận của phụ nhân (phụ nữ đã có chồng), sắc mặt hồng hào từ
ngoài đi vào, nàng là khách quen nơi này, lại biết tương lai nàng sẽ là
chị dâu của Từ Man, nhóm tôi tớ tất nhiên sẽ không cản nàng.
Từ Man ngẩng đầu, thấy nàng một thân váy quây hồng nhạt, trên đầu còn cắm một cây
trâm song hỉ, trong mắt mang ý cười, Từ Man nhìn ra được, cuộc sống tân
hôn của Chu Hoàn rất tốt đẹp.
“Chao ôi, Gia Cát phu nhân đã đến rồi đấy à.” Từ Man không ngưng tay, mở miệng trêu chọc.
Chu Hoàn đỏ
mặt, song dầu gì cũng đã gả cho người ta, sao có thể bại bởi một tiểu
nha đầu chưa lấy chồng, bèn lập tức đáp trả: “Em dâu tương lai đang bận
bịu gì đấy? Đằng trước Thục Gia, Tú Lệ và Mỹ Yên đều đang la hét nói
không thấy ngươi kia, còn có người a… Ở cửa nhị môn vòng tới vòng lui,
cũng không biết muốn tìm cái gì.”
Từ Man trừng nàng ta, rồi lại cúi đầu chỉnh lý sổ sách ma ma vừa mới đưa lên, ghi
lại đưa lên thứ gì, còn lại trong kho bao nhiêu, và cả đồ vật phân phối
đến phòng khách vân vân, đều nhất nhất ghi vào trong danh sách, tiện cho Từ Man ghi nhớ, còn có gì mà không làm được.
“Chậc chậc,
xem ra tiểu thúc (em chồng) nhà ta đúng là có phúc, A Man quản sự vậy mà thật ra hình ra dạng a.” Chu Hoàn đi đến trước mặt nàng ngồi xuống,
cười nói.
Từ Man đặt
sổ sách xuống, bảo người bưng thêm một ít dưa và trái cây đến chỗ nữ
quyến, lại thêm mười vò rượu lên phòng tiệc của khách nam, tránh cho một lát nữa khai tiệc, không đủ rượu tiếp khách thì thật là bẽ mặt.
“Một lát ta ra liền, nơi này bận rộn cũng sắp xong rồi.”
“Ta đến đây
là nhận ủy thác của người ta đưa đồ cho ngươi đấy.” Chu Hoàn đưa một cái lọ giấu trong tay áo cho Từ Man nói: “Dưỡng sinh hoàn bổ khí đó, hắn
đúng là không nhìn thấy ngươi cũng biết sắc mặt ngươi không tốt a?”
Từ Man đưa
vật nọ cho Thanh Mai cất vào, trong lòng ấm áp, thậm chí có chút nhảy
nhót, loại cảm giác được người nhung nhớ này, thật sự rất tốt.
“Ta lại không đi gặp hắn được.” Chẳng bao lâu nữa nàng cũng sẽ xuất giá, mẫu thân lại quả thực nghiêm khắc chưa từng có.
“Cái này sao hắn không biết được, hắn cũng không thật sự bảo ngươi ra ngoài, nhiều
lắm chỉ tưởng niệm mà thôi.” Tiểu thúc ngày ngày gấp gáp, Chu Hoàn sao
có thể nhìn không ra, tuy nói không cần phủ Gia Cát xuất ra thứ gì,
nhưng phủ quận chúa, tiểu thúc gần như là chạy đến mỗi ngày, sợ có chút
xíu điểm nào đó không hài lòng, đến phu quân của nàng còn tự thấy không
bằng nữa là.
“A Hoàn?” Từ Man chợt gọi.
Chu Hoàn lên tiếng trả lời, nhìn nàng.
“Thành thân, là cảm giác thế nào?” Từ Man phát hiện mấy tháng nay nàng liên tục dự
hai cái hôn lễ, một cái là của bạn thân Chu Hoàn, một cái là của đại ca, nhưng đối với hôn lễ sắp tới của chính mình, màng ngược lại mờ mịt,
nàng thấy chính mình dường như còn chưa nghĩ ra sẽ làm vợ người ta thế
nào, làm sao để quản lý một gia đình cho tốt.
Chu Hoàn
cũng nhìn ra bất an của nàng, bèn trấn an vỗ vai nàng nói: “Trước khi
thành thân, ta cũng không biết sau khi thành thân sẽ như thế nào, thậm
chí nghĩ, nếu cả đời có thể không lấy chồng ở lại nhà mẹ đẻ thì thật
tốt. Nhưng sau khi thành thân, lại là cảm giác hoàn toàn khác hẳn, đó là cảm giác mà làm một cô nương, cả đời cũng không hiểu được. A Man, có lẽ hôn nhân sẽ có va chạm, có lẽ sẽ gặp phải vấn đề khó khăn mà chưa từng
gặp lúc ở nhà mẹ đẻ, có lẽ sẽ có thương tâm và khó chịu, nhưng mà, ngươi cũng có thể cảm nhận sự ấm áp không đồng dạng.”
Từ Man
nghiêng người qua ôm lấy Chu Hoàn, dường như đang nói với chính mình:
“Chúng ta đều may mắn, cho nên, phải quý trọng hạnh phúc trước mắt.”
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Dạo gần đây
Đại trưởng công chúa gầy đi trông thấy, khiến phò mã đau lòng muốn chết, trực tiếp nói làm xong hôn sự của Từ Man, rồi cho hai vợ chồng con trai lớn dọn đến phủ Trực vương, lại đuổi con trai thứ đến quân doanh, đỡ
phải mỗi ngày ở nhà làm cho vợ mình lao tâm lao lực. Hắn thậm chí còn
quyết định chờ qua hôn sự của Từ Man, chuẩn bị xin phép với Hoàng đế,
mang thê tử đến thôn trang nghỉ ngơi vài ngày, đặc biệt là ở núi Thang,
còn có thể có suối nước nóng.
Kể từ sau
hôm ấy tâm sự với Chu Hoàn, chứng lo lắng trước hôn nhân của Từ Man
dường như khá hơn một ít, không còn cứ mỗi ngày không có chuyện làm,
liền chăm chăm bảo bọn nha hoàn kiểm tra đồ đạc phải mang đến phủ quận
chúa, còn cả kiểm tra mấy việc vụn vặt thượng vàng hạ cám hết lần này
đến lần khác, cũng may đây là cổ đại, nha hoàn bên người lại rất có tâm
nhãn, bằng không đặt ở hiện đại, người ta đã sớm quẳng gánh mặc kệ rồi.
Trước ngày
cưới, dựa theo lệ thường, Từ Man phải chọn người mang theo đến phủ quận
chúa, nhưng nàng có ưu thế hơn những khuê tú bình thường khác, bởi vì
Gia Cát Sơ Thanh hầu như chỉ mang theo gã sai vặt bên người, một mình
dọn vào phủ quận chúa, nên nàng có thể đưa vài nhà hạ nhân thành thật
đến phủ quận chúa trước, sau lại chọn một ít người trong phòng. Tương
lai nếu phát hiện nhà nào không an phận, có thể trực tiếp đuổi trả về
phủ công chúa, sau lại từ phủ công chúa chọn người mới là được, rất đơn
giản.
Nhưng Đại
trưởng công chúa cũng không qua loa, sợ lúc con gái về nhà cảm thấy ngại ngùng, bèn chọn vài nhà hạ nhân còn khá trẻ, tính tình thành thật, ở
trong phủ công chúa không có bối cảnh gì. Sau Từ Man lại chọn cả nhà dì
của Hương Xuân, còn có hai nhàcủa Thanh Hòe cùng với thúc thúc của nàng
ta. Tính toán nhân khẩu, Từ Man cùng Đại trưởng công chúa đều xem như
vừa lòng.
Nghỉ ngơi
ngắn ngủi sau hôn lễ của đại ca xong, Từ Man lại bắt đầu một vòng bận
rộn mới, tuyển chọn người hầu xong, lại bắt đầu gấp rút bảo dưỡng thân
thể. Đại trưởng công chúa hận không thể dưỡng da cho con gái thành như
trứng gà bóc, nhất quyết phải muốn cho nữ nhi sau khi gả đi, trước tiên
là mê luyến được con rể nhà mình làm sao cho càng lún càng sâu mới được.
Vì thế, bận bận rộn rộn, trong bất tri bất giác, hôn kỳ của Từ Man, cuối cùng đã tới.
Từng lo liệu qua một lần hôn lễ, Từ Man vẫn chưa thích ứng lắm, trạng thái ngồi trên giường bị người ta sửa sang, nhất là lúc làm tục chải tóc, cái cảm giác lông măng bị người ta nhổ đi, như thể ngay cả tim cũng bị nhổ ra, vừa
nhột vừa đau. Từ Man nhìn sợi tơ ngũ sắc trong tay hỉ nương, nhất thời
cả răng cũng ê.
Sau đó, hai
gò má ửng đỏ bị “khổ hình” tra tấn, lại bị mẫu thân nhấn ngồi xuống
trước bàn trang điểm, Từ Man từ trong gương nhìn phía sau, mẫu thân cầm
lược, miệng lẩm bẩm đọc, bắt đầu chải tóc cho nàng. Từ Man vốn có chút
mơ hồ, bấy giờ lập tức bừng tỉnh, nàng thật sự phải đi, nàng phải rời
khỏi mẫu thân mình, nàng phải cùng người khác đi tiếp nửa đời sau.
Nén nước
mắt, Từ Man mải miết nhìn động tác của mẫu thân, nghe những lời chúc cát lành của bà, trong lòng lại nghĩ, tương lai thực không hy vọng sinh ra
con gái, bằng không sau này cũng tiện cho thằng nhóc nào đấy không
chừng.
Vấn tóc,
trang điểm xong, Từ Man đội mũ phượng ngồi trên ghế, mẫu thân toan mở
miệng dặn dò vài câu, lại không ngờ hai mắt bỗng đẫm lệ, rốt cuộc nói
không ra lời nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng thôi trang*, xem ra đại ca và nhị ca đã đến bên ngoài, nàng khác Chu Hoàn, Chu Hoàn
không có ca ca, lại không có huynh đệ họ hàng gần, cho nên ngày ấy là hỉ nương đỡ lên kiệu. Nhưng Từ Man lại phải đợi sau ba lượt thôi trang,
chờ đại ca cõng nàng lên kiệu hoa, trước khi vào kiệu, mẫu thân cũng
phải đút cơm cho nàng.
Tiếng thôi
trang lần hai truyền đến, Từ Man được hỉ nương dìu đến chính đường đằng
trước chính phòng, nơi đó phụ thân đang chờ nàng, chờ răn dạy lần cuối
trước khi gả.
Pháo trỗi
lên, toàn bộ phủ công chúa gần như đều tưng bừng hoan hô, Từ Man được
mẫu thân đút một muỗng cơm, cảm thấy toàn bộ vị giác đều chua sót, rốt
cuộc nàng không nhịn được, lớn tiếng bật khóc, một đường được đại ca
cõng, đưa vào trong kiệu, cũng đưa nàng vào một đoạn cuộc sống khác.
* Thôi
trang; giục trang điểm, một trong những tục lệ cưới xin. Nói là nhà gái
xuất giá phải được nhà trai thúc giục nhiều lần, mới chải đầu trang điểm rồi khởi hành.
Thôi trang
phải nhiều lần: ba ngày trước hôn lễ, nhà trai đưa lễ Thôi trang đến,
có: mũ phượng, khăn quàng vai, đồ cưới, gương, phấn linh tinh. Lúc đón
dâu, cửa nhà gái đóng kín, nhà trai phải thúc giục tân nương mở cửa lên
kiệu, sau lại tiếp tục thổi nhạc Thôi trang, bắn pháo Thôi trang, sau đó là mở rộng cửa đón dâu.