Từ Man cùng
Gia Cát Sơ Thanh quay trở lại đường lớn, quả nhiên thấy Hạnh Đào – nha
hoàn thiếp thân của Chu Hoàn, nàng là người tâm phúc nhất bên cạnh Chu
Hoàn, Từ Man và Chu Hoàn làm bạn bao nhiêu năm, dĩ nhiên có biết nàng
ta. Bọn họ tiến lên hỏi mới biết được, thì ra ban đầu Chu Hoàn đến tiệm
sách trước một bước, thấy Từ Man chưa đến, bèn đến quán trà đối diện
uống trà, dặn Hạnh Đào ở lại tiệm sách chờ, sợ lạc mất Từ Man. Trong
quán trà, Chu Hoàn gặp Hoàng Tú Oánh, hai người không biết nói gì đó,
Hoàng Tú Oánh liền hẹn Chu Hoàn đến rừng hoa đào, nhưng hai người đều
ngồi xe riêng đến đó, Hoàng Tú Oánh đến một mình, mà Chu Hoàn giữa đường bị người bắt đi.
“Rốt cuộc là ai? Xe ngựa đâu? Phu xe đã trở lại chưa?” Từ Man cũng rất lo lắng, mặc
dù Chu Hoàn có võ nghệ, nhưng dẫu sao vẫn là một cô bé, hơn nữa nàng ta
không giống như mình lúc trước, lúc ấy tuy mình bị trói, nhưng tuổi còn
rất bé, mà nay Chu Hoàn đã là một đại cô nương.
Hạnh Đào vốn tính tình mạnh mẽ, nhưng lúc này cũng đã sắp khóc, hốc mắt hồng hồng
nói: “Vốn là có gia đinh đi theo, lúc ấy xe ngựa đột nhiên bị người cướp đi, gia đinh đi theo trong đó có một người chạy về báo tin, chờ lúc nô
tỳ đến đó, xe ngựa đã sớm biến mất.”
“Vậy… vậy
chúng ta có nên đi báo cho Kinh Triệu Doãn không?” Hoàng Tú Oánh đi lên, nhỏ giọng nói, cơn kích động như phải gió vừa rồi dường như đã bị ém
nhẹm xuống.
“Không
được.” vừa rồi Từ Man cũng nghĩ tới điều này, nhưng lập tức liền bác bỏ, “Chu Hoàn tuổi không còn nhỏ, chuyện này không thể phô trương được,
“Hạnh Đào, ngươi về phủ tướng quân một chuyến, báo cho Chu phu nhân
biết, còn lại, ta phái thân vệ đi tìm trước đã, rồi về tìm đại ca ta
nghĩ cách.”
Hạnh Đào
hành đại lễ với Từ Man xong, liền lập tức xoay người đi, nơi này cách
phủ tướng quân không xa, đám tặc nhân kia lá gan quả thật không nhỏ.
Từ Man trước tiên là phái thân vệ đi theo gia đinh kia điều tra một chút, nàng không hồi phủ, ngược lại nhìn chằm chằm Hoàng Tú Oánh, nhìn mãi đến khi nàng
ta chột dạ cúi đầu trong lòng sợ hãi, mới lạnh lùng nói: “Rốt cuộc có
chuyện gì, mà nhất định phải nói ở rừng hoa đào, không thể nói trong
quán trà.”
“Ta…” Hoàng
Tú Oánh nhíu mày, tủi thân đưa mắt nhìn Gia Cát Sơ Thanh, lại thấy hắn
không hề nhìn mình lấy một cái, chỉ lẳng lặng đứng sau Từ Man, cơn phẫn
nộ vốn chất chứa trong lòng lại càng tích càng sâu, ngữ khí cũng có chút cáu kỉnh nói: “Đó là chuyện riêng của ta và Chu cô nương, quận chúa
cũng muốn nghe ư?”
Từ Man thật
muốn cạy bộ não Hoàng Tú Oánh ra nhìn thử cấu tạo trong đó, lúc này mà
còn sừng sộ cái gì? Chẳng lẽ chuyện Chu Hoàn mất tích, không liên can
đến nàng ta một chút nào sao?
“Ta nghĩ,
nếu không phải do Hoàng đại cô nương, Chu Hoàn cũng sẽ không rời khỏi
quán trà, sau đó bị bắt cóc đâu.” Từ Man không chút lưu tình vạch rõ
chân tướng.
Sắc mặt
Hoàng Tú Oánh càng trở nên trắng bệch, lưỡng lự một chút, mới cắn răng
nói: “Phải, đúng là ta muốn gạt nàng, nói ngươi chờ nàng trong rừng hoa
đào.”
“Tại sao?” Từ Man không hiểu, chẳng phải nàng ta hận mình sao? Sao lại muốn đi trêu chọc Chu Hoàn.
Hoàng Tú
Oánh lại sống chết không muốn nói tiếp, sao nàng có thể nói là mình muốn tranh thủ tín nhiệm của Chu Hoàn, muốn cho Từ Man bị chúng bạn xa lánh, nàng muốn công bố với mọi người rằng Từ Man cướp đi biểu ca của mình,
để mọi người thấy rõ được bản mặt thật của nàng ta. Huống chi, nàng cũng muốn giao hảo với Chu Hoàn, dù sao cô mẫu (Hoàng mỹ nhân) gần đây rất coi trọng Chu gia, cho dù Đại hoàng tử biểu ca không lấy
được Chu Hoàn, cũng có thể cho người trong tộc được xơ múi chút đỉnh.
Hiện tại
trong bốn vị tướng quân trấn thủ biên quan, có một vị là người của Trần
Hữu tướng, một vị đã bị cô mẫu thu vào trong tay, chẳng bao lâu nữa, Lưu Kim Thoa sẽ tiến cung làm thiếp cho Đại hoàng tử biểu ca, lại còn có
thể phá lệ được ban phong hào. Còn lại hai vị tướng quân khác, một vị là trực hệ dưới trướng của Hoàng đế, còn có một vị tướng quân vẫn luôn
khiêm tốn, đồng thời không ra mặt, chính là vị họ nhà Chu này.
Binh quyền
hiện nay, trực hệ của Hoàng đế chiếm hai phần, bộ hạ từng là cấp dưới
của Đại Đô Đốc nhà họ Hoàng chiếm hai phần, Hữu tướng chiếm một phần,
còn có Vũ tướng vẫn luôn bảo trì trung lập chiếm một phần, mà bốn đại
tướng quân trấn thủ biên quan lại chiếm bốn phần. Hoàng Tú Oánh rất rõ
ràng, nói là bộ hạ cũ của nhà họ Hoàng chiếm hai phần binh quyền, nhưng
không tập trung trong tay phụ thân mình. Nguyên bản những tướng lĩnh tâm phúc của Đại Đô Đốc, đều đã mất theo Đại Đô Đốc, phân tán dần theo từng năm, không còn lực ngưng tụ được như thời tiên đế, càng không có lực
kính sợ cường đại đến mức có thể khống chế được cả Hoàng đế. Nếu muốn
bảo trụ nhà họ Hoàng, chỉ dựa vào mỗi Hoàng mỹ nhân ở trong cung “một
cây làm chẳng nên non” thì tuyệt đối không làm nên trò trống gì. Ngắm
đến đại cô nương nhà họ Chu, cũng là tình thế bắt buộc của nhà họ Hoàng. (muốn lôi kéo nhà họ Chu)
Có điều, rốt cuộc là ai vô sỉ như vậy, muốn cạy góc tường nhà họ Hoàng.
Hoàng Tú
Oánh lơ đễnh đảo mắt qua đầu phố, gã con cháu nhà họ Hoàng kia đã nhẹ
nhàng đi lướt qua, xem ra muốn tạo thành hoàn cảnh hắn và Chu Hoàn tình
cờ gặp mặt, còn phải tìm được Chu Hoàn về mới làm nên cơm cháo được.
Không giống
Hoàng Tú Oánh đang đầy bụng vạch kế, Từ Man lại nghĩ đến những năm gần
đây, bao gồm cả chuyện mẫu thân bị đâm, phủ công chúa bị hạ độc, và cả
chuyện mình bị bắt cóc ở tửu lâu, thoạt nhìn dường như cuối cùng đều có
kết quả, người xấu cũng đã đền tội, nhưng người chân chính đứng phía sau là ai, lại chưa hề nổi lên mặt nước, Từ Man tin tưởng, chuyện lần này
cũng có liên quan đến họ.
“Muội đừng
lo lắng, huynh thương hành nhiều năm như vậy, đối với đường xá trong
thành Kiến Khang có chút hiểu biết, huynh phái người đi hỏi thăm một
chút, một chiếc xe ngựa lớn như thế, kiểu nào cũng không thể biến mất
được.” Gia Cát Sơ Thanh xem như còn bình tĩnh, liền sai Hàn Y đi trước,
rồi an ủi Từ Man.
Từ Man cũng
cảm thấy có lý, dù sao quan ở trên, dân ở dưới, mà đám cường hào ác bá
thì lươn lẹo vòng vo, người bên trên quả thật không nhất định sẽ biết
hết được.
Bọn họ không thể đứng giữa đường chờ tin tức, bèn tìm đến quán trà mà Chu Hoàn ở
trước đó, bao một gian phòng, Hoàng Tú Oánh cũng không tiện rời đi, đành mặt dày theo sau.
Qua tầm một
canh giờ, trong lúc đó Từ Man nhận được tin đã tìm được chiếc xe ngựa bị bỏ lại, gia đinh cũng mất dấu, Chu Hoàn thì không biết tung tích đâu.
Sau đó, từ chỗ Gia Cát Sơ Thanh lại truyền đến tin cách nơi xảy ra
chuyện ước chừng hai con hẻm, có người đánh nhau trong một con hẻm nhỏ,
còn đổ máu. Từ Man càng chờ càng nóng ruột, nàng biết chuyện này tuyệt
đối không thể để qua đêm, bằng không cho dù Chu Hoàn có trở lại, song
danh tiết cũng không còn, Chu Hoàn không giống mình, cho dù có tốt xấu
thế nào, tương lai không cần lấy chồng, tìm vài gã tình nhân là được,
nhưng Chu Hoàn lại là con gái nhà quan, sợ là sẽ phải đơn độc cả đời.
“Không được, muội phải về phủ một chuyến, chỗ đại ca sợ là thân vệ không nói rõ ràng được.” Từ Man chờ không nổi nữa, nhưng nàng cũng sẽ không ngốc đến mức
tự mình đi tìm, ngộ nhỡ mình cũng bị bắt đi luôn, thế lại càng phiền
toái hơn.
“Đừng nóng vội, huynh nghĩ Hải Sinh đã sai người đi tìm, lập tức sẽ có tin tức thôi.”
Hiện tại, đã qua giờ cơm trưa, khổ nỗi mọi người không một ai có khẩu vị.
“Tìm được rồi, đã tìm được người rồi.” Cửa phòng được mở ra, Hàn Y thở hổn hển chạy vào, vừa lau mồ hôi, vừa kích động kêu lên.
Từ Man lập tức đứng bật dậy, sốt sắng hỏi: “Thế nào, người đang ở đâu?”
Hàn Y ôm
quyền hướng về phía Gia Cát Sơ Thanh, đáp: “Hồi bẩm quận chúa, Chu đại
cô nương hiện đang ở trong phủ của công chúa Hòa Húc điện hạ.”
Từ Man nghi
hoặc quay sang nhìn Gia Cát Sơ Thanh, Gia Cát Sơ Thanh mặc dù cũng không hiểu gì, nhưng vẫn cầm tay nàng nói: “Chờ gặp mặt là sẽ biết thôi.”
Từ Man thấy có đông người đang ở đây, rất không được tự nhiên rút tay về, quay đầu đi.
Gia Cát Sơ Thanh ảm đạm nắm quyền lại, thu về trong tay áo.
Vì đã tìm
được Chu Hoàn, lúc này Hoàng Tú Oánh cũng không còn liên quan gì nữa, Từ Man lại không chào đón nàng ta, bèn tùy ý lên tiếng chào một tiếng,
đoạn lên xe ngựa của mình thẳng hướng phủ công chúa Hòa Húc. Chỉ để lại
Hoàng Tú Oánh đứng ở cửa sổ quán trà, dõi mắt nhìn theo Gia Cát Sơ Thanh đuổi theo sau Từ Man, hai chiếc xe ngựa một trước một sau, biến mất ở
đầu phố. Cơn đau buốt trong lòng càng trở nên kịch liệt, lại nhớ đến
cảnh tượng trước đó, trong cánh rừng hoa đào, hai người họ lại xứng đôi
đến vậy.
“Cho dù biểu ca huynh không cần đến muội, nhưng cũng không thể để yên cho Từ Man chiếm lợi được!”
♥Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com♥
Đợi Từ Man
chạy tới phủ công chúa Hòa Húc, sắc trời vẫn chưa xem là muộn, vì lo cho Chu Hoàn, nên Từ Man ngồi lên cỗ kiệu trực tiếp tiến thẳng vào nội
viện, bỏ mặc Gia Cát Sơ Thanh ở lại phòng ngoài chờ công chúa Hòa Húc
triệu kiến.
Nhưng Từ Man vạn vạn không ngờ tới, ở trong sương phòng, nàng nhìn thấy Chu Hoàn,
căn bản không hề có bộ dáng lo lắng suốt dọc đường giống mình, chẳng
những quần áo chỉnh tề, mà đến búi tóc cũng thẳng thớm không một cọng
rơi rớt, chứ đừng nói gì tới khóc sướt mướt, kêu khổ đến không muốn
sống.
Nàng ta ấy
à, giờ phút này đang ngồi chễm chệ trên ghế, miệng chu ra từng húp từng
húp ăn mỳ cá hun khói, dáng vẻ rất biết không ngại ngùng, quả thực dọa
Từ Man nhảy dựng. Nếu không phải biết rõ con người Chu Hoàn, Từ Man còn
tưởng rằng mình bị chơi khăm nữa.
“Ngươi… sao mà…” trông bộ dáng của nàng ta, Từ Man thật không biết nói gì.
“A Man, con
đến rồi, con yên tâm đi, Chu đại cô nương không hề bị sao cả.” công chúa Hòa Húc từ gian ngoài tiến vào, có điều vẻ mặt hơi có chút kỳ quái.
“Con cũng thấy được…” Từ Man lúng túng cười cười, ngồi xuống cạnh Chu Hoàn.
Chu Hoàn
nuốt một miệng mỳ sợi, lại nhấp một ngụm trà súc súc miệng, mới nói:
“Ngươi đừng lo lắng, ta không sao, chỉ vài tên mao tặc mà thôi, vả lại
ta còn gặp được Lương tướng quân, là ngài ấy đưa ta về phủ công chúa.”
Lương tướng quân? Từ Man khó hiểu nhìn về phía dì mình, chuyện này sao mà trùng hợp như thế?
Nhưng công chúa Hòa Húc lại không nói gì, thay vào đó hai má ửng hồng, chẳng lẽ bên trong có điềm mờ ám.
Vất vả chờ
Chu Hoàn ăn cho xong bát mỳ, rồi đi nhà xí. Bấy giờ công chúa Hòa Húc
mới kéo Từ Man qua, nhỏ giọng nói: “Cô bạn này của con không hổ là con
nhà võ tướng, tuy nói là Hàn Chân đi ngang qua giúp một tay, nhưng nghe
hắn nói, trước khi hắn tới, hai tên hắc y nhân kia đã nằm lăn bò càng
dưới đất, bị đánh đến gần chết. Hơn nữa… lực tay của Chu đại cô nương
kia mạnh phải biết, roi vung lên quất xuống đòn nào đòn nấy quyết tuyệt
gọn gẽ, mấy tên hắc y nhân máu nhuộm đỏ cả đất, thế mà cô nương ta vẫn
không ngừng tay, quất đến đỏ ngầu cả hai mắt.”
Từ Man nghe vậy rụt cổ lại, không thể nào, Chu Hoàn thế mà thâm tàng bất lộ, hay là nàng ta trời sinh thần lực (có sức mạnh ghê gớm)? Thế mấy tên bắt cóc nàng ta, không phải là tự tìm chết sao? Lại liên
tưởng tới cảnh tượng Nhị nương kể, quả thực là lạnh toát cả sống lưng a, nơi đó thể nào cũng trở thành hiện trường thảm án không chừng.
Có điều, Từ Man lia mắt nhìn nhị nương nhà mình, ái muội nói: “Hàn Chân á?”
Công chúa Hòa Húc thoắt cái đỏ bừng cả mặt, trông y hệt như tân nương mới về nhà chồng vậy.
Từ Man còn
chưa kịp mở miệng trêu chọc vài câu, Chu Hoàn đã trở lại, nhìn hai dì
cháu họ trong phòng, là biết chuyện kia của mình đã được công chúa Hòa
Húc kể ra, vì thế trong lòng chột dạ, nụ cười cũng có chút cứng ngắc.