Tôn Mẫn Hi rời khỏi cung điện của Từ Man, đạp trong bóng đêm,
thân khoác ánh trăng, mang theo tiểu thái giám bên người chậm bước hướng về cung điện của mình, sắc mặt ngưng trọng.
“Quế Viên, ngươi nói hôm nay có phải ta không nên tới hay không?”
Tiểu thái giám Quế Viên tuổi chưa đầy 8 – 9, đầu tròn tròn, bụng tròn tròn,
trắng trắng mập mập, hợp với cái tên của hắn. Nhưng xem như hắn có thông minh cách mấy cũng không nghĩ ra ý tứ của điện hạ, đành phải đáp: “Điện hạ tới vấn an tỷ tỷ, là phải phép mà, cũng không sai sót chỗ nào.”
Tôn Mẫn Hi con ngươi hơi mờ, có chút khổ sở nói: “Tỷ tỷ sao cứ phải thích
người kia chứ? Nếu không ai có thể xứng với tỷ ấy, chờ ta trưởng thành
rồi, gả cho ta chẳng phải tốt quá sao, nhìn Nhị cô cô cũng không phải
hiện tại mới gả đi đó ư.”
Quế Viên rất muốn trợn
trắng mắt một cái, cái này có thể giống nhau sao, nhưng dù sao lá gan
không to được, chỉ có thể nói: “Điện hạ nhỏ hơn quận chúa, không thích
hợp.”
“Nhưng ta tốt hơn người kia, ít nhất ta sẽ
không lừa tỷ ấy, ít nhất ta sẽ ngày ngày bầu bạn bên cạnh tỷ ấy.” Tôn
Mẫn Hi tự dưng sừng sộ, không ngừng chất vấn.
Quế
Viên rụt rụt cổ, cũng không dám đáp, người kia là ai hắn cũng không
biết, vả lại sư phụ từng nói, ở trong cung này biết càng nhiều chết càng mau, hắn còn muốn giữ cái mạng nhỏ này lớn lên để nhận đứa con nuôi
nữa.
“Quế Viên, phải chăng là ta chưa đủ tốt?” Tôn Mẫn Hi lo lắng hỏi.
Quế Viên trợn mắt, lời này không thể không đáp, sốt sắng nói: “Nào có ạ?
Điện hạ nhà ta là nam nhân tốt mà có đốt đèn lồng tìm trên trời dưới đất cũng không thấy đâu.”
“Vậy cớ sao tỷ tỷ không nhìn trúng ta?” Tôn Mẫn Hi ủy khuất nói.
Quế Viên trong bụng buồn mửa, một Đại cô nương nếu có thể nhìn trúng một
thằng nhóc còn chưa mọc lông mới là lạ đó, ngoài miệng lại nói: “Sợ là
có nỗi khổ tâm đi?”
“Khổ tâm gì?” Tôn Mẫn Hi không buông tha hỏi.
Quế Viên thót tim một cái, gấp đến độ vò đầu bứt tai, cuối cùng vẫn là linh quang chợt lóe, sực nhớ tới lời của mấy cung nữ tỷ tỷ có nói vài ngày
trước, đảo con ngươi nói: “Điện hạ có từng nghe nói cái gì gọi là một
đời một kiếp một đôi người không?”
Tôn Mẫn Hi chớp chớp mắt, lắc đầu.
“Chính là nói a, một nam!” Quế Viên vươn một ngón cái mập mạp, rồi sau đó lại
vươn một ngón cái mập khác, khoe khoang nói: “Một nữ, một người kết đôi
với một người, cả đời!”
“Làm sao có thể?” Tôn Mẫn Hi
không thể tin nói, trong những người hắn quen, ngoại trừ công chúa ra,
còn có ai mà không lấy thiếp, phụ hoàng hắn cho dù có chán ghét Phái Bảo Thủ trên triều đình cách mấy, trong hậu cung còn không phải cũng đồng
dạng có nữ tử bên Phái Bảo Thủ sao, thậm chí vì khống chế và giữ cân
bằng, còn mới thêm vào không ít cô nương nhà hàn môn.
“Đúng vậy, bình thường thế gia đều tất phải có thiếp, các hoàng tử cũng không ngoại lệ.” Quế Viên bỗng nhiên nhớ tới tin đồn lúc trước, phô trương
nói: “Bất quá nô tài nghe nói thì ra trong nhà Tả tướng còn có thuyết
pháp: 40 không con trai mới được nạp thiếp.”
Quế Viên vốn là lời nói vô tâm, nhưng nghe vào lỗ tai Tôn Mẫn Hi lại biến thành
lời châm chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, sải bước đi đến trước.
“Ai ai, điện hạ, đợi nô tài với ạ!” Quế Viên không biết mình đã nói điều gì sai, hối hả đuổi theo sau.
“Quế Viên!”
“Có nô tài!”
“Bữa tối nay ngươi liền miễn đi.” Tôn Mẫn Hi nói xong câu đó, nhất thời cảm thấy trong lòng bớt giận không ít.
“A? Điện hạ…” Quế Viên vẻ mặt đau khổ, mông núc ních đi theo sau, cúi đầu nói: “Dạ…”
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Công chúa Hòa Húc đợi gả, vậy mà trước một đêm người ngủ không yên giấc lại
là Từ Man, chờ nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, công chúa Hòa Húc và Lương phò mã đã ở trước mặt Hoàng đế và Tần thái mỹ nhân nghe răn dạy, tiếp
đó phò mã được lệnh nghỉ phép, bái biệt mẫu thân, huynh trưởng, ra khỏi
Thừa Đức Cung, bước lên kiệu. Từ Man đứng sau lưng mẫu thân, nhìn nhị
nương nương đội khăn hỉ, nghĩ đến dưới khăn là gương mặt cười hạnh phúc
của nàng, nguyên bản chút u sầu trong lòng được an ủi một ít. Ngoài cung rất náo nhiệt, công chúa tần phi phân vị hơi thấp, cung nữ, thái giám
hơi có chút thân phận đều đang chờ ở cửa, song bởi vì thể diện hoàng gia và uy nghiêm của Hoàng đế mà không được vào dự lễ.
Trước khi bước vào cửa cung hiển nhiên phò mã đã bị vài vị hoàng tử và thế tử làm khó dễ, lúc này rốt cuộc có thể nắm tay công chúa bước ra ngoài,
trái tim vốn căng cứng cuối cùng cũng có thể buông lỏng.
Từ Man theo đi đám người ra ngoài, lại nhìn thế nào cũng không thấy bóng
dáng Đại hoàng tử. Chắc là lần này hắn gây ra chuyện quá lớn, Hoàng đế
cữu cữu cũng không nuốt trôi cục tức này, sợ hắn lại gây loạn gì đó
trong hôn lễ của nhị nương nương, bèn tiếp tục giam giữ còn chưa thả ra
không chừng. Lại nhìn trong đám tần phi ngoài cung, Hoàng mỹ nhân quả
nhiên cũng không có đây.
Một đường trống nhạc, tấm
thảm đỏ thật dài đưa vị công chúa Hòa Húc dám yêu dám hận kia đến nơi
nàng từng sinh ra và lớn lên, Tần thái mỹ nhân được công chúa Hòa Phong
đỡ, nước mắt chảy không thôi.
Trong dân gian, lúc
muội muội đại hôn, huynh trưởng phải cõng muội muội lên kiệu hoa, nhưng ở trong cung Hoàng đế là tối cao, hắn chỉ có thể ngồi trong Thừa Đức Cung nghe thái giám báo lại.
Đoàn nghi thức của công chúa toàn bộ đã ổn thỏa, Từ Man cũng theo mẫu thân ngồi lên xe ngựa hỉ
khánh, lại nhìn vài vị phu nhân ăn bận đầy tốt lành cũng ngồi xe ngựa đi theo phía sau. Ngay sau đó đoàn nghi thức khởi giá, trống nhạc vang
lên.
Đoàn xe hỷ chứa đầy người đi theo chúc phúc,
cùng với đội nghi thức và đội hộ vệ của công chúa, thêm cả vài xe quà
mừng, một hàng chậm rãi thẳng hướng đến phủ công chúa.
Lúc này, phủ công chúa Hòa Húc đã tất bật hối hả từ sáng sớm, thái giám và
cung nữ do Hoàng môn phái đến cẩn thận đem mọi thứ sắp lại thành đôi,
kiểm tra lại nhiều lần sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó, hoặc bỏ sót phải vật
nào đó.
Gần đến giờ lành, thái giám tổng quản trong
phủ dẫn một đám hạ nhân tụ tập trước cửa phủ, lại sai một tiểu thái giám tay chân nhanh nhẹn đi đến đằng trước trông chừng, chẳng mấy chốc tiểu
thái giám nhận được tin la hét đoàn nghi thức đã đến, mọi người đều khom mình hành lễ, mãi cho đến khi đoàn nghi thức đi đến trước mắt.
Cửa phủ mở rộng, từng chiếc xe ngựa lăn bánh vào trong phủ, một đội kỵ binh che chắn ở một bên, tiểu thái giám người này tiếp người kia xướng tên
người đi xuống, hỷ nương đã đứng chờ ở cửa chính viện từ sớm.
Từ Man ngồi trên xe ngựa, suốt dọc đường rất dễ nhận thấy là tinh thần
không tập trung, nàng tin lời của Tôn Mẫn Hi nói hôm qua là thật, nhưng
nàng cũng không quan tâm Gia Cát Sơ Thanh khỏe lên lúc nào, mà điều nàng quan tâm là Gia Cát Sơ Thanh rốt cuộc có ra ngoài mạo hiểm hay không,
mà còn mạo hiểm cái gì. Cữu cữu muốn thành lập một phần lực lượng trong
dân gian, ý tưởng đó đã sớm có rồi, dù sao nay thế gia lộng quyền, rất
nhiều con em nhà hàn môn đều bị chèn ép, thậm chí ngay cả kinh tế của
Ngô quốc đều bị nắm trên tay những thế gia đó. Cho nên, chỉ đàn áp những kẻ thuộc Phái Bảo Thủ trên phương diện chính trị, e là năng lực có hạn. Nhưng nếu ở dưới con mắt của những kẻ tinh ranh kia, mưu tính đoạt được quyền tự chủ kinh tế, sợ là chỉ có nhà trung thành như Gia Cát gia,
đồng thời cũng là một nhà mà trong con mắt người ngoài có bị chèn ép
cũng không động đến được.
Nhưng Gia Cát Sơ Liêm thân
thể khỏe mạnh, lại là trưởng tử, hắn là mục tiêu quá lớn, còn không bằng trực tiếp ném đến quân doanh, hấp dẫn ánh mắt người khác, lại đem Gia
Cát Sơ Thanh – đứa con trai thứ với cơ thể yếu nhược đi làm buôn bán,
cho dù buôn bán có lời, cũng sẽ không khiến cho đám Phái Bảo Thủ tự chủ
quá cao kia phát hiện.
Nói thật, nếu không phải Tôn Mẫn Hi báo cho nàng biết chân tướng, kỳ thật nàng cũng chưa từng nghĩ tới.
Cho nên, phải nói là, bắt đầu từ ngày Gia Cát Sơ Thanh làm ăn buôn bán, số
tiền hắn kiếm được hầu hết đều để cung ứng cho Hoàng đế cữu cữu, mà
ngược lại, trên con đường kinh tế đầy phiêu lưu mạo hiểm, cũng được
Hoàng đế âm thầm bảo vệ hộ tống đi tàu thuyền. Thật có thể nói là đôi
bên cùng có lợi.
Hiện tại Từ Man không phân biệt được nàng là đang giận dỗi Gia Cát Sơ Thanh vì không nói thật cho mình biết, hay là đang lo lắng cho hắn lần này ra ngoài liệu có nguy hiểm gì
không.
Lòng trống rỗng bước xuống xe ngựa, thất hồn
lạc phách theo mẫu thân đi vào phòng khách, mẫu thân ở bên cạnh chào hỏi mấy vị phu nhân, Từ Man lại ngồi ở một bên, biểu tình đờ đẫn.
“Ngươi làm sao vậy? Vừa đến đã thấy sắc mặt ngươi không được tốt rồi.” Chu
Hoàn là con gái một của Chu tướng quân, tất nhiên sẽ không thể không
đến.
“Là đêm qua ngủ không ngon hả?” Hoàng Tú Lệ và Gia Cát Mỹ Yên cũng tiến đến.
Từ Man kéo kéo khóe miệng, trong lòng có hơi mệt, nhưng hôm nay là ngày
vui của nhị nương nương, nàng cũng không nên để lộ điều dị thường, bèn
dụi mắt nói: “Chỉ là hôm qua ngủ không ngon, trong cung lớn như vậy, một chút cảm giác an toàn đều không có.”
“Trước kia lại
có nghe ngươi nói vậy đâu, chậc chậc, không có tinh thần thế mà cũng
không bị thâm quầng mắt.” Gia Cát Mỹ Yên sáp tới, tinh tế nhìn, ghen tị
nói.
“Ủa, sao công chúa Thục Viện không tới?” Chu
Hoàn nhìn thấy thư đồng của Thục Viện, lại không nhìn thấy công chúa
Thục Viện, có chút kỳ quái.
Từ Man kéo kéo tay áo của nàng, hai người liếc nhau, trong lòng liền có thần giao cách cảm nghĩ
đến chuyện ngày đó, cũng biết Thục Viện là bị đại ca nàng liên lụy.
Hoàng Tú Oánh bị hành thảm như vậy, chuyện lớn thế kia tất nhiên sẽ
không đến, chỉ có mẹ cả nàng ta đến đây nói đôi câu liền đi tìm phu nhân khác.
Có điều, hôm nay Từ Man thấy công chúa Thục
Mẫn và công chúa Thục Thận dường như không còn thân thiết như mọi ngày,
chẳng lẽ thế tử Trường tín hầu thật sự đã ảnh hưởng đến tình cảm hai
người họ? Công chúa Thục Thận cũng không tiếp tục giả vờ khoan dung nữa
ư?
“Ta nghe thư đồng của Thục Mẫn nói, vài ngày trước công chúa Thục Mẫn và công chúa Thục Thận không biết nói gì đó, công
chúa Thục Thận lập tức phất tay áo bỏ đi.” Chu Hoàn ngồi ở bên cạnh Từ
Man, thấp giọng nói.
Có thể gây lên mâu thuẫn giữa
Thục Mẫn và Thục Thận, phải chăng thật sự là thế tử Trường tín hầu? Từ
Man suy nghĩ một chút, lại cảm thấy về tình thì có thể hiểu được. Trải
qua chuyện của phủ công chúa, cữu cữu quả đã xắn tay áo muốn đại thanh
tẩy một lần, không ít người Phái Bảo Thủ lần này đã bị thương nặng, Trần Hữu tướng chỉ sợ cũng cuống cuồng lên, nếu có thể lôi kéo Trường tín
hầu với một nông trại ngựa khổng lồ, như vậy tổn thất trước đó cũng có
thể xem như được bù lại không ít.
Mà ý tưởng của Thục Mẫn lại càng đơn giản, nếu bên ngoài đều đồn Trường tín hầu có ý tứ với nàng, như vậy với chứng bệnh vọng tưởng ‘người bị hại’ nghiêm trọng của nàng ta, xem ra nàng ta khẳng định sẽ không nghĩ rằng Hoàng hậu sẽ tìm
cho mình một mối hôn sự tốt, mà ngay cả nam nhân mà Thục Thận muốn gả,
nhìn ở mức độ nào đó, tuyệt đối cũng là một nam nhân tốt nhất đẳng, nếu
Thục Mẫn không động tâm, đó mới gọi là lạ.
Vả lại
Thục Thận còn có mẫu tộc to lớn, cho dù không có được thế tử, còn có thể có được nam nhân tốt hơn. Dưới tình huống hai bên cân bằng này, Thục
Mẫn sẽ muốn Thục Thận nhường lại thế tử cho mình, cũng là có lý do.
Từ Man nhìn nụ cười khéo léo của Thục Thận, ngẫm Thục Mẫn muốn hoàn thành việc này, sợ là khó như lên trời.
“A Man, ngươi có biết con trai độc nhất của nhà Đinh đại nhân – Thượng thư lệnh tân nhiệm không?” Gia Cát Mỹ Yên hai má có hơi nóng lên hỏi.
Từ Man cả kinh, lại nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Gia Cát Mỹ Yên, trong đầu chỉ có hai chữ: không xong!