Lá gan của
lão nô Quan ma ma kia có lẽ không lớn như vậy, mặc dù tính tình mụ ta
giả dối, lại ham lợi, nhưng nô tính còn đó, nếu nói mụ ta dám tính kế
Đại trưởng công chúa, đâm thọt gì đó ở trước mặt phò mã vậy còn có người tin, nhưng nếu nói mụ ta dám tìm cơ hội nhét người vào hậu viện của phò mã, trừ phi lão nô kia ăn gan hùm mật gấu, bằng không sao có năng lực
lớn như vậy.
Từ Man tựa
vào thành xe, đang ngồi trên xe ngựa đến trà lâu đã hẹn với Chu Hoàn,
nàng ngẫm nghĩ lại tin tức hôm qua nhị ca mang đến, nàng vốn đã biết
Hoàng Tú Oánh liên lạc cùng Quan ma ma, nhưng theo như nàng đoán, với
tính cách cẩn thận của Hoàng Tú Oánh, chuyện kia tuyệt đối không phải
điều nàng ta có thể nói ra miệng. Không nói đến chuyện bây giờ nàng ta
còn nhỏ, Quan ma ma rất có thể sẽ hoài nghi, dù sao cho dù Hoàng Tú Oánh mua chuộc Quan ma ma đi giám thị mình muốn làm hư mình, cũng là lấy cớ
muốn nịnh bợ tương giao với quyền quý, mới dùng ngôn ngữ châm ngòi Quan
ma ma, đây là một quá trình trường kỳ, không phải trong một đêm là có
thể hoàn thành. Cho nên dù Quan ma ma có bị Hoàng Tú Oánh uy hiếp cũng
không có gan làm.
Nhưng chuyện nhét người vào phòng phụ thân thì không giống vậy, bất luận thái độ của Từ phủ có bao nhiêu kỳ quái, nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa
chân chính gây ra chuyện xấu gì, mẫu thân của nàng nói sao cũng là Đại
trưởng công chúa, là bào tỷ của Hoàng đế, Quan ma ma nếu đã không nắm
chắc 100%, sao có thể dám làm chuyện này.
Hay là người đứng sau lưng kia, có thế lực rất lớn, ngay cả thế lực của Đại trưởng công chúa cũng không e dè?
Điều Từ Man
có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Phái Bảo Thủ, nhưng đến tột cùng đầu lĩnh
của Phái Bảo Thủ là Hữu tướng hay là người khác? Chẳng lẽ Quan ma ma
không đơn giản chỉ là tai mắt của tổ mẫu?
Không đợi Từ Man nghĩ cho rõ ràng, xe ngựa đã dừng trước trà lâu, vì thời tiên đế,
các hoàng tử đấu tranh quá mức gay gắt, cho nên ngoại trừ Hoàng đế cữu
cữu ra, những hoàng tử còn lại phần lớn đều là đã chết, còn sót lại
không bị giam cầm giam lỏng cũng bị phân đến đất phong ở nơi hoang vắng, chỉ có một chi nhà hoàng thúc là còn ở lại trong hoàng thành.
Trước nay
hoàng thúc gia gia luôn không màng đến chính sự, nghe nói thời Thánh
Diệu Tông, vốn là nhìn trúng hoàng thúc gia gia thân phận cao quý, ngặt
nỗi ông ta không có con nối dõi, cuối cùng mới nhường ngôi cho tiên
hoàng. Mà một chi dòng tộc của hoàng thúc gia gia kia vì không đứng vào
hàng ngũ tranh giành ngôi vị, mới kéo dài được đến bây giờ.
Phải nói
hoàng thúc gia gia Chiêu Vương cũng thật là chịu khổ, nữ nhân trong hậu
viện đếm không xuể, ngặt nỗi con nối dõi không có bao nhiêu, tổng cộng
chỉ có hai đích tử một thứ tử. Đích trưởng tử* sinh được một đứa cháu
đích tôn, đích tử thứ hai sinh được một đứa con gái, lần lượt chính là
Tôn Mẫn Thụy đang cùng học chung với các ca ca mà Từ Man đã từng gặp, và Tôn Phỉ Nghiên.
* Đích trưởng tử: con trai cả do chính thê sinh ra.
Cũng bởi do
vị hoàng thúc gia gia này không có nhiều con nối dòng, cho nên mặc dù là một thứ tử duy nhất cũng rất được ông ta xem trọng, lại càng được lòng
ông ta, có điều vị thứ tử kia cũng là người không thích chính sự, hắn
thích các công việc vặt vãnh hơn, chính là kiếm tiền, hắn luôn thích tìm tòi đủ loại biện pháp kiếm tiền, mỗi khi tìm được biện pháp nào, cho dù buôn bán chỉ lời một văn tiền, cũng có thể khiến hắn vui vẻ nửa ngày.
Trong hoàng
thành có rất nhiều nơi mang tính phục vụ, đều do vị thứ tử của hoàng
thúc gia gia kia mở ra, vì tên hắn có một chữ “Tiềm”, nên bạn làm ăn
buôn bán của hắn thường gọi đùa là công tử “Tiền”.
(MTY:
thích cái anh công tử Tiền này, người lớn mà diện mạo lúc nào cũng như
con nít, lại còn là dân buôn bán lõi đời nữa chứ… aaa, chờ hệ liệt về
anh a, cuối truyện mới thấy anh xuất hiện một chút a — sr editor nói
nhiều)
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Hôm nay, Từ Man và Chu Hoàn hẹn gặp tại một trà lâu do công tử “Tiền” kia mở, tên quán là “Nhất Phẩm Hương”.
Từ Man là
người thô tục, đối với phẩm trà gì đó, chỉ biết trà xanh hồng trà, còn
cái trà Phổ Nhị gì gì đó, còn không rành bằng tên đồ uống nàng biết. Chỉ có đến nơi này, nàng mới chậm rãi học được cái gì là tỉnh trà, lọc trà, thưởng thức nhấm nháp vài loại trà, có điều phỏng chừng vị giác của
nàng sinh ra vì mỹ thực, đối với mấy đồ uống lá cây gì đó, trừ việc xem
lá cây có thể nhận ra một hai loại, nếu mà uống vào miệng ấy à, ngoài
việc chỉ cảm thấy chan chát đăng đắng ra, quả thật nàng không phân biệt
nổi. Phỏng chừng còn cần rất nhiều năm hun đúc, nàng mới có tiến bộ
được. Cho nên, ở trong phủ, nàng thích uống nhất vẫn là trà hoa cúc và
trà hoa quả, chỉ tiếc hiện giờ đường phèn còn được gọi là “thạch mật
nước Tây”, còn chưa truyền vào Ngô quốc.
“Thỉnh an
quận chúa, cô nương nhà chúng ta đã chờ ở bên trong ạ.” nha hoàn có chút quen mặt đang đứng canh ngoài cửa, vừa thấy Từ Man, vẻ mặt vui mừng đi
lên hành lễ.
“Bên trong chỉ có một mình cô nương nhà ngươi sao?” Từ Man nhận ra đây là đại nha hoàn Hạnh Đào bên cạnh Chu Hoàn.
Hạnh Đào bẩm: “Ngoài cô nương nhà chúng nô tỳ ra, còn có nhị cô nương nhà Nghị lang Gia Cát.”
Từ Man mỉm cười, quả nhiên là vậy.
Được người
dẫn vào, thấy Chu Hoàn ngồi dựa vào cửa sổ đang nhỏ giọng trò chuyện
cùng một vị cô nương cùng tuổi, quần áo mặc trên người Chu Hoàn không
còn giống như lúc sáng đến phủ công chúa bái kiến, trông hình dáng như y phục người Hồ, nhưng có phần nghiêm cẩn hơn, cô nương ngồi cạnh nàng
lại mặc một thân thâm y màu xanh xám nhạt và váy quây làm nền, viền váy
thêu vài hoa văn cây cỏ, trông có chút mộc mạc.
“Thỉnh an quận chúa.” hai người họ đang trò chuyện, chợt thấy Từ Man đi vào, bèn đứng lên hành lễ nói.
Từ Man nhân
cơ hội quan sát dung mạo Gia Cát Mỹ Yên, còn chưa hiển lộ rõ, nhưng có
đôi phần tương tự Gia Cát Sơ Liêm, lại rất khó tìm được cảm giác của Gia Cát Sơ Thanh, một thân khí chất của Gia Cát Sơ Thanh kia không biết
giống ai.
“Làm gì vậy, chỉ ra ngoài chơi thôi mà, sao nhiều quy củ vậy.” Từ Man tùy ý ngồi
xuống cạnh bàn, mở to hai mắt cố ý quan sát Gia Cát Mỹ Yên nói: “Vị tỷ
tỷ này trông rất quen mắt a.”
Gia Cát Mỹ
Yên vậy mà không hề mất tự nhiên, ngược lại hào phóng cười nói: “Ta cùng với quận chúa vẫn chưa từng gặp qua, chắc là quận chúa trước đó từng
gặp qua đường ca Gia Cát Sơ Liêm của ta, ta cùng với huynh ấy có vài
phần tương tự.”
Quả đúng như Từ Man suy đoán.
Từ Man cũng gật đầu, thừa nhận nói: “Quả nhiên, tỷ tỷ đúng thật giống như em gái ruột của đại biểu ca nhà Gia Cát vậy.”
Chu Hoàn
cùng Gia Cát Mỹ Yên lại ngồi về chỗ cũ, Gia Cát Mỹ Yên tinh tế quan sát
Từ Man, lại hài hước cười nói: “Làm sao ta giống như em gái ruột của đại đường ca được, cũng là quận chúa ở trong lòng nhị đường ca, mới là em
gái ruột ấy.”
Từ Man từ
chối cho ý kiến, chỉ cười cười không muốn tiếp tục đề tài này, vì cho
đến nay nàng cũng không rõ, vì sao Gia Cát Sơ Thanh lại quan tâm đến
mình như vậy. Nếu dựa theo trong sách, Hoàng Tú Oánh tự mình ra trận cứu Gia Cát Sơ Thanh, hắn còn có thể cảm động đôi chút, chính mình cho dù
cứu hắn, cùng lắm cũng chỉ ngồi cạnh cha mẹ, thuận miệng chào vài câu
thôi. Với tính cách thanh lãnh như Gia Cát Sơ Thanh, cho dù thấy có ơn,
nhiều lắm là có hảo cảm, sẽ không để tâm nhiều năm như vậy. Nhưng nếu
nói hắn đối với mình có ý tưởng gì, Từ Man tuyệt đối không tin, nàng và
hắn vẫn còn là trẻ nít không nói, với truyền thống không thích liên quan đến hoàng thất của họ nhà Gia Cát, Gia Cát Sơ Thanh sẽ không nung nấu
khát khao gì với quận chúa nàng đây.
Lại nói, lấy phẩm hạnh của Gia Cát Sơ Thanh, trước nay đều nghiêng về thiên hướng lý trí, mượn nội dung trong truyện mà nói, kiếp thứ nhất tuy Gia Cát Sơ
Thanh đối với Hoàng Tú Oánh có tình ý, sau khi thành thân tuy vẫn còn
quan tâm như cũ, nhưng hắn lại có thể buông bỏ phần tình cảm kia, nguyện ý thử chấp nhận vị quận chúa điêu ngoa trong sách, lấy hôn nhân làm
trọng, không nói kết quả cuối cùng như thế nào, Từ Man cảm thấy người
đàn ông này ít nhất cũng là người có trách nhiệm.
Cho nên, nhìn lại bây giờ gia thế hai nhà khác biệt, Gia Cát Sơ Thanh sẽ có tâm tư gì mới là lạ.
Gia Cát Mỹ Yên rất tinh mắt phát hiện Từ Man không muốn tiếp nhận đề tài này, bèn cười mập mờ, nói đến phiên chợ ngày hôm nay.
Kiến Khang
ngày thường, mồng năm tết sẽ mở cửa khai trương, phiên chợ buổi sáng đa
số là người bản địa cùng với những thương nhân ngoại quốc đã đến chờ từ
trước, đặc biệt là khu vực Tây Vực và Thổ Phiên, thậm chí còn có Thiên
Trúc đường xá xa xôi cũng đến. Cho nên, đối vừa những người dư tiền, có
hứng thú với hàng hóa ngoại quốc, bình thường sẽ đi dạo chợ vào mồng 5
hôm nay, tìm kiếm thứ đồ mình thích.
Lúc trước,
Từ Man cũng từng tới một lần, nhưng bởi vì không có người hướng dẫn, mà
mấy ca ca nhà mình cũng không hứng thú với những thứ ấy, cho nên không
chọn được thứ gì tốt, tối đa là vài cây đèn bạc và nến đốt Tây Vực,
hương liệu linh tinh. Nghĩ bụng hôm nay đi cùng Chu Hoàn, hẳn là có thể
chọn được không ít thứ tốt.
“Quận chúa,
nghe đâu hôm nay có nhiều người Tây Vực đến hơn mọi năm đó, nghe nói còn có bán ngựa nữa cơ.” Gia Cát Mỹ Yên háo hức nói.
Từ Man cũng
lộ ra vài phần tò mò, trong lòng lại thầm nhủ, khó trách kiếp thứ nhất
Gia Cát Mỹ Yên trở thành bằng hữu của quận chúa, cô bé này thật sự rất
khéo léo, cảm giác lại nhạy bén.
“Nhưng,
không phải quận chúa thích huân hương sao? Nghe nói lần này từ Thiên
Trúc đưa tới không ít hương liệu và lư hương, một lát chúng ta đi xem
đi.” Chu Hoàn tự cho là hợp ý nói.
Từ Man đầu đầy hắc tuyến, rốt cuộc là ai đem sở thích này quy lên người mình? Đã vậy còn để cho mọi người đều biết hết.
Bọn họ rất
nhanh đã đem đề tài chuyển qua phiên chợ, một mạch trò chuyện rôm rả,
lại dùng chút nước trà cùng điểm tâm, mãi đến khi nha hoàn bên ngoài
tiến vào, bẩm báo thương nhân người Hồ năm ngoái bán yên ngựa cho Chu
Hoàn đã đến, mới chỉnh trang lại một chút, mang theo đám nha hoàn, rời
khỏi trà lâu.
Ba cô nương
tuổi tác xấp xỉ nhau, hai người thật là bé gái, một người là loli giả
nguyện ý phối hợp, quả thật là tán gẫu rôm rả hăng say, liền cho bọn nha hoàn lên một xe ngựa khác, chỉ chừa lại Thanh Mai bên người Từ Man cùng ba tiểu cô nương họ ngồi cùng xe, một đường cười nói đến chợ.
Quả nhiên
săn hàng là cần phải có kinh nghiệm, trông quầy hàng bày bán ngăn nắp
bên ngoài vậy chứ, đồ chân chính đáng giá mua không được mấy thứ, cũng
chỉ có Chu Hoàn dẫn dắt, mới tìm được một cửa hàng được thuê tạm không
mấy bắt mắt lắm, có một lão già người Hán mặc y phục người Hồ, trắng
trắng mập mập, trông đầy hỉ khí.
Chu Hoàn vừa vào trong, liền yêu cầu lão già kia đem mấy thứ binh khí đoản kiếm này
nọ lấy ra cho nàng xem thử, mà Gia Cát Mỹ Yên lại muốn tới chỗ vải nhuộm đặc biệt của Tây Vực, vừa xuýt xoa thán phục vừa chọn lựa.
Từ Man dạo
quanh cửa hàng, phát hiện trong một góc cư nhiên có một cái đồng hồ cát
thủy tinh, bên trong chứa cát đủ màu, kích cỡ rất nhỏ, hai đầu được bọc
bạc, trạm trổ hoa văn đặc hữu của Tây Vực, trông rất tinh xảo đáng yêu.
Mừng rỡ,
nàng vừa muốn lên tiếng, liền nghe được một thanh âm của nữ tử, nói:
“Hương lang, đó là cái gì, thật xinh đẹp, thiếp muốn.”
Từ Man nhíu
mày, ngăn Thanh Mai đang muốn lên tiếng quát lớn, nơi này là cửa hàng
buôn bán của người Hồ, nàng không muốn gây chuyện không hay, khiến cho
bọn Chu Hoàn khó xử.
Quay đầu
lại, Từ Man ngạc nhiên, cô gái kia trang điểm xinh đẹp thì không nói,
chỉ thấy nam tử trước mắt điểm má tô son, phía sau còn đi theo một người quen, trên mặt mang ý cười đang to nhỏ cùng người còn lại, ấy thế mà
không hề có dáng vẻ phiền muộn u uất như từng gặp qua.
Trong lòng
lập tức nổi lửa, người khác nàng không biết, nhưng nam tử đang cùng trò
chuyện với người quen kia, nàng vậy mà biết rất rõ ràng, kia chính là
thứ đệ nhỏ tuổi nhất của Trần mỹ nhân, trong hoàng thành nổi danh là
công tử bột ăn chơi khét tiếng, cực thích nghe diễn chơi con hát, nam nữ đều ăn sạch.
Mặt Từ Man âm lãnh xuống, không nhìn nổi nữa, hơi nghiêng người qua, giương cằm lên nói: “Rõ là khéo nhỉ, Liêu gia lang quân.”