Tiết Lạc nắm chặt củ cà rốt trên tay, vừa lia cái bào vừa nghiến hai hàm
răng thật chặt, chỉ thiếu phát ra vài tiếng xoèn xoẹt doạ người.
Thẩm Dật Phàm ngồi trên bàn nhà bếp, trên tay anh là một tờ nhật báo. Nhìn
qua có vẻ như đọc vô cùng chăm chú. Thế nhưng có trời mới biết tờ báo
anh đang cầm đã là của mấy ngày trước. Mà quan trọng nhất là nó bị lật
ngược mà ngay cả anh cũng không hay biết.
Qua một một thời gian,
dường như đã không thấy thú vị với nội dung trên mặt báo. Thẩm Dật Phàm
quả quyết đặt tờ báo qua một bên, để mặc nữ giúp việc tiến lên đem tờ
báo thu về. Còn anh thì thẳng hướng đi vào trong bếp.
Thật ra từ
lúc đầu đến giờ, Thẩm Dật Phàm chưa giây nào rời mắt khỏi bóng dáng nhỏ
bé của Tiết Lạc. Anh chăm chú nhìn cô cắn hàm răng trắng vào bờ môi hồng nhuận, cặp răng khểnh như mèo thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng đáng yêu.
Chính hình ảnh đó khiến anh không thể tiếp tục giả vờ đọc báo mà chuyển
hướng đến bên cạnh cô.
Mèo hoang nhỏ này, sức hút càng ngày càng
lớn rồi. Tại sao trước đây anh không nhận ra cô đáng yêu như vậy nhỉ?
Nếu anh nhận ra sớm hơn một chút, hẳn sẽ không để cô sống yên bình tới
tận bây giờ.
Bất quá không vấn đề gì, bây giờ cũng không phải làm quá trễ đâu!
" Cô đang cắt cái gì vậy?"
Thẩm Dật Phàm nhặt lên một miếng cà rốt dày cộm nhìn có vẻ rất giống JJ của
một đứa nhóc khiến anh không nhịn được cong cong khoé môi. Hoá ra cô
không chỉ đáng yêu, đến khiếu thẩm mĩ cũng rất đặc biệt.
Quả nhiên, đánh giá một con người vẫn là không nên dùng mắt thường!
" Là hoa nha! Đẹp không?"
Tiết Lạc chém con dao xuống củ cà rốt tội nghiệp. Tiếp tục quá trình khắc "
hoa " vĩ đại. Một bên thản nhiên trả lời Thẩm Dật Phàm.
" Thật là hoa sao? Ân?"
Thẩm Dật Phàm cầm " hoa " lên, đưa tới gần mắt quan sát vô cùng tỉ mỉ. Một
hồi lại nhìn hoa được nữ hầu cắt đặt vào bình từ sáng sớm. Dù so sánh
kiểu nào cũng không thể nhìn ra giữa chúng có một điểm nào tương tự.
Cái này là anh thiếu hiểu biết hay là kiến thức về hoa của cô quá rộng đây!
Thẩm Dật Phàm không dám nhìn Tiết Lạc tiếp tục hành hạ củ cà rốt. Anh đành
phải tiến lên đoạt lại dao trong tay cô, chuyển sang cho Diêu sư phụ
đứng bên cạnh đang co giật khoé môi. Hẳn là đang nổ lực nhịn cười rất
lâu rồi.
" Anh làm gì? Không phải nói muốn tôi nấu ăn sao?"
Tiết Lạc bị đoạt dao từ trong tay cảm thấy hết sức bất mãn. Cong mắt lườm Thấm Dật Phàm bĩu môi không vui nói.
Thẩm Dật Phàm nhún nhún vai. Quả quyết túm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm vụng trộm vuốt nhẹ một cái mới hài lòng đem cô kéo ra khỏi nhà bếp. Đừng
tưởng anh không biết, con mèo hoang nhỏ này chẳng qua cũng chỉ là giả vờ bất mãn, nói không chừng trong lòng cô đã sung sướng hét lên từ bao
giờ.
Thật là một đứa bé không thật thà!
Thẩm Dật Phàm mặc
dù biết thừa mánh lới của Tiết Lạc nhưng lại không nỡ vạch trần cô. Cuối cùng vẫn là anh cam bái hạ phong lấp lửng nói.
" Để cho Diêu sư phụ làm đi! Tôi có nhiệm vụ khác dành cho cô!"
" Là cái gì?" Tiết Lạc ngây ngốc nghiêng đầu thắc mắc.
" Giúp tôi đi ngủ!"
" ... " Trầm mặc.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
" Anh khẳng định muốn tôi giúp anh ngủ? Tôi vẫn còn nhỏ! Vẫn đang vị thành niên a!"
Tiết Lạc bị Thẩm Dật Phàm kéo vào trong phòng ngủ sơn màu nâu trầm rất trầm
tĩnh, phảng phất còn lưu lại hơi thở nam tính quen thuộc đầy mạnh mẽ.
Thiết kế cùng bài trí vô cùng tinh tế, vừa êm dịu nhưng không ẻo lả. Rất phù hợp với cá tính của chủ nhân căn phòng.
Chỉ là, dù cho căn
phòng này có đẹp đến mấy đi chăng nữa thì Tiết Lạc cũng không có tâm tư
để thưởng thức. Nhất là khi cô bị kéo đến bên cạnh giường kingsize mềm
mại so với giường của cô tại Tiết gia còn muốn lớn hơn một chút.
Một cái giường như vậy rất phù hợp cho những việc làm thể lực giường chiếu đi!
Tiết Lạc cũng từng trải qua chuyện bé ngoan không nên nhìn ấy nên khi nhìn
thấy chiếc giường kia khiến cô không nhịn được hốt hoảng lắp bắp. Hai gò má nháy mắt đỏ lên lợi hại, có xu hướng phiếm hồng tới mang tai rồi lan xuống cần cổ tinh tế mềm mại.
Thẩm Dật Phàm dõi mắt nhìn theo
chiều hướng màu đỏ lan tới khuất vào trong cổ áo đồng phục hình chữ V.
Đáy mắt sâu thăm thẳm nhìn vòng ngực đầy đặn được che khuất bởi lớp vải
mỏng manh.
Hình ảnh như vậy quả thật là rất chọc người. Nếu không phải anh vẫn còn một tia lí trí, anh nhất định không kiêng nể đè cô
xuống giường, hung hăng giáo dục một phen.
Mỗ mèo hoang này, tại
sao có thể tuỳ tiện để lộ loại biểu tình quyến rũ đó chứ? Nếu như hôm
nay đứng bên cạnh cô không phải là anh mà lại là một người đàn ông nào
khác. Như vậy chẳng phải cô sẽ chịu thiệt thòi rất lớn sao.
Phải biết rằng không phải bất cứ ai cũng có thể giữ vững lí trí như anh đâu!
Đáng chết thật!
Thẩm Dật Phàm ho khan một tiếng, qua quýt túm cái gối lông vũ mềm mại ném tới trên người Tiết Lạc, không thật lòng nói.
" Cô tưởng tượng đi đâu vậy! Dáng người cô như vậy đều không đến mức khiến tôi phải giở trò cầm thú mới làm đó đâu!"
Tiết Lạc túm được cái gối Thẩm Dật Phàm quăng đến, lại nghe được lời nói vô
cùng tổn thương lòng tự trọng của phái nữ từ anh khiến cô tức giận muốn
giơ chân.
Nói cái gì chứ? Dáng người của cô không đủ gợi lên thú tính? Như vậy không phải khinh thường tiêu chuẩn của cô hay sao?
Tất cả cũng đều tại anh ta nói không rõ ràng. Anh ta nói " giúp tôi ngủ "
còn muốn người khác không hiểu lầm. Sợ là ngay cả trẻ con ba tuổi đều
không nguyện ý tin tưởng đi!
Thẩm Dật Phàm thấy sắc mặt Tiết Lạc
không được tốt. Nhất thời lại sợ cô tức giận, liền nâng tay che miệng ho khan một tiếng, kiếm cớ nói.
" Cô hôm đó lừa tôi rất tức giận. Tức giận đến mức không ngủ được. Hôm nay cô phải đền bù cho tôi đi!"
" ... "
Sự thật chứng minh, mèo là loài không có chỉ số IQ cao ngất ngưỡng. Bằng
chứng là con mèo nào đó đã bị mỗ sói lừa bịp trèo lên giường làm gối đầu cho anh ta. Thế nhưng bản thân còn đang nghĩ mình đang duy trì tinh
thần trượng nghĩa vô cùng cao quý.
Bị người bán còn muốn giúp người đếm tiền. Không dùng để hình dung cô quả thật quá uổng phí rồi!