Khi Thẩm Dật Phàm tỉnh dậy thì Tiết Lạc vẫn đang trầm mình ngủ say. Gương
mặt nhỏ nhắn hồng hào áp vào ngực anh, cánh môi nhỏ hơi mấp máy, không
biết là trong giấc mơ nhìn thấy cái gì mà vẻ mặt cô an tường đến lạ.
Thẩm Dật Phàm nhìn đến say mê, nghĩ đến vừa rồi kích động mà đòi hỏi cô quá
nhiều, trong lòng không khỏi dâng lên một chút tự trách. Cô mảnh mai như vậy, đột ngột tiếp nhận anh, anh lại là người không biết đủ, một lần
lại một lần muốn cùng cô lên đỉnh ngọt ngào của ái tình. Cũng không biết cô có vì vậy mà buồn anh không đây?
Thật ra chuyện này cũng
không thể trách anh được. Anh thương nhớ cô lâu như vậy, vấy vả lắm mới
có thể ở bên cạnh cô, anh làm sao có thể khống chế chính mình đừng yêu
thương cô được cơ chứ?
Thẩm Dật Phàm nâng tay vuốt nhẹ gò má bầu
bĩnh của Tiết Lạc, đáy lòng dâng lên một niềm hạnh phúc vô bờ. Lạc Lạc
à, lần này có được em, anh nhất định sẽ không bao giờ buông tay nữa. Anh cũng mong, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng đừng từ bỏ anh, mà phải
nhớ, anh vĩnh viễn đứng ở bên cạnh em, làm hộ thuẫn cho em, bất kể điều
em muốn có là gì, anh cũng sẽ dùng toàn lực mình tìm đến cho bằng
được...
Thẩm Dật Phàm thở ra một hơi, dịu dàng hôn lên gò má mỗ
mèo nhỏ nhỏ vẫn đang ngủ say kia, từ từ ngồi dậy, cẩn thận hết sức để
không gây ra tiếng động đánh thức cô. Dù Thẩm Dật Phàm đã cẩn thận hết
mức có thể, nhưng Tiết Lạc vẫn cảm nhận được xung quanh có dị động, cô
thoáng nhăn mày, bĩu nhẹ môi mỏng, xoay người kéo cái gối ôm bên cạnh,
tiếp tục ngọt ngào ngủ, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Thẩm
Dật Phàm ngồi nhìn các hành động vô thức của cô mà có chút dở khóc dở
cười, phảng phất còn ẩn ẩn một chút chua xót cùng đau lòng không cách
nào nói rõ được. Cô rốt cuộc đã bao lâu rồi mới được ngủ thoải mái như
vậy đây hả?
--- ---
Khi Thẩm Dật Phàm thay quần áo đàng
hoàng bước ra thì mặt trời bên ngoài đã dần ngả về chiều, ánh sáng màu
hồng cam chiếu qua khung cửa in hằn lên mặt đất. Nơi đó có một người con trai đứng từ bao giờ, cậu ta khoanh tay dựa lên gờ cửa, ánh mắt nhìn ra bên ngoài mang theo chút mông lung cùng cô đơn không cách nào che giấu
được. Người con trai đó không phải ai khác mà chính là Diêu Nhật Hàn.
Dường như phát hiện sự có mặt của Thẩm Dật Phàm, Diêu Nhật Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt ở trên người anh dừng lại đôi chút, hệt như đang đánh giá gì
đó, giọng nói không nghe ra cảm xúc vừa hờ hững lại có chút gì đó sâu xa vang lên.
" Tỉnh rồi?"
" Ừm!"
Thẩm Dật Phàm ứng
thanh một tiếng, nhấc chân đi về phía đó, đứng đối diện với Diêu Nhật
Hàn, đảo mắt học theo cậu nhìn ra cửa sổ, bắt gặp một khoảng không gian
trống vắng nhuốm màu u ám, thì trong lòng thoáng trùng xuống một nhịp,
lặng yên khép mắt lại, cả người giống như đã đi vào một thế giới xa lạ
khác... Im ắng đến trầm trọng!
" Anh có lẽ vượt quá giới hạn rồi đó, trước mắt tôi lại cùng cô ấy... "
Diêu Nhật Hàn đột ngột mở miệng đánh vỡ im lặng. Thẩm Dật Phàm mở mắt, nhìn về phía cậu, trầm giọng nói.
" Tôi nghĩ, cậu tìm đến tôi thì đã sớm nghĩ đến sẽ có chuyện này xảy ra chứ!"
" Làm người đừng có thông minh quá! Hoặc nên học cách giữ im lặng, anh muốn chọc tôi khơi ra lửa sao?"
Diêu Nhật Hàn khó chịu nói mang theo chút ác ý. Tuy rằng cậu đã chấp nhận
Thẩm Dật Phàm cùng mình ở bên cạnh Tiết Lạc, nhưng bản thân vẫn không
cách nào nhịn được cảm thấy cô đơn vô cùng. Cậu biết, cậu không phải
chán ghét Thẩm Dật Phàm mà là hận bản thân mình quá mức vô dụng, ngay cả tâm sự của bạn gái cũng phải nhờ vào người khác mới có thể xóa tan đi.
Nói đến cùng thì cậu đã làm được gì cho cô chứ?
Diêu Nhật Hàn
ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt có chút bi thương không nói được thành lời. Thẩm Dật Phàm nhìn cậu chăm chú, lúc này thoáng thở dài một hơi, tiến
lại gần vỗ bả vai cậu.
" Đừng suy nghĩ nhiều! Lạc Lạc em ấy không thể thiếu một trong hai chúng ta. Nếu bây giờ đột nhiên không thấy cậu, em ấy nhất định sẽ đi tìm cậu! Ý nghĩa của cậu trong lòng em ấy vô cùng đặc biệt, không ai có thể thay thế được, kể cả là tôi. Hai chúng ta
nhất định phải cùng ở bên em ấy, đó là thiên định!"
Diêu Nhật Hàn nhìn Thẩm Dật Phàm, nhưng anh không nhìn cậu, rõ ràng nói được ra lời
này thì người đàn ông đó cũng chẳng dễ chịu gì. Bọn họ không biết nên
tính là bằng hữu hay là đối địch đây? Hoặc nói chính xác thì cái gì cũng không phải, gần như là một loại trộn lẫn giữa hai trạng thái này chăng?
Diêu Nhật Hàn cúi đầu, khóe môi đột nhiên nâng lên tươi cười, tâm trạng
trong lòng nhờ lời nói của Diêu Nhật Hàn mà tốt lên rất nhiều. Cậu vươn
tay đẩy tay người đàn ông đặt trên vai mình, gương mặt biến về trạng
thái nghiêm túc nhất, lẳng lặng nói.
" Cám ơn anh! Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một chuyện này : Theo tiền lệ từ trước đến nay, tỉ lệ đa
phu hay đa thê cực kì hiếm thấy, nhưng một khi đã xuất hiện, quân số bên người chưa bao giờ dừng lại ở số hai. Người ta lí giải đó là một sự hấp dẫn đặc biệt không thể nào ngăn chặn. Anh cũng nên chuẩn bị trước tinh
thần đi!"
Thẩm Dật Phàm khựng lại khi nghe Diêu Nhật Hàn nói. Tâm tình vốn đã không yên lại càng trùng xuống. Sự thật mà cậu vừa nói,
thật ra anh từ sớm đã biết rõ...