Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ : Nữ Chính Mau Tránh Ra

Chương 107: Chương 107






Đông Phương Minh Nguyêt giống như tiến vào trạng thái điên cuồng, ánh mắt chạm vào người Tiết Lạc vô cùng hung ác, khiến cho Âu Thần Dương ngồi bên cạnh vô cùng lo lắng. Hôm nay là hắn thất thủ, nên mới liên lụy đến Lạc Lạc. Chết tiệt thật!

Gia tộc Âu gia chuyên về hắc đạo, tuy mấy năm nay đã tẩy trắng không ít, nhưng chung quy đại bộ phận một sớm một chiều không thể nhanh chóng hoàn lương được.

Vì liên quan đến nghề nghiệp của gia tộc, Âu Thần Dương từ nhỏ đã được huấn luyện để tiếp nhận sản nghiệp. Một trong số đó chính là thân thủ. Hắn đã ba mươi tuổi, những năm qua người ta nghe thấy tên hắn dù không thể sợ mất mật thì cũng sẽ kiêng kỵ một hai. Vậy mà lúc này thì thế nào, bị trói lại thì thôi đi, nhưng ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không có cách nào bảo vệ, hắn còn xứng đáng làm con người sao?

Tiết Lạc đồng dạng cũng bắt gặp ánh mắt của Đông Phương Nguyệt Minh, nói không sợ là nói dối. Nhưng cô càng lo ngại đến người đang tựa vào lưng mình. Lúc này, cô dường như đọc thấu được tâm trạng cũng lo nghĩ của hắn, ánh mắt không khỏi có một tia xót xa. Người đàn ông này, là người cùng cô trải qua lần đầu tiên. Nhưng sau đó lại bị cô tuyệt tình phủ nhận, không phải cái gì khác, mà là cô lo lắng cho cốt truyện, lo lắng cho hành vi phóng đãng của mình trong mắt người ta không đáng một đồng. Càng lo lắng khi hắn vì hứng thú với cơ thể cô mới muốn bên cạnh cô. Chẳng qua, hắn thật sự là dạng người đó sao?

Dĩ nhiên không phải! Chỉ nhìn sự quan tâm của hắn dành cho cô lúc này cô đã không nhịn được cảm động. Âu Thần Dương...

Tiết Lạc hít vào một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ Âu Thần Dương ra khỏi suy nghĩ, lúc này vẫn chưa phải lúc để cảm động. Cô bây giờ thật sự vô cùng hạnh phúc khi biết ba mẹ mình đều không nghe máy. Đối với tâm tình hiện giờ của Đông Phương Nguyệt Minh, cùng âm mưu của bà ta, nếu ba mẹ thật sự đến đây thì cũng chỉ có thể cùng cô đồng quy vu tận mà thôi. Là con người, thông minh một chút đều phán đoán được, nhưng điều cô lo lắng là, ba mẹ sẽ vì lo lắng cho cô mà bất chấp nguy hiểm chạy tới. Cô không cho phép !!!

“ Nguyệt Minh, bà đừng kích động! Nếu giờ tức giận lập tức sẽ đánh mất quyền chủ động! “

Tần Quân vẫn đứng nguyên một chỗ nhìn chuyện tình biến chuyển lại đột nhiên tiến lên một bước, chắn đi tầm mắt hung ác của Đông Phương Nguyệt Minh. Trong thứ ánh sáng lập lòe vẻ mặt của ông ta càng trở nên yêu dị, mạnh mẽ áp chế cơn giận của bà ta.

Tiết Lạc chỉ nhìn hai người đó nói chuyện bàn bạc mà một câu cũng không nói, cô cũng không ngốc đến nổi nghĩ rằng Tần Quân có ý tốt. Chung quy lại chính là đều có âm mưu như nhau. Chẳng qua, Đông phương Nguyệt Minh chỉ muốn trả thù, còn Tần Quân là hướng về gia sản của Tiết gia mà thôi. Cô nhất định không để bọn họ hoàn thành âm mưu được! Cô phải làm gì bây giờ, làm sao có thể thoát ra khi dây thừng trói vô cùng chặt, dây rất mới, càng muốn bứt ra sẽ càng siết chặt, rất đau đớn...

Âu Thần Dương đột nhiên nắm lấy tay của Tiết Lạc. Anh cũng bị trói giống cô, trong lúc di chuyển khó khăn vẫn cố gắng trấn an cô. Lần này anh không những nắm mà còn nắm rất chặt. Tiết Lạc có chút ngạc nhiên với hành động của anh, nhưng khi nhìn thấy anh hếch cằm ra ngoài thì cô đã rõ. Có người đến cứu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.