Tiết Lạc ngồi trên xe của Âu Thần Dương, đệm xe êm ái cùng tốc độ xe không
nhanh không chậm cũng không đủ xoa dịu cảm giác lo lắng cùng sợ hãi bất
an của cô lúc này.
Âu Thần Dương chuyển mắt nhìn Tiết Lạc qua
kính chiếu hậu. Khoé môi mỏng mím chặt, bàn tay cầm vô lăng nắm chặt đến mức gân tay nổi lên thoạt vô cùng bắt mắt.
Lạc Lạc! Anh xin lỗi! Ngàn vạn lần xin lỗi em!
Âu Thần Dương thành thạo lái xe qua lại trên đường. Không bao lâu đã ra
khỏi thành phố. Tiết Lạc mở mắt nhìn ra ngoài cửa xe, mím môi nhưng vẫn
không nói thêm một câu nào.
Bây giờ, đối với cô mà nói, mọi thứ
đều không quan trọng. Anh ta muốn làm gì, tất cả cũng không liên quan
đến cô. Chỉ cần qua lần này, cô và anh ta sẽ triệt để trở thành người xa lạ.
Cô nói cô sẽ hận anh! Điều đó không giả! Cô chắc chắn sẽ hận anh!
Âu Thần Dương lái xe vào một biệt thự tại ngoại ô. Anh tháo dây an toàn
bước xuống xe, muốn thay Tiết Lạc mở cửa, nhưng cô đã xuống từ trước
rồi.
Anh hơi nhíu mày nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiết Lạc đang
gần kề bên cạnh. Nhưng lại thấy cô vĩnh viễn cách anh thật xa. Gương mặt đó giờ toàn bộ là thanh lãnh cùng lạnh lùng sâu sắc.
" Vào đi!"
Âu Thần Dương ép buộc bản thân thật thản nhiên đối mặt với Tiết Lạc. Anh
cũng không đợi cô trả lời mà lập tức xoay người bước đi.
Tiết Lạc mím mím môi, đôi mắt nhìn bóng lưng người đàn ông bước đi phía trước
lại là một trận thất lạc. Qua một hồi cô lại lắc đầu thở dài, cắn chặt
răng kiên định bước vào bên trong.
Biệt thự này rất lớn, so ra
thì không kém biệt thự của gia đình Tiết Lạc là mấy. Chỉ là cô dĩ nhiên
không ngu ngốc đánh giá thấp Âu Thần Dương. Cô biết, ngoài biệt thự này
ra, dưới tên Âu Thị còn có rất nhiều sản nghiệp hái ra tiền khác. Đó là
chưa kể đến sau lưng anh ta còn có sự trợ giúp của một tập đoàn thần bí, thao túng rất nhiều lĩnh vực kinh tế phát triển hùng hậu trên thế giới.
Người đàn ông như vậy, cô cơ bản là tránh không khỏi!
Tiết Lạc theo Âu Thần Dương vào trong biệt thự. Vừa vào đến bên trong, con
sói hoang động dục này dường như đã không kiềm lòng nổi mạnh mẽ áp cô
lên cửa gỗ, hung hăng dán môi xuống làn môi mềm mại của cô.
Tiết Lạc bị hành động đột ngột cùng lớn mật của Âu Thần Dương doạ cho giật mình. Theo bản năng vươn tay muốn đẩy anh ra.
Chỉ là, cô còn chưa kịp động đã bị người đàn ông này vững vàng bắt lấy. Anh rời môi cô, hôn dần dần đến vành tai. Hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn
xuống. Giọng nói trầm thấp khàn khàn cùng hơi thở nam tính đầy mê hoặc
phả đến.
" Em đừng quên giao dịch của chúng ta! Đêm nay, em là của tôi. Em - Không - Có - Quyền - Chống - Cự!"
Tiết Lạc bị lời nói của Âu Thần Dương đánh tỉnh. Hai mắt trợn to đầy vẻ mê
man không rõ. Đôi bàn tay đặt trước ngực người nào đó cũng trở nên cứng
ngắc hồi lâu không động đậy để anh thuận tiện kéo ra đặt sau lưng anh
khiến tư thế hai người tiếp xúc lại càng trở nên thân mật.
Âu
Thần Dương rất hài lòng với tư thế gần gũi này. Anh vững vàng vươn vòng
tay rắn chắc, triệt để mạnh mẽ đem thân hình kiều nhỏ của Tiết Lạc ôm
lấy di chuyển vào trong phòng khách. Thẳng hướng về phía ghế sô pha đệm
da mềm mại. Dĩ nhiên, trên quãng đường đó không thể thiếu những nụ hôn
kiểu pháp nóng bỏng.
Âu Thần Dương đặt Tiết Lạc nằm xuống ghế sô
pha. Anh cũng không để cô có thời gian thích nghi liền áp người xuống,
đè lên thân hình mềm mại của cô.
Anh sâu sắc cảm nhận được bộ
ngực đầy đặn cao ngất của thiếu nữ dán lên vòm ngực rắn chắc của mình.
Cô mềm mại, anh mạnh mẽ nhưng khi dán vào nhau thế nhưng lại hoà hợp đến kì lạ.
Anh còn có thể nghe được tiếng kêu nhỏ của cô mang theo
ẩn ẩn đau đớn. Bản thân không kịp suy nghĩ liền chống tay xuống đệm êm,
cố gắng giảm áp lực cho cô hết sức có thể.
Lạc Lạc, đến bao giờ em mới hiểu được lòng anh?
Âu Thần Dương chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của thiên hạ dưới thân
mình. Tại vị trí này có thể nhìn thấy da mặt cô cực tốt, không hề thấy
được lỗ chân lông.
Dưới cái nhìn chăm chú có phần càn rỡ của
anh. Gương mặt đó đã vô thanh vô thức đỏ lên. Hai áng mây hồng nổi bật
trên gò má mềm mại của thiếu nữ rõ ràng là quyến rũ đến cực điểm. Nhìn
đến cảnh này dù bất cứ nam nhân bình thường nào cũng không nhịn được
xuân tâm nảy mầm chứ đừng nói đến người mà từ lâu đã đối với cô chung
tâm một mực.
Âu Thần Dương thở dài một tiếng, không thể kiềm chế
được cúi đầu xuống hôn lên hai gò má mềm mại đỏ rực kia. Từng nụ hôn vụn vặt rải đều trên gương mặt khiến anh nhung nhớ từ lâu.
Trán,
chân mày, mắt, mũi cuối cùng là phủ xuống đôi môi hồng nhuận quyến rũ
chết người kia. Âu Thần Dương đưa lưỡi tiến vào, thuần thục cạy mở hàm
răng vì khẩn trương mà cắn chặt kia từ từ hé mở.
Thiếu nữ thiếu
hụt kinh nghiệm tình trường kia dĩ nhiên không phải là đối thủ của anh.
Không bao lâu đã bị anh khuất phục, công thành đoạt đất tiến vào khoang
miệng thơm ngọt bao đêm mong nhớ kia.
Hương vị quen thuộc ngọt
ngào đúng trong tưởng tượng khiến người nào đó không nhịn được than khẽ
một tiếng. Chiếc lưỡi càn rỡ càn quét từng ngóc ngách của khoang miệng
thiên hạ trong lòng. Âm thanh môi lưỡi giao nhau phát ra từng tiếng chậc chậc đầy ái muội khiến dù là ai nghe thấy cũng không nhịn được đỏ hồng
mặt.
Xem ra, đêm nay hẳn là một đêm sóng tình dào dạt, xuân sắc khôn cùng...