" Lạc Lạc, không phải con nên đi cùng trợ lí Lâm sao? Cậu ta vì sao không có ở đây!"
Ba Tiết nói chuyện một hồi đột nhiên nhíu chân mày. Không ngừng phóng ánh mắt qua xung quanh nhìn xem, mở miệng hỏi.
Tiết Lạc nghe thấy ba Tiết hỏi đầu tiên là ngẩn người. Sau đó mới nhớ ra trợ lí Lâm mà ông đang nói không phải ai khác mà chính là Lâm Quân Thần.
Sắc mặt theo đó cũng hơi trầm xuống.
Tiết Lạc lúc này rất muốn
nói thẳng với ba Tiết về con người thật của Lâm Quân Thần, nhưng cuối
cùng lời vẫn nghẹn lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra
được.
Trước không cần nói đến địa vị của anh ta trong lòng ba
Tiết không khác nào cánh tay phải. Từ năm năm trước anh ta đã thay ba
Tiết quản lí rất nhiều sự vụ quan trọng của Tiết thị. Mà yếu điểm nhất
là cô vốn không hề có chứng cứ anh ta phản bội ba Tiết.
Nếu bây giờ cô nói ra, không khéo ba mẹ Tiết lại nghĩ cô bị hoang tưởng hậu chấn thương cũng không chừng.
Tiết Lạc khó chịu hừ hừ hai tiếng đầy bất mãn. Tuỳ ý liếc mắt một cái, thế
nhưng vừa vặn nhìn thấy Lâm Quân Thần đang từng bước lại gần. Không
những thế, bên cạnh anh ta còn xuất hiện thêm một người con gái...
Đông Phương Linh...
Ba Tiết rất nhanh phát hiện Tiết Lạc trầm mặc, nhíu mày. Đột nhiên cảm
giác có chỗ nào không đúng, liền nương theo ánh mắt cô nhìn sang.
Khi ánh mắt của ông chạm tới Lâm Quân Thần thì liền hơi loé lên ánh sáng.
Nhưng đến khi nhìn đến người đi bên cạnh anh ta cũng không khỏi nheo mày thành một đường, biểu lộ rõ ràng không hài lòng.
Tuy nói Đông
Phương Linh từ sớm đã đến sinh sống ở Tiết gia. Chung quy cũng bị liên
kết của một tia huyết mạch tình thân. Thế nhưng ba Tiết từ đầu đến cuối
đối với đứa con gái luôn biểu hiện nhu thuận, chịu khó này không dậy nổi cảm tình.
" Ba!"
Đông Phương Linh đứng trước mặt ba Tiết, nhỏ giọng yêu kiều gọi khẽ một tiếng. Âm thanh như muỗi kêu nhưng lại
khiến người ta dậy lên ý tứ muốn phủng vào trong lòng bảo vệ.
Tiết Lạc nhíu nhíu chân mày nhìn Đông Phương Linh. Cô cảm thấy cô ta đang cố tình muốn làm khó ba Tiết. Nếu giờ phút này ông đối với cô ta lạnh nhạt thì không khỏi khiến mọi người cho rằng ông làm người vô cùng khắc
nghiệt.
Nước cờ này, quả thật cao tay đi!
Tiết Lạc cười
nhạt một tiếng, tiếu ý trong mắt vô cùng nồng đậm. Thế nhưng vẻ mặt lại
vô cùng dịu dàng. Bước chân khẽ động nhích lên phía trước, nhẹ nhàng
nói.
" Linh Linh, em sao vậy? Bị ai làm uỷ khuất sao?"
Đông Phương Linh giật mình run lên lên một cái. Không ngăn được đầu theo
quán tính ngẩng lên, chằm chằm nhìn Tiết Lạc hoà ái trước mắt có điểm
không thể nào tin nổi.
" A! Vẻ mặt tự nhiên thế này, cũng không
có nước mắt. Xem ra yến tiệc rất tốt. Linh Linh, em thật khiến chị và ba lo lắng đấy. Nếu lần nào em cũng giống như uỷ khuất thế này thì khi em
bị uỷ khuất thật ai sẽ tin tưởng em nữa đây!"
Tiết Lạc nhàn nhạt
cười nói. Giọng điệu dịu dàng của cô khiến người xung quanh một loạt
ngẩn người. Ẩn ẩn bên trong còn muốn ám phúng Đông Phương Linh giả tạo.
Đông Phương Linh mím môi. Trong lòng cảm thấy hận Tiết Lạc vô cùng. Nước mắt theo hai hốc mắt chảy ra, meo meo kêu lên.
" Em không uỷ khuất! Thật không uỷ khuất!"
" Dĩ nhiên chị biết em không uỷ khuất. Nhưng em đừng khóc như vậy, sẽ khiến người ta nghĩ chúng tôi bắt nạt em đấy!"
Tiết Lạc cao giọng nói. Cố tình muốn xung quanh bọn họ đều có thể nghe thấy. Trên tay cũng không rảnh rang, rút ra chiếc khăn mùi xoa lau đi nước
mắt ồ ạt chảy ra hai bên gò má của Đông Phương Linh.
Đông Phương
Linh bị Tiết Lạc hành động thân thiết như vậy làm hoảng hồn. Trong ấn
tượng của cô ta thì cô luôn luôn là một dạng người cường thế, kiêu ngạo. Bây giờ đột ngột thay đổi như vậy mười phần đều không phải chuyện tốt.
Tiết Lạc cảm nhận được Đông Phương Linh run rẩy. Một tay nâng lên nắm lại bả vai cô ta, gương mặt xinh đẹp cúi xuống, nhỏ giọng chỉ đầu hai người
nghe thấy.
" Đông Phương Linh, cô lại muốn đâm tôi lần thứ hai
sao? Làm như vậy cô tuyệt đối không có chỗ tốt. Tin không? Vừa rồi tất
cả mọi người đều đã nhận thấy bộ mặt thối nát của cô. Nếu muốn thì nhìn
xung quanh một chút. Xem vẻ mặt Âu Thần Dương và Lâm Quân Thần nhìn cô
như thế nào!"
Tiết Lạc nói xong liền buông tay ra, đem khăn mùi
xoa gấp gọn lại ưu nhã quăng vào thùng rác gần đó. Còn thức thời lui về
phía sau khoanh tay lại xem kịch vui.
Đông Phương Linh không bị
Tiết Lạc đè ép nữa liền ngẩng đầu. Vừa vặn nhìn thấy Âu Thần Dương treo
một nụ cười trào phúng ở trên môi. Lâm Quân Thần thì hơi nhướn mày lên
một chút, ánh mắt chăm chú nhìn giống như muốn bóc trần một lớp bộ mặt
của cô ta khiến cô ta hoảng hồn.
Âu Thần Dương thấy Đông Phương
Linh mê man nhìn anh như vậy cũng không nói gì. Ánh mắt đảo một cái liền chạm vào gương mặt xinh đẹp đang đứng khoanh tay tại một bên chờ xem
kịch vui không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong đầu còn liên tưởng đến bộ
mặt của mèo hoang trộm cá xong lại lười biếng liếm liếm mép, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí không hơn không kém. Cô như vậy cố tình lại càng muốn xinh đẹp linh động hơn trước kia nhiều lần.
Đây là muốn chọc người ta yêu thương có phải hay không?
Lâm Quân Thần không giống như Âu Thần Dương. Anh ta nhìn Đông Phương Linh
cùng Tiết Lạc vẻ mặt thật phức tạp. Tuy nói biểu hiện của Tiết Lạc từ
trước đến nay luôn khiến người ta chán ghét, cô đột nhiên biểu hiện như
vậy khiến anh ta cảm thấy không tự nhiên, nhưng lại không đủ để anh ta
đối với cô lưu lại hảo cảm. Chỉ là Đông Phương Linh luôn dịu dàng mềm
yếu ở Tiết gia luôn bị bắt nạt khiến anh có nhiều đồng tình. Đơn giản là thấy cô ta với bản thân khi còn nhỏ có nhiều điểm giống nhau mới hình
thành. Cố tình lại cho anh ta nhận ra mọi chuyện dường như không có đơn
giản như anh vẫn nghĩ.
Đông Phương Linh bị đả kích sâu sắc bởi vẻ mặt của hai người Âu Thần Dương cùng Lâm Quân Thần. Nhất thời nước mắt
đã được Tiết Lạc cẩn thận lau sạch lại lần nữa chảy ra khiến cô ta quay
người chạy ra khỏi sảnh tiệc.
Tiết Lạc nhìn theo bóng Đông Phương Linh chạy xa dần. Đôi mắt hạnh xinh đẹp đều híp lại. Cô nâng hai bàn
tay trắng nõn phủi vào nhau, quay đầu ôm lấy cánh tay ba Tiết cùng ông
rời khỏi.
Tiết Lạc đối với Đông Phương Linh lúc này tuyệt đối
không để dư một tia thương hại. Tuy rằng lúc đầu cũng đồng cảm một chút
với thân phận cùng hoàn cảnh lạnh bạc tình thân kia. Nhưng cô ta đã đi
sai đường.
Một người cho dù có ngàn vạn đáng thương. Nhưng một
khi hành động của người đó gây ảnh hưởng đến cô và những người cô quan
tâm, cô không ngại cho cô ta nhiều hơn một lần trả giá.