Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào cửa thủy tinh, chiếu lên gương mặt của một cô gái xinh đẹp đang say ngủ khiến cô khó chịu nhíu lại chân mày, bàn tay nâng lên nghĩ muốn che đi ánh sáng chói mắt kia, nhưng lại phát hiện không thể cử động một chút nào.
Tiết Lạc vốn chưa muốn mở mắt, lại vì phát hiện này mà giật mình, đôi mắt to tròn xinh đẹp hé ra, thân thể cựa quậy muốn nhỏm dậy lại thấy tứ chi thoát lực không còn sức, đầu óc quay cuồng choáng váng. Cô phải tốn không biết bao nhiêu sức mới có thể ngồi dậy, khó hiểu nhìn người thanh niên ngồi bệt trên đất, đầu gối vào giường, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay của cô. Người đó không phải ai khác chính là Diêu Nhật Hàn.
Tiết Lạc đưa một tay lên ôm đầu, những chuyện hôm qua lần lượt xuất hiện, những hình ảnh cô say rượu loạn tính, không kiềm được đem tất cả uất ức nói ra thật sự là mất hết mặt mũi đi mà.
Tiết Lạc trong lòng tự mắng mình một ngàn lần, thật muốn đem đầu nhỏ cụng vào tường vài cái, mong sao lập tức mất trí nhớ đi. Nhưng cô biết mình không dám làm thế, nên sắc mặt càng thêm ủ ê, buồn bực cắn cắn môi.
Hôm qua cô nói nhiều như vậy, Diêu Nhật Hàn đã nghe hết, không biết cậu ta có cảm tưởng gì? Hẳn là cậu ta thấy cô rất hư đi! Thật là, không đâu lưu lại toàn những ấn tượng không tốt mà!
Tiết Lạc ngồi một bên buồn rầu, không biết Diêu Nhật Hàn đã từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, đôi mắt tinh anh tỉnh táo nhìn chằm chằm cô. Khóe môi gợi lên một nụ cười, thấy cô bặm môi mỏng trông vô cùng đáng yêu, không nhịn được liền vươn tay bẹo má cô một cái.
" Mới sáng sớm, bị làm sao vậy?"
" A? "
Tiết Lạc đang chìm trong suy nghĩ, làm sao biết được Diêu Nhật Hàn đã tỉnh, chỉ thấy gò má của mình bị bẹo một cái, đầu óc không kịp phán đoán gì lặp tức giật mình kêu một tiếng, sau đó mới trừng mắt nhìn thanh niên đang ngồi bệt dưới sàn, hướng đôi mắt nhìn cô như chờ xem trò cười.
" Sao vậy? Ngủ một đêm đã quên hết rồi hả?"
" Cậu tỉnh bao giờ?"
Tiết Lạc mím mím môi, nể tình Diêu Nhật Hàn hôm qua ở cùng cô chia sẻ, liền không nỡ mở miệng mắng cậu ta, cuối cùng cũng nghẹn xuống được một câu.
" Vừa mới tỉnh thôi, thấy cậu ngẩn người liền gọi cậu!"
Gọi nhất thiết phải bẹo má sao?
Tiết Lạc một lần nữa trừng hai mắt, không thèm nhìn kẻ đang cười tự cho là đúng kia, vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay của cậu để bước xuống giường.
Diêu Nhật Hàn từ đầu đến cuối vẫn đều nở nụ cười rất dịu dàng, nhưng bàn tay lại như thép nguội cứng rắn, không chút nào có ý định thà bàn tay nhỏ bé đang nằm gọn bên trong ra. Tiết Lạc vùng vẫy một hồi, thấy không cách nào ra được, trong lòng càng buồn bực, ngẩng đầu gắt.
" Cậu mau mở tay ra!"
" Không thích!"
Diêu Nhật Hàn tiến sát mặt của Tiết Lạc, hai bên cách nhau không tới một gang tay, nháy mắt một cái đem hai chữ chậm rãi nói ra từng từ một.
" Cậu... "
Tiết Lạc bị Diêu Nhật Hàn chọc tức, hé môi một hồi lâu nhưng ngoài chữ cậu ra cái gì cũng không thể nói. Vẻ mặt giận dỗi nhưng lại nhưng lại không thể làm gì của cô trong mắt Diêu Nhật Hàn thật sự là vô cùng đáng yêu, anh không khỏi suy nghĩ đến chuyện trước đây. Mình tại sao lại không nhận ra đã thích cô ấy từ lâu rồi chứ? Thích rất lâu, rất lâu, nhưng từ khi nào lại không cách nào nhớ nổi.
" Buông tay!"
" Đừng nóng giận, Lạc Lạc! Tôi không phải có ý xấu gì mà! Tôi hôm nay chỉ muốn nói với cậu một chuyện thôi!"
Diêu Nhật Hàn dù thấy Tiết Lạc giận lên rất dễ thương, nhưng cũng không muốn khiến cô khó chịu, không trêu chọc cô lâu mà chủ động xuống nước nhận lỗi trước. Dĩ nhiên, ngay cả như vậy cũng không khiến mỗ mèo nhỏ này thông cảm.
" Muốn nói cái gì?"
" Hôm qua, cậu đã nói với tôi rất nhiều chuyện! Tôi muốn nói là... "
Diêu Nhật Hàn mở miệng, bắt đầu sắp xếp những điều muốn nói trong đầu, tận lực khiến tổn thương của Tiết Lạc giảm đến mức tối thiểu. Có điều, Tiết Lạc lại không hiểu được lòng của cậu, cô vừa nghe cậu nói đến chuyện tối hôm qua chân mày đã nhíu lại, đôi mắt sắc sảo trừng trừng nhìn cậu, lên giọng nói.
" Tôi biết cậu sẽ cảm thấy kinh tởm, cậu không cần phải lo lắng, tôi nhất định không làm phiền đến cậu, mời cậu đi ra khỏi phòng tôi!"
" Lạc Lạc, cậu nghĩ cái gì vậy, ý của tôi không phải như vậy! Tôi muốn nói với cậu là, chúng ta kết giao đi có được không?"
Diêu Nhật Hàn nhạy cảm nhận thấy tâm trạng của Tiết Lạc trong nháy mắt xuống thấp, bàn tay đang nằm gọn trong tay cậu cũng cật lực dùng sức để tránh thoát khiến cho tâm tình của cậu vội vàng khó chịu, không kịp suy nghĩ mà vươn tay ôm cô vào lòng, kiềm hãm cô trong vòng tay mạnh mẽ, cất giọng át đi tiếng của cô, tận lực muốn cho cô bình tĩnh lại.
Đầu tiên khi nghe Diêu Nhật Hàn nói, Tiết Lạc ngẩn ra, sau đó lại mở to mắt, cuối cùng thân thể càng thêm không nghe lời, dùng sức né tránh cậu. Tiết Lạc thật cảm thấy vô cùng ấm ức. Vì cái gì? Nghe thấy những điều cô nói liền muốn kết giao, như vậy là thương hại cô sao? Cô không hèn hạ đến mức đó, không cần!
" Lạc Lạc, bình tĩnh lại, tôi nói thật mà!"
Diêu Nhật Hàn vừa mới biết yêu một người, về căn bản không có cách nào phán đoán được tâm lý của cô, nên không hề biết câu nói của mình vừa rồi rất dễ gây hiểu lầm. Cậu chỉ thấy cô tận lực kháng cự, thì bàn tay càng ghì mạnh, không muốn cô vì kích động tự tổn thương bản thân, tay còn lại dịu dàng vỗ vỗ đằng sau lưng cô, muốn cô nhanh chóng bình tĩnh.
Tiết Lạc càng cố gắng thoát ra, lại phát hiện càng lúc càng không có cách nào thoát, khiến cô bất đắc dĩ dừng lại, đỡ tổn hao một phần sức lực.
" Cậu rốt cuộc muốn thế nào đây hả?"
Tiết Lạc hít sâu một hơi, trong lòng khó chịu cực kỳ nhưng chỉ có thể thỏa hiệp với Diêu Nhật Hàn, gắng gượng nghe cậu giải thích. Diêu Nhật Hàn thấy Tiết Lạc rốt cuộc cũng chịu dừng lại, thoải mái thở phào một tiếng, sau đó mới quay đầu nghiêm túc nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, khóe môi nhếch lên, kiên định phát ra từng tiếng.
" Tôi nói, tôi muốn cùng em kết giao!"