Cố Nguyên Phong mặt
dày cũng không phải nằm ở mức độ bình thường. Dây dây dưa dưa làm Tiết
Lạc thật sự rất tức giận. Cô lúc này chỉ có một loại xúc động muốn vươn
móng vuốt mèo, hung hăng cào vẻ mặt hồ ly anh tuấn kia xuống.
Cũng may, khi hai người còn đang chiến đấu bảo vệ nụ hôn tội lỗi, cửa ra vào đột nhiên bị người mở ra. Thư kí Titila lại từ bên ngoài gõ cửa, đem
vào một cà phê và một hồng trà.
Tuy chỉ là trùng hợp nhưng sự
xuất hiện của Titila đã cứu thoát Tiết Lạc trước móng vuốt của hồ ly nên thiện cảm của cô đối với thư kí này liền tốt lên mấy phần. Chỉ là, cô
rất nghi ngờ, sau ngày hôm nay, sợ là tiểu thư kí xinh đẹp đáng yêu
trước mặt sẽ bị mỗ hồ ly nào đó hành hạ không nhẹ.
Thực tế Tiết
Lạc đoán một chút cũng không sai, Cố Nguyên Phong đối với thư kí từ xưa
đến nay luôn làm tốt công việc của mình đột nhiên vô cùng bất mãn. Trong đầu anh đã tính đến chuyện trừ lương, giảm ngày nghỉ, thậm chí còn muốn bắt cô ấy ở lại tăng ca.
Ừ, cứ tạm thời như vậy đi!
Titila không một chút hay biết bản thân mình an an phận phận làm việc lâu nay
trong một chốc lại có thể " lọt vào mắt xanh " của tổng giám đốc đại
nhân. Nếu như cô biết, có lẽ sẽ khóc không ra nước mắt mất. Cô còn muốn
đi chơi với người yêu đến New york để dự tuần lễ thời trang, kế hoạch
hai tháng trước đã ấn định cứ như vậy liền tan thành mây khói sao? Nếu
biết thiệt hại nặng nề như vậy, cô dù có đâm đầu vào tường cũng sẽ không chạy vào đây làm bia đỡ đạn. Cô đây là vô tình, chỉ là vô tình có biết
hay không hả?
" Cám ơn cô!"
Tiết Lạc cười rất dịu dàng đón lấy tách hồng trà tỏa ra mùi hương dễ chịu trên khay, ánh mắt hữu ý vô
tình sẽ lướt qua nhìn vẻ mặt âm tình bất định của người nào đó, khóe môi không nhịn được gợi lên chút tươi cười.
Titila không biết hàm ý
từ ánh mắt của Tiết Lạc, chỉ giữ nguyên sự chuyên nghiệp của mình mà nở
nụ cười đáp lại cô, sau đó mới quay đầu đặt tách cà phê xuống trước mặt
Cố Nguyên Phong. Bởi vậy mới bị ánh mắt đáng sợ của anh ta dọa cho giật
mình. Bàn tay cầm tách cà phê thoáng run rẩy suýt nữa đánh rơi hết cà
phê bên trong ra bàn.
Cô không phải đã lỡ làm gì sai rồi chứ?
Tiết Lạc ngồi ở một chỗ nhìn mọi chuyện vào trong mắt cảm thấy Titila rất
đáng thương, không nhịn được nâng tay che miệng ho nhẹ. Mạnh mẽ kéo sự
chú ý của Cố Nguyên Phong đến bên cạnh, nhẹ giọng nói.
" Cố tổng, anh có thể suy nghĩ đến đề nghị hợp tác với Tiết thị chúng tôi hay
không? Nói về điều khoản hợp đồng có thể từ từ bàn bạc. Tiết thị nhất
định sẽ không để anh cảm thấy thất vọng!"
" A?"
Cố Nguyên
Phong quả thật bị lời nói của Tiết Lạc hấp dẫn, vô tình để Titila thuận
lợi đem khay đồ uống ra ngoài. Cô ta vừa đi vừa vuốt ngực, lòng thầm cảm ơn tiểu thư Tiết thị một vạn lần. Trươc đây ai là người nói cô ấy vừa
ngu ngốc vừa dâm đãng, tiếng xấu đồn xa thế hả. Người ta rõ ràng là đáng yêu muốn chết mà!
Tiết Lạc không hề hay biết, mình nhờ một câu
nói, cứ như vậy mua chuộc được lòng của thư kí của Cố Nguyên Phong, lúc
này cô đang bị vẻ mặt vô sỉ của anh ta làm cho ức chế muốn dậm chân.
Người đàn ông nào chẳng lẽ cũng chỉ biết đến cơ chế hoạt động nửa thân dưới, thay vì vận dụng não bộ hả?
" Cô nói thử xem điều khoản nên thay đổi như thế nào mới hợp lý?"
" Anh có thể đưa ra vài điều kiện mà anh muốn, Tiết thị nhất định sẽ xem xét cho anh!"
" Nga? Điều gì cũng được cả sao?"
Cố Nguyên Phong nheo mắt, vẻ mặt hết sức thú vị với lời nói của Tiết Lạc
khiến cô rất buồn bực vì lời muốn nói bị bẻ cong. Phải tốn rất nhiều
công sức kiềm chế mới không phát giận chửi vào mặt anh ta, hạ giọng gầm
gừ.
" Điều đó không chắc, còn phải xem điều kiện anh đưa ra là
gì. Nếu như nó nằm trong khả năng của Tiết thị, chúng tôi nhất định sẽ
thực hiện!"
" Như vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Cố Nguyên Phong vẻ mặt hiện lên một mạt khó xử, anh ta cúi đầu, thoáng chạm qua
vành tai của Tiết Lạc, hạ giọng thổi hơi bên tai cô.
" Làm sao đây? Vì tôi chỉ muốn cô!"
Tiết Lạc cau chặt chân mày, cô cảm thấy sức chịu đựng của cô đã đạt đến mức
độ giới hạn không thể chấp nhận được nữa. Người đàn ông này vẫn là người trong nguyên tác. Vẫn vô sỉ như vậy, vẫn đáng ghét như vậy... Anh ta rõ ràng là muốn trêu chọc cô. Một người không hề biết yêu là cái gì lại có thể luôn nghĩ đến những chuyện chỉ dựa vào nửa thân dưới. Chẳng trách,
trong truyện anh ta có thể bắt cặp với nữ chính Bạch Liên Hoa. Anh ta cơ bản chỉ là cần tình nhân để giải tỏa ham muốn không bờ bến của bản
thân.
Người đàn ông như vậy, Tiết Lạc không muốn dây vào!
Tiết Lạc hít sâu một hơi, lần này thẳng thắn đứng dậy, cúi chào Cố Nguyên
Phong một cái như thể bọn họ thật sự vừa bàn xong chuyện hợp tác, nhưng
vẻ mặt lại hết sức lạnh lùng, nhàn nhạt nói.
" Xin lỗi Cố tổng,
điều kiện của anh Tiết thị không có khả năng đáp ứng. Đã không có cơ
hội, tôi sẽ không tiếp tục làm phiền. Chân thành cảm ơn anh!"
" Một bữa cơm cũng không thể mời tôi sao? Tôi chỉ cần như vậy, hợp đồng liền có thể kí với Tiết thị!"
Cố Nguyên Phong nói vọng đến khi Tiết Lạc vừa quay đầu đi. Lời nói không
lớn nhưng cô lại nghe rất rõ, trọng lượng đủ ghì chặt bước chân cô lại,
khiến cô nghi hoặc quay đầu nhìn anh, không quá tin tưởng hỏi.
" Thật sự chỉ cần một bữa cơm?"
" Đúng vậy! Khó khăn sao?"
Cố Nguyên Phong quàng hai tay lên thành ghế salon, nhíu mày hỏi lại. Lần
này dĩ nhiên Tiết Lạc gật nhẹ đầu, trảm đinh chặt sắt nói.
"
Chuyện này có thể đáp ứng. Anh phải hứa không được nuốt lời, ngày mai
hợp đồng sẽ được gửi đến Wall, anh nhớ xem thật kĩ lưỡng!"
" Khoan đã! Tôi chưa nói xong mà!"
Cố Nguyên Phong cảm thấy Tiết Lạc lại định đi, không thể không lên tiếng
ngăn cô lại, nghiêng đầu bày ra tư thế quyến rũ nháy mắt với cô, hàm hồ
nói.
" Nên nhớ, tôi chỉ làm việc với Tiết thị thông qua cô. Nên
cô cần phải sắp xếp thời gian thật tốt, nếu không, tôi không chắc tôi sẽ bày ra loại tính tình gì!"
Uy hiếp! Đây là tuyệt đối uy hiếp!
Làm khó! Đây cũng là tuyệt đối làm khó!
Tiết Lạc cắn cắn môi mỏng, nhìn vẻ mặt Cố Nguyên Phong điềm nhiên mà cương
ngạnh. Rõ ràng là biểu thị sẽ không có sự thương lượng nào khác. Trong
lòng khó chịu nhưng chỉ có thể gật đầu xem như đồng ý, ngay sau đó liền
xoay người rời đi.
Cứ xem như là cô chịu ủy khuất đi! Dù sao bản thân cô ban đầu cũng cơ chút ý nghĩ lợi dụng anh ta. Bây giờ xem như đền bù vậy!
Cố Nguyên Phong nheo mắt nhìn bóng lưng Tiết Lạc dần biến mất sau cánh
cửa, khóe môi liền câu lên một đường cong nhè nhẹ. Anh thả người, nằm
hẳn xuống ghế salon, từ từ tưởng tượng lại vẻ mặt của cô vừa nãy, càng
nghĩ càng thấy buồn cười.
Thật kì lạ! Không phải vẫn là gương mặt đó sao? Tại vì cái gì lại có cá tính khác lạ như thế?
Chẳng trách Âu Thần Dương trước đây ghét nhất Tiết Lạc lại xoay qua thích cô. Con mèo nhỏ này quả nhiên có khả năng làm người khác điên đảo mà!
Làm sao đây? Dương! Vốn tôi chỉ định trêu đùa một chút, nhưng hình như bị hấp dẫn mất rồi!