Tiết Lạc đã làm ở bộ
phận thiết kế được hơn một tuần, còn hơn hai tháng nữa cô lại phải trở
lại trường học để hoàn thành nốt chương trình học nên trước đó cô quyết
tâm phải đem công việc ở đây quen thuộc triệt để.
Trong hơn một
tuần nay, Tiết Lạc chủ yếu là đọc rất nhiều tài liệu của công ty cũng
như sách tham khảo về các vấn đề chuyên môn. Thậm chí còn đi gặp những
người có thâm niên cao trong nghề để học hỏi, thu hoạch được cũng không
phải là ít.
Đương nhiên, cô bây giờ cũng rất được lòng mọi người. Có thể một phần là vì thân phận của cô, nhưng đa số lại là vì cô đối ai cũng tôn kính hữu lễ, nên mềm thì mềm, nên rắn thì rắn nên hình tượng
đã sớm được nâng cao đến mấy lần.
Bây giờ chỉ cần cô đến hỏi
thôi bọn họ sẽ lập tức đưa tài liệu cho cô, rảnh rỗi còn giúp đỡ lí giải một hai. Cái này đúng là một thành tựu lớn.
Cửa phòng bên ngoài đột nhiên được gõ nhẹ hai tiếng, Tiết Lạc nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, trầm tĩnh nói.
" Vào đi!"
Người từ bên ngoài khẽ đẩy cửa, xuất hiện không nghĩ lại là Đông Phương Linh.
Tiết Lạc vừa nhìn thấy cô ta thì hơi nhíu mày, rời tay khỏi bàn phím vi tính còn tiện tay đóng máy lại, xong rồi mới hỏi.
" Có chuyện gì không?"
Đông Phương Linh nắn nắn tay, vẻ mặt hết sức âu sầu và hối lỗi, cúi đầu nhỏ giọng nói.
" Chị, chuyện một tuần trước, em thật sự không phải cố ý đâu..."
" Khoan đã, Đông Phương Linh... "
Tiết Lạc vừa nghe Đông Phương Linh nói thì liền xua tay, ánh mắt nhìn cô ta
cực kì nghiêm khắc, điềm tĩnh quét mắt từ trên xuống dưới, giọng nói
cũng theo đó nhiễm thêm một tầng cường thế.
" Cô vào đây là để
nói cái này? Như vậy thì ra ngoài đi! Ở đây là công ty, công tư phân
minh, không cần mượn cơ hội ở công ty để giải quyết việc riêng. Hơn nữa
theo tôi thấy đây là trong giờ làm việc, cô đang trốn việc sao?"
" Không, em không có! Em chỉ đang làm chạy vặt, nhiều lúc không cần..."
" Chạy vặt thì không cần làm sao? Hay là cô có ý kiến với quyết định của
ban quản lí? Hoặc là thấy công việc không đủ, nên muốn làm thêm giờ? Nếu cô siêng năng như vậy tôi có thể tốt bụng thay cô nói với Vương quản
lí, bác ấy nhất định sẽ hài lòng về cô đó!"
Tiết Lạc hời hợt nói, trong giọng nói ngẫu nhiên còn mang theo một chút trêu cợt. Những lời
này không thể nghi ngờ là chọc Đông Phương Linh khóc rấm rứt một trận.
Chỉ cần nhìn cô ta cúi đầu, bả vai run run mà khóc như cha chết mẹ chết
thì mắt Tiết Lạc đã phát đau.
Diễn kịch hoài như vậy không mệt
mỏi à? Còn là diễn đi diễn lại một phiên bản! Cô ta không chán nhưng
Tiết Lạc nhìn đã chán lắm rồi! Trình độ thấp kém như thế này có thể đi
làm nữ chính, cô thật sự nên thương cảm cho cô ta sao?
" Chị ơi, em không phải có ý đó đâu... "
Tiết Lạc nâng tay xoa xoa mi tâm, đầu trừ việc cảm thấy nhức muốn chết ra
thì không còn cái gì khác. Đúng lúc cô định mạnh mẽ lên tiếng đuổi người thì bên ngoài đột nhiên vang lên lên tiếng động. Dù không lớn nhưng vẫn bị cô nắm bắt rất rõ.
Lâm Quân Thần xuất hiện ở bên cạnh cửa,
gương mặt vẫn thật điềm tĩnh, lạnh nhạt nhìn thẳng vào phòng, một li
cũng chưa từng nhìn loạn.
Tiết Lạc cùng Lâm Quân Thần đối mắt với nhau, ở giữa là Đông Phương Linh ra sức bịt miệng thút thít làm thành
một cảnh quan vô cùng quái dị.
Tiết Lạc vẫn là người đầu tiên mở
đầu, chỉ tay thẳng vào Lâm Quân Thần, ngoắc ngoắc hắn đi tới, sau lại
chỉ tay vào Đông Phương Linh, vẻ mặt chán ghét hiện lên thật rõ ràng,
lạnh nhạt nói.
" Anh có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc không hả? Thấy cô ta đến văn phòng của tôi làm loạn cũng có thể đứng im ở đó. Mau! Đến đem bồn nước mắt này ra ngoài đi, nếu không tôi sắp bị
cô ta hành hạ muốn chết rồi! "
Tiết Lạc rên hừ hừ hai tiếng, vẻ
mặt thật điềm tĩnh tự nhiên nói với Lâm Quân Thần. Ngược lại làm cho
người nào đó toàn thân cứng ngắc, hoàn toàn không thể động đậy, hai mắt
to tròn trân trân nhìn hai người mang theo vẻ mặt không thể tin được.
Tiết Lạc mím môi cười lạnh. Đúng rồi! Người đáng được thương hương tiếc ngọc không phải cô ta mà chính là cô đó! Chẳng lẽ cứ khóc lóc là đáng thương sao? Hoàn cảnh không hợp thì chỉ có thể làm trò cười.
Kiếp này
cô thay đổi, những chuyện Đông Phương Linh làm đều bị cô một tay phá
hủy. Cho đến giờ phút này, nam chính nào có ấn tượng tốt với cô ta?
Không có! Chỉ là cô ta vẫn chưa tỉnh mộng mà thôi!
Cô ta càng
hướng cô đối đầu, kết quả sẽ càng thậm tệ! Nếu cô ta biết dừng lại đúng
chỗ, cô cũng không ngại cấp cô ta một đường lui. Chỉ là cô ta thật sự
làm được sao? Chuyện này quả thật khó nói trước!
Lâm Quân Thần nghe được lời nói của Tiết Lạc liền nhướng nhướng mày, quay đầu nhìn Đông Phương Linh, lạnh lùng phun ra hai chữ.
" Ra ngoài!"
Đông Phương Linh toàn thân đều cứng ngắc, mấp máy môi hồi lâu không nói được câu gì, sau mới thất hồn lạc phách từng bước lùi ra.
Tiết Lạc
nhìn mối lo ngại rất nhanh đã được giải trừ, dù trong lòng đối với Lâm
Quân Thần không có một tia thiện cảm cũng không nhịn được giơ lên hai
ngón tay cái. Quả nhiên, chỉ có nam chính mới có loại sức mạnh đả kích
nữ chính cường liệt nhất.
Nhìn xem, cô nói cả buổi cô ta trừ
khóc ra chỉ có khóc, còn Lâm Quân Thần nói duy nhất một câu liền quay
gót bỏ đi. Cái này không phải là quá khác nhau rồi sao?
" Sao cô ngày nào cũng gây chuyện vậy? Không gây chuyện thì không sống nổi sao?"
Lâm Quân Thần nhíu nhíu mày, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Tiết Lạc. Vẻ
mặt này so với vô cảm trước đây thăng cấp thật lớn, mặc dù vẫn như cũ vô cùng suất khí.
Tiết Lạc rất thưởng thức vẻ đẹp của Lâm Quân
Thần, nhưng lại không muốn nhấn chìm mình quá sâu, liền thờ ơ quay đầu
đi, đưa tay vò vò tóc rồi mới đan lại đặt trước bàn, thản nhiên nói.
" Cái này anh không nên hỏi tôi! Là cô ta đến tìm tôi gây chuyện. Tôi còn chưa làm gì cô ta đâu! Nhưng mà anh đau lòng à!"
" Không có! Chỉ cảm thấy rất nhàm chán!"
Lâm Quân Thần lần đầu tiên nói chuyện thẳng thắn, chọc Tiết Lạc mở to hai
mắt, phải một lúc sau cô mới hồi thần cười rộ lên, đầu nhỏ xinh đẹp khẽ
lắc thật nhẹ.
" Đông Phương Linh mà nghe thấy anh nói những lời
này chắc sẽ đau lòng lắm... Chậc chậc, anh thật là làm tổn thương tâm
hồn thiếu nữ của người ta rồi! "
" Tiết tiểu thư, cô hình như cũng đang dùng thời gian công để nói chuyện phiếm, là chê công việc quá ít sao? "
Lâm Quân Thần đột ngột lên tiếng ngắt lời. Lần này đến phiên Tiết Lạc nhíu
nhíu mày, tại sao nghe những lời này cảm thấy thật sự rất quen a? Anh ta là lặp lại lời nói ban đầu của cô? Nói như vậy, con cẩu Ngao Tạng này
từ sớm đã có mặt ở bên ngoài à?
Cái này là trùng hợp sao? Hay là có người từ sớm sắp xếp?
Đầu nhỏ Tiết Lạc nhanh chóng xoay chuyển, dĩ nhiên đã nhạy bén phát hiện ra vấn đề. Khóe môi thoáng cong lên thành nụ cười, nâng đầu nhìn mỗ cẩu
Ngao Tạng đứng ở đó, thản nhiên nói.
" Đúng vậy! Tôi lấy thời gian công làm việc tư a! Như vậy có phải anh cũng nên chịu hình phạy chung với tôi hay không?"
Muốn chết cũng phải kéo theo đệm lưng, Tiết Lạc này từ xưa đến nay đều không buôn bán thua lỗ!
Lâm Quân Thần chăm chú nhìn vẻ mặt Tiết Lạc, hít sâu, rũ hạ mi mắt, lại nói.
" Chuyện hôm nay không ai hay biết! "
Ý là phạm tội có thể che giấu, cùng nhau làm đồng phạm. Tiết Lạc bị ẩn ý trong lời nói của anh ta chọc cười, nhàn nhạt nói.
" Thật không nghĩ tới trợ lí Lâm cũng có tế bào hài hước hả? Anh nói đi,
đến đây có việc gì? Tôi không tin anh có nhiều thời gian rảnh rỗi đến
vậy! "
Lâm Quân Thần lại nhún vai, trực tiếp bỏ qua ý tứ trêu cợt ở phía trước, hờ hững nói.
" Vương quản lí nhờ tôi gọi cô qua phòng bà ấy! Tôi... Là tiện đường... "
Tiết Lạc vừa nghe nói Vương Nhu gọi thì liền trợn mắt nhìn Lâm Quân Thần, vội vàng đứng thẳng lưng bật người dậy.
Mợ! Anh đi chuyển lời còn có thời gian nói chuyện phiếm, tội của anh chắc chắn nặng hơn cô!
Lúc Tiết Lạc lao ra đến cửa, lúc này mới đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, liền quay đầu lại nhìn Lâm Quân Thần, nhướng mày hỏi.
" Trên đường tới anh có gặp Đông Phương Linh không? "
" Hình như cô ta có đi qua phòng Vương Nhu!"
" A, tốt lắm! Anh tiếp tay cho giặc đến hại tôi!"