" Dương nói cô thay đổi, tôi không tin, quả nhiên không thể tin!"
Tiết Lạc tiếp tục ngẩn người, cô theo bản năng liếc mắt xuống nhìn tấm bảng tên trên ngực áo blouse trắng muốt.
Ba chữ " Thẩm Dật Phàm " được mạ vàng, in nổi trên bảng tên đâm vào mắt
làm Tiết Lạc cảm thấy trời đất xung quanh bắt đầu quay cuồng.
Cô rốt cuộc là gặp cái số phận máu chó gì? Tuỳ ý đi ra ngoài một chút cũng đụng chạm phải nam chính?
Tiết Lạc hít sâu vào một hơi, mặc dù trong lòng có điểm luyến tiếc hương vị
trên người đàn ông này. Nhưng cũng chưa đến mức khiến cô vì nó bán mạng
đâu.
Tiết Lạc mặt không đổi sắc đẩy người Thẩm Dật Phàm ra một chút, thuận lợi lùi về sau ba bước.
Đến khi chắc chắn mình đã đứng ở một khoảng cách an toàn với anh ta, cô mới dám ngẩng đầu lên len lén ngắm qua một chút.
Phải!
Đây chính là nam chính thứ hai trong tiểu thuyết của An Li - Thẩm Dật Phàm.
Thẩm Dật Phàm trong tiểu thuyết là một bác sĩ. Anh ta sở hữu gương mặt đẹp
như thiên sứ, nhưng khí chất có phần thanh lãnh, lạnh lùng. Thái độ ôn
hoà mà lại giống như trang bị trên người một khối băng mỏng, ngăn cách
người ngoài đến gần.
Đúng theo định luật nam chính, đừng bao giờ
nhìn anh ta với tư cách chỉ là một bác sĩ thông thường. Thực ra, anh ta
là người đàn ông rất có quyền lực.
Thẩm Dật Phàm chính là truyền
nhân đời thứ ba mươi hai của Thẩm gia - một gia tộc vô cùng nổi tiếng,
trong hai giới hắc - bạch đạo đều có chỗ đứng vững chắc, căn cơ vô cùng
sâu.
Anh ta chính là người đàn ông sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên.
Lại nói, Thẩm Dật Phàm không đi theo con đường gia tộc định sẳn. Anh ta
không thừa kế sản nghiệp gia tộc mà quay mông đi làm bác sĩ, thành tựu
trong ngành hết sức đáng ngưỡng mộ nhưng cũng không thể khiến anh nhận
được sự ủng hộ từ gia tộc.
Thẩm gia truyền nhân đến đời thứ ba
mươi hai, cũng là ba mươi hai đời đơn truyền. Ông nội Thẩm rất không vừa lòng tôn tử nhà mình đi theo y học. Nhưng dù làm gì cũng không thể thay đổi ý chí của cháu trai bảo bối. Cuối cùng cũng chỉ đành bất lực bỏ
mặc.
Tiết Lạc đối với nhân vật Thẩm Dật Phàm này hết sức mâu
thuẫn. Ừm, cô không thể không thừa nhận anh ta là mẫu đàn ông vô cùng
hấp dẫn, thành thục. Khí chất thanh lãnh lạnh lùng của anh ta không
những không khiến những cô gái phát chán mà còn khiến đội ngũ hâm mộ xếp từ bệnh viện đến cuối thành phố vẫn không hết.
Tiết Lạc trong nguyên tác cũng là một trong số đó!
Bất quá, lại đúng theo định luật nam chính. Thẩm Dật Phàm đương nhiên chỉ khuynh mộ cho một mình nữ chính.
Là thế này, tính tình nữ chính rất nhu nhược, nhát gan. Khi đi khám bệnh
cũng như cũ là tiểu bạch thỏ hay ngượng ngùng. Nàng chính là bị Thẩm Dật Phàm mặt lạnh quát vài lần, quát thế nào quát lên lên đến tận giường
vẫn còn quát.
Còn hỏi tại sao Tiết Lạc ghét Thẩm Dật Phàm ấy à?
Chính là trong nguyên tác, Tiết Lạc câu tam đáp tứ đều là đội ngũ hậu
cung của nữ chính. Vậy theo đúng định luật nữ phụ, Tiết Lạc nguyên tác
dĩ nhiên ghét nữ chính tận xương, khắp nơi gây khó dễ cho nữ chính. Thậm chí, cô ta còn dám thuê người cưỡng hiếp nữ chính.
Hành động
điên rồ này của cô ta đã khiến đội ngũ hậu cung nữ chính nổi giận. Nhất
là Thẩm Dật Phàm, anh ta đã trở về thừa kế sự nghiệp gia tộc, huy động
đội ngũ sát thủ truy sát Tiết Lạc.
Trong tiểu thuyết, Tiết Lạc chết trong tay Thẩm Dật Phàm. Chính là bị anh ta ném xuống vực sâu huỷ thi diệt tích.
Bây giờ cô chính là Tiết Lạc, Tiết Lạc cũng chính là cô nha! Ai có thể yêu thích một người rất có khả năng sẽ giết mình chứ?
Nếu có thì cũng không phải là cô!
Tiết Lạc âm thầm lau mồ hôi rỉ ra trên trán. Từ khi biết người này là Thẩm
Dật Phàm cô thật sự có chút ăn không tiêu, mặt càng lúc càng rãi nhiều
thêm một ít hắc tuyến.
Thẩm Dật Phàm đan hai tay vào nhau, khoanh lại trước ngực, khó hiểu nhìn những biểu tình thoáng qua trên gương mặt Tiết Lạc. Có ngộ ra, có sợ hãi, có chán ghét, lại có lúc bi thương.
Thật đúng là rất linh động!
Hình như Dương nói đúng, người này có chút không giống Tiết Lạc trước đây.
Có lẽ anh nên kiểm tra lại CT não bộ của cô một lần, biết đâu cô ta thật sự té cầu thang ngốc luôn rồi.
Trước đây Thẩm Dật Phàm hết sức ghét Tiết Lạc. Ghét cô tiểu thư chua ngoa, đanh đá vừa ngu ngốc lại còn háo sắc này.
Nói thật, người chú ý đến anh có rất nhiều. Nhưng chưa có ai mặt dày như
Tiết Lạc. Gần như ba ngày thì có hai bữa cô ta chạy đến bệnh viện. Mà
còn lần nào cũng lén vào phòng làm việc của anh than phiền ngực cô ta
đau. Nói xong liền muốn cởi áo.
Thẩm Dật Phàm không phủ nhận Tiết Lạc rất xinh đẹp. Nhưng vẻ mặt háo sắc của cô ta khiến anh thật sự dậy sóng không nổi.
Vậy nên, cô ta rất nhanh được liệt vào nhân vật nguy hiểm số một trong black list của anh.
Thẩm Dật Phàm bình thường rất không tình nguyện nhìn đến Tiết Lạc. Nếu không phải hôm nay tại chỗ này gặp cô ta đang cân đo đong đếm, ngỡ như một
giây sau liền nhảy xuống cầu thang tự tử thì anh sẽ không bao giờ xuất
hiện trước mắt cô.
Thẩm Dật Phàm rất ghét phiền toái. Mà Tiết Lạc chính là phiền toái trong phiền toái.
Chỉ là, hôm nay nhìn thấy Tiết Lạc ở đây, không hiểu sao anh có loại xúc động muốn trêu chọc cô.
Sự thật chứng minh, cái miệng luôn nhanh hơn bộ não. Khi anh suy nghĩ muốn nuốt về thì lời nói đã sớm tuôn trào ra ngoài miệng.
" Cô vẫn không bỏ được thói quen khiếm nhã nhìn chăm chăm vào đàn ông như thế? Ánh mắt đó làm tôi nghĩ cô đang mời tôi lên giường?"
Khoé môi Thẩm Dật Phàm câu lên, giọng nói tràn ngập trào phúng.
Tiết Lạc đen mặt. Tôi nghĩ thế bao giờ? Tôi mời anh lên giường bao giờ?
Cô rất thích đàn ông đẹp nha! Nhưng cô không thích Thẩm Dật Phàm! Lí do thì không cần phải nhắc lại.
Tiết Lạc híp mắt, khoé môi cong lên nụ cười tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Dật
Phàm. Dưới chân nhẹ chuyển, bước từng bước đến trước mặt anh mới hơi
dừng lại, nhỏ giọng trào phúng lại.
" Thẩm Dật Phàm, không phải anh cũng thích sao? Vừa rồi anh đâu có đẩy tôi ra!"
Nói xong liền nguẩy mông, chạy tốc độ vào phòng bệnh, đóng rầm cửa lại.
Đương nhiên là phải chạy, lỡ như ở lại Thẩm Dật Phàm tức giận, máu dồn xuống gót chân, giết cô thì như thế nào?
Cô còn muốn sống! Còn muốn ngắm trai đẹp đâu!
Thẩm Dật Phàm đứng nguyên tư thế cũ, chưa hề động nhìn hành lang không còn
một bóng người. Mùi hương u lan tự nhiên quanh quẫn bên chóp mũi được
anh hít vào một hơi.
Thật dễ chịu!
Xem ra quả nhiên là thay đổi.
Thẩm Dật Phàm cứ đứng như vậy mười năm phút đồng hồ mới rời đi. Suốt thời gian đó, anh không hề hay biết, anh đang cười.