" Chúng ta yêu nhau đi!"
Câu nói thẳng thắn hòa quyện cùng giọng nói trầm ấm đầy ma lực của Thẩm Dật Phàm làm Tiết Lạc ngẩn ra, trong phút chốc, cô không biết mình phải nói gì, cứ ngẩn người ra ngây ngốc nhìn anh, khóe môi mấp máy mang theo một tia run rẩy không thể diễn tả bằng lời.
Thẩm Dật Phàm bị đôi môi Tiết Lạc run rẩy như vậy quyến rũ, anh cười một tiếng, khẽ cúi đầu xuống chạm nhẹ lên môi của cô.
Vào khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, thời gian tưởng như lập tức ngừng lại, lắng đọng và quay cuồng.
Nụ hôn của Thẩm Dật Phàm không mang theo tia tình dục nào dù chỉ là rất
nhỏ, chỉ thoáng chạm vào rồi rời đi. Nó không điên cuồng, trằn trọc như
Âu Thần Dương, càng không có mùi vị hoang dã ma mị dụ hoặc như Cố Nguyên Phong. Đó chỉ là một nụ hôn rất bình thường, nếu có thể dùng một thứ gì đó để hình dung, có lẽ là gió, cũng có thể là thảo dược... Thật sự rất
dịu dàng và tươi mát, nhưng lại dễ làm cho lòng người đắm say.
" Em hiểu chứ?"
Thẩm Dật Phàm chỉ chạm nhẹ trong chớp nhoáng rồi rời khỏi, nhưng bàn tay anh vẫn đặt ở bên gò má của Tiết Lạc không hề rời đi, đôi mắt sâu lắng nhìn sâu vào mắt cô, như cố gắng để cô quan sát được tần suất dao động mãnh
liệt đằng sau vẻ ngoài bình lặng thản nhiên đó.
Tiết Lạc thấy
rồi... Cô thật ngại ngùng rũ nhẹ hàng mi xuống che đi nội tâm cũng khe
khẽ xao động, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vẫn không có bao nhiêu lực thoáng nâng lên, bắt lấy bàn tay của Thẩm Dật Phàm kéo xuống, đầu nhỏ hướng
anh lắc nhẹ.
" Xin lỗi, tôi không thể!"
" Tại sao?"
Thẩm Dật Phàm không quá ngạc nhiên vì kết quả này, nhưng anh vẫn kiên trì,
thản nhiên hỏi lại. Tiết Lạc nhìn anh, khẽ khàng nói, thực tế, trần
trụi, một chút cũng không lắt léo.
" Tôi từng ngủ với người đàn ông khác!"
" Tôi biết!"
Thẩm Dật Phàm ngược lại vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng trước khi Tiết Lạc kịp nhíu chân mày, anh lại bổ sung.
" Nghe này Lạc Lạc, em đừng nghĩ tôi bao dung quá mức hoặc nói thẳng ra
là đang thương hại em. Đừng để tôi nghe những cụm từ như vậy vì nó không đúng chút nào. Tôi bao dung ư? Không có đâu, tôi ghen tỵ muốn chết đi
được ấy. Nói thế nào tôi cũng là một người đàn ông. Là một người đàn ông với sinh lý và tâm lý bình thường nhất trên đời chứ không phải chúa cứu thế. Tôi có quyền gì mà bao dung mọi người đây? Tôi càng không phải
thương hại em đâu, em chẳng có gì để tôi phải thương hại cả. Em thiếu
tiền à? Không có! Em hèn mọn à? Không có! Em không có năng lực à? Dĩ
nhiên không phải! Tôi đồng ý trước đây tôi vô cùng ghét em. Tôi không
thích hạng phụ nữ tùy tiện trèo lên giường của tôi, tôi càng không muốn
em, một người con gái mới mười tám tuổi nói những từ ngữ ô uế mà chính
tôi cũng thấy rùng mình. Tôi ngày đó chán ghét em như vậy đấy. Nhưng em
có nhận ra không, cảm giác của tôi dành cho em sau khi em mất trí nhớ
rất khác lạ, chỉ là khác lạ thôi. Tôi cảm thấy tò mò về em, tò mò về
linh hồn của em. Cảm thấy em không còn là em của trước kia mà là một
linh hồn nào đó lạ lẫm vừa nhập vào và sống thay một phần cuộc sống của
người phía trước. Mặc dù điều tôi nói rất buồn cười nhưng tôi thật sự đã nghĩ như vậy đấy. Tôi tiếp cận em, đến gần em ban đầu chỉ vì tôi cảm
thấy mới lạ. Kì thực tôi muốn tìm hiểu xem em muốn làm gì. Tôi nghĩ rằng em đang có một kế hoạch nào đó khiến em phải giả vờ ngây ngô và đáng
yêu thế này. Nhưng tôi đã lầm! Tôi đã lầm khi tôi lấn vào cuộc sống của
em, tìm hiểu em, từng chút lại từng chút thăm dò em để rồi tôi nhanh
chóng phát hiện có một điều gì đó kì lạ đang nảy mầm mà không có một tín hiệu báo trước trong long tôi. Lạc Lạc à, em không hiểu lúc ấy tôi
khủng hoảng đến mức nào đâu. Tôi thường xuyên đứng trước gương và tự hỏi rằng tôi vì sao lại thích em? Thích em ở điểm gì? Và em đã làm cách nào để len lỏi vào trái tim tôi khiến tôi cuồng dại đến mức này. Tôi đã
nghĩ tôi sẽ biến thành một thằng tự kỷ và tôi nghĩ mình nên tránh em xa
một chút. Trái tim tôi đã quy lỗi cho sự tò mò của tôi rằng vì nó muốn
gặp em quá nhiều nên mới gây ra những hiểu lầm lớn như vậy. Tôi đã gặp
em được bao nhiêu lần mà dám nói thích em? Tôi đã xoa dịu mình như vậy
đấy. Nhưng giống như tôi không có quyền điều khiển nữa, tôi vẫn cứ muốn
gặp em như thế đấy. Ngày em đến chỗ cậu nhóc họ Diêu kia, tôi đã rất
ghen tỵ. Tôi cảm giác được nguy cơ rằng em hoàn hảo và tuyệt vời đến mức nào và rất nhanh sẽ có một người đàn ông khác chạy tới ôm em đi mất,
còn tôi đã sớm biết mình yêu em lại thất bại thế này. Tôi không chấp
nhận được và tôi đã đến gặp em!"
Thẩm Dật Phàm thoáng ngừng lại
một chút, anh đứng dậy, di chuyển ra cửa sổ, kéo rèm cửa càng thêm chặt rồi quay đầu lại, nhìn Tiết Lạc đang ngồi trên giường, chậm chạp nói
tiếp.
" Tôi không định nói với em sớm thế này đâu. Tôi muốn em từ từ ghi nhớ những khoảnh khắc ở bên tôi, quen với sự có mặt của tôi, đến khi chắc chắn em có tình cảm với tôi, lúc đó tôi sẽ đứng trước mặt em,
nói với em là tôi thích em. Nhưng tôi lầm rồi! Năm ngày trước khi tôi
sắp được giao ban, Âu Thần Dương cùng Lâm Quân Thần đưa em vào đây, tôi
đã thấy được ánh mắt điên cuồng, vằn lên tia đỏ phức tạp, có yêu thương
có hối hận của Âu Thần Dương, tôi đã thấy ánh mắt luôn lạnh lùng của Lâm Quân Thần lúc này hằn học nhìn Âu Thần Dương, còn khi nhìn em thì sóng
mặt nhộn nhạo. Là một người đàn ông tôi làm sao có thể không biết đó là
ánh mắt gì. Âu Thần Dương đã yêu thương em, còn Lâm Quân Thần cậu ta
đang cố gắng giữ chặt hàng rào bảo vệ đã sắp sụp đổ mà tôi nắm chắc rằng không còn lâu nữa thôi cậu ta sẽ lao tới, dùng mọi cách yêu thương em.
Tôi không thể không thừa nhận cả hai người đó đều là những đối thủ nặng
kí của tôi, tôi không biết vì sao em không chấp nhận họ nhưng tôi e dè
bởi tâm tính của bọn họ chính là tâm tính kiên cường và bền bỉ. Đừng
nhìn Lâm Quân Thần lạnh lùng, cậu ta một khi yêu là sẽ bán mạng. Đừng
nhìn Âu Thần Dương cố chấp, bởi vì cố chấp là điểm mạnh nhất của cậu ta. Còn tôi, tôi có gì? Tôi cho dù ưu tú cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ bị vùi dập nếu bêm cạnh có đến hai người xuất sắc như vậy đứng bêm cạnh em. Em có trách tôi ích kỷ không nếu như tôi phỏng tay trên của hai người đó
mà nói với em những lời này? Tôi chỉ muốn nói với em, tôi không biết em
làm người như thế nào, nhưng tôi vẫn yêu em và tôi tin vào ánh mắt của
mình. Tôi chỉ mong có tôi em sẽ là của riêng tôi mà thôi. Vì tôi không
dám chắc mình có khả năng đối chọi với những người kia nếu em không kiên trì. Em không cần phải trả lời ngay đâu, vì tôi mong em không vì những
lời nói của tôi hèn mọn thế này mà ép buộc yêu tôi, chỉ mong em nhìn tôi như một người đàn ông yêu em và cần em để em chậm rãi tiếp nhận tôi! "
Những lời tâm tình của Thẩm Dật Phàm rất khẽ khàng chậm rãi, anh ta như một
cái chuông khẽ gõ xuống một nhịp, để cho lòng cô rung động từng hồi.
Người đàn ông này nói như vậy mà lại không muốn cô cảm động. Lời lập
luận đó là ấu trĩ đến mức nào đây?
" Thẩm Dật Phàm, nếu anh không ngại, tôi sẽ yêu anh!"
Tôi sẽ không hèn mọn chỉ vì bản thân từng qua đêm với người đàn ông khác!
Tôi chỉ ngại ngần thân phận của các anh vì từng là nam chính. Nhưng tôi
đột nhiên cảm thấy mình rất ấu trĩ. Sao tôi luôn nghĩ anh là nam chính,
cứ mãi lo sợ về một kết cục trong nguyên tác mà quên mất rằng sự xuất
hiện của tôi đã làm mọi việc không còn giống nguyên tác nữa rồi.
Tôi cũng muốn một cuộc sống bình thường. Nếu anh có thể làm tôi rung động
thì cứ chọn anh đi. Tôi sẽ không xem anh hèn mọn đâu vì anh đã nói những điều mà tôi thích nhất trên đời. Tôi có thể tin anh hay không?
Ừ, cứ thử một lần!