Tiết Lạc nhắm chặt hai mắt, đưa tay ôm lấy đầu đau như bị một tảng đá lớn đè nặng. Cô nỗ lực hít vào rồi lại thở ra trên dưới mười lần mới dám mở
mắt.
Đầu tiên là hé một mắt, sau đó mở luôn mắt còn lại, tiếp theo dĩ nhiên là trợn mắt thật lớn nhìn thật kĩ vào gương nhỏ cầm tay.
Không thể nào!
Trong gương này khắc hoạ là một thiếu nữ vị thành niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo mĩ lệ không khác
gì một tác phẩm nghệ thuật. Mũi cao nhỏ xinh, môi hồng mềm mại, hai mắt
đen láy mở to trợn tròn lên càng làm nổi bật vẻ linh hoạt ngây ngô của
cô gái mới lớn.
Làn da thiếu nữ này rất trắng, tuy còn có nét hơi tái nhợt của người bệnh, nhưng không khó để nhận ra, bình thường làn da của cô gái vô cùng tốt, sáng bóng, mềm mại. Nếu như không phải trên
trán cô gái đang quấn quanh một lớp băng gạc trắng muốt thì có lẽ còn mĩ hơn nhiều. Bất quá không sai, mĩ nhân bệnh tật càng khiến nhiều người
thương tiếc.
A, khoan đã!
Tiết Lạc ngắm nghía cô gái trong gương mười phút đồng hồ vẫn cảm thấy có một cái gì không đúng.
Cô gái này xinh đẹp không sai. Nhưng sai chính là ở chỗ Tiết Lạc đang nhìn vào gương, mà trong gương lại không phải là cô. Như vậy thì là chuyện
gì xảy ra?
Tiết Lạc hoảng hốt quăng gương cầm tay, lao vào nhà vệ sinh. Cô chạy một mạch đến trước bồn rửa tay, đối diện ốp một chiếc
gương hình chữ nhật cỡ vừa.
Trước khi nâng mắt lên, Tiết Lạc thần cầu nguyện mình nhìn thấy chính là gương mặt của mình. Gương mặt của
một Tiết Lạc hai mươi bảy tuổi, nhan sắc bình thường, trên gò má còn lưu lại vài vết tàn nhan mới tốt. Chỉ có điều khiến cô thất vọng. Trong
gương vẫn là gương mặt vị thành niên xinh đẹp rạng ngời kia.
Tiết Lạc suy sụp xoa nắn mặt, cô gái trong gương cũng xoa nắn mặt. Tiết Lạc trừng mắt, cô gái trong gương cũng trừng mắt.
Tiết Lạc triệt để hoảng loạn!
Cô không biết mình đã bước ra khỏi nhà vệ sinh rồi lại bò lên giường bằng cách nào.
Tiết Lạc chỉ đang cố tập trung tư tưởng nhớ về từng chuyện xảy ra trước khi cô ngất đi trong căn phòng của mình.
Đúng rồi!
Ngày hôm qua, An Li, người bạn cùng phòng đồng thời là một tiểu thuyết gia
nghiệp dư tặng cho cô một cuốn tiểu thuyết thịt văn siêu sắc do cô ấy tự viết. Nói chung chỉ cần là truyện ngôn tình Tiết Lạc đều không từ chối, tiểu thuyết siêu sắc càng không có lí do không tiếp nhận. Cô chính là
một sắc nữ nha!
Nội dung tiểu thuyết An Li viết không tệ. Mô típ cũng giống như bao ngôn tình khác nhưng cách hành văn lại đặc biệt hấp dẫn.
Đúng, là vô cùng hấp dẫn! Hấp dẫn nhất chính là nữ chủ Bạch Liên Hoa xinh
đẹp, thánh thiện, đáng yêu trêu chọc trúng một giàn mĩ nam, cùng nhau
lên giường XXOO quên trời quên đất.
Phải nói An Li không có cái
gì giỏi. Giỏi nhất chỉ có viết ngôn tình siêu sắc. Trong đó diễn tả
những hành động kích tình hết sức chi li, sống động, khiến người ta đọc
qua thì dù là da mặt dày đến mấy cũng muốn đỏ mặt. Khụ khụ.
Nói
chung Tiết Lạc đọc đến say mê, yêu thích không buông tay. Thứ duy nhất
cô không chấp nhận được trong truyện chính là nhân vật nữ phụ.
An Li xây dựng nhân vật nữ phụ vừa điêu ngoa, kiêu ngạo lại vừa độc ác,
háo sắc, ngu si, đần độn cũng thôi đi. Cô ấy ngược nữ phụ thê thảm tới
mức chết tức, chết tưởi cũng thôi đi. Nhưng vấn đề là tại sao lại đặt
tên nữ phụ với tên cô thành cùng một dạng - Tiết Lạc.
Tiết Lạc
đọc xong truyện liền quăng sách lên bàn. Tuy cô rất thích đọc truyện do
An Li viết, nhưng cô không thể tha thứ An Li dám dùng cái tên tuyệt đẹp
của cô đặt cho nữ phụ độc ác. Có muốn đặt cũng phải đặt cho nữ chủ chứ!
Tiết Lạc buồn bực nện bước ra khỏi phòng, xuống lầu uống nước. Và thế là, cô bước hụt cầu thang, lăn hai mươi bảy bậc thang rơi xuống nền nhà đau
đến ngất đi.
Chuyện chính là như vậy!
Khi tỉnh lại thì
Tiết Lạc đã thấy mình đang ở bệnh viện. Chẳng lẽ An Li trở về thấy cô
ngất mới đưa cô vào bệnh viện. Còn mặt mũi cô bị té cầu thang nặng đến
mức huỷ dung nên An Li tiện thể giúp cô làm thẩm mĩ?
Không, không đúng!
An Li nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất keo kiệt, cô ấy mới không chịu bỏ tiền ra cho Tiết Lạc làm thẩm mĩ. Lại nói, giả như thật sự có thẩm mĩ thay
đổi gương mặt thì cũng không đến mức bơm ngực cho cô chứ?
Tiết
Lạc cúi xuống nhìn bộ ngực được che đậy dưới lớp áo bệnh nhân. Không tin được thử đưa tay chọc chọc một chút, rất là mềm mại, không có cảm giác
hư không giống như chạm vào ngực giả.
Tiết Lạc thừa nhận cô rất
đãng trí, bất cứ chuyện gì cũng có thể quên. Chỉ là, có một chuyện duy
nhất cô không quên được. Đó chính là ngực nhỏ cỡ B của mình.
Lại
nhìn xuống ngực kia một chút. Cái này hẳn cũng đã là cỡ D đi. Không thể
nào cơ thể mình đột nhiên phát triển một lần hai cup đúng không?
Tiết Lạc xâu chuỗi tất cả những sự kiện lại với nhau. Sau đó liền trợn tròn mắt.