Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 34: Chương 34: Anh là người đầu tiên




Âu Thần Dương vươn tay ôm lấy eo nhỏ của Tiết Lạc, dìu cô bước vào trong phòng. Anh tuỳ ý dùng chân đá lên cánh cửa, cũng để mặc nó va vào bản lề vang lên đánh ầm một tiếng.

Tiết Lạc trong lúc mơ mơ màng màng cứ như vậy bị đặt xuống đệm kingsize mềm mại. Ngay lập tức lại bị Âu Thần Dương đè người xuống.

Cô ngơ ngác vươn tay ôm lấy cổ anh, khoé môi từ từ nhếch lên nụ cười ngây ngô.

Vừa rồi Tiết Lạc cùng Âu Thần Dương đã trải qua một màn hôn nhau nóng bỏng. Thế nên khoé môi cô lúc này hơi sưng lên. Sắc môi vốn dĩ đỏ tươi càng thêm bóng loáng toả ra loại hơi thở vô cùng tiên diễm.

Tròng mắt Âu Thần Dương càng ngày càng u tối, phảng phất một tia dục vọng vô cùng nặng nề. Bây giờ thì dù là lí trí gì đó hay định lực cao thâm đi chăng nữa cũng đã sớm bị anh quăng lên chín tầng mây.

Âu Thần Dương không chút suy nghĩ cúi đầu dán lên đôi môi đầy đặn mềm mại. Chiếc lưỡi cũng không hề rảnh rỗi tiếng vào khoang miệng của cô. Thật hung hăng hút vào hết tất cả ngọt ngào.

Tuy rằng mới vừa rồi đã thử qua tư vị ngọt ngào của cô. Nhưng lần nữa thử lại vẫn khiến anh thoả mãn rên một tiếng ậm ừ trong cổ họng.

Anh muốn cô chính là không khi nào là đủ cả!

Nụ hôn của Âu Thần Dương rất chuyên nghiệp, anh hôn rất sâu, rất say sưa. Lâu lâu Tiết Lạc cũng sẽ dùng chiếc lưỡi của cô trúc trắc đáp lại anh. Chỉ một hành động nhỏ của cô như vậy có thể khiến đầu óc anh bùng nổ một trận hoả lớn. Dưới thân lại càng lúc càng nóng, cảm giác trướng đau khiến anh vô cùng khó chịu.

Âu Thần Dương buông đôi môi mềm của Tiết Lạc thở dốc một hơi. Anh nhìn kẻ gây ra hoạ một cái, vừa vặn lại thấy cô đang nhìn anh ngây ngô cười cười.

Tốt lắm! Em đi phóng hoả xong mà vẫn có thể điềm nhiên như vậy. Để xem, tôi sẽ dạy dỗ em như thế nào?

Âu Thần Dương tà ác cười một tiếng. Anh cúi xuống, lần này đáp không phải bờ môi mà là vành tai tròn đầy, mẫn cảm.

Âu Thần Dương nhẹ nhàng cắn xuống một cái, còn cố tình day day nhè nhẹ di chuyển dần dần lên phía trên.

“ A... Ư...”

Tiết Lạc cảm thấy trên tai vừa nhột, vừa ngứa. Ngoài ra còn có một cảm giác khiến cô không rõ đó là cái gì. Chỉ biết nó khiến trong lòng cô cuộn lên một đợt sóng, kích thích cô rên rỉ một tiếng.

Tiếng rên rỉ nhỏ như tiếng mèo meo meo kêu lên, vô cùng yếu đuối khiến Âu Thần Dương có một cảm giác thành tựu từ trước đến nay chưa từng có. Anh nâng tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay ấm nóng vẻ một vòng từ trên trán xuống gò má xuống cổ, đi qua xương quai xanh quyến rũ rồi dừng lại ở cái khoá dạ phục ở bên hông cô, không một giây chần chờ liền kéo xuống, nhưng lại chưa hoàn toàn đem dạ phục cởi ra.

Âu Thần Dương cúi xuống, môi nóng bỏng chạm vào xương quai xanh gợi cảm liền hôn lên. Bên tai lần nữa vang lên tiếng rên rỉ mất hồn của cô.

“ Dương... Em... Em nóng...”

“ Ngoan nào, phấn khích còn tại đằng sau!”

Âu Thần Dương đối với Tiết Lạc quả thật kiên nhẫn. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp lúc này đang đỏ bừng một mảnh tựa hồ đã sắp nhỏ ra máu. Đôi mắt cũng mê loạn phủ lên một tầng tình dục mơ hồ.

Âu Thần Dương rất muốn ngay lúc này thoả mãn Tiết Lạc. Nhưng lại chưa thể, anh biết cô vẫn chưa sẳn sàng, vẫn còn cần anh đến châm lửa.

“ Ngoan, một chút nữa thôi sẽ thoả mãn em!”

Âu Thần Dương vừa dỗ dành Tiết Lạc vừa đẩy dạ phục của cô xuống. Khi dạ phục hoàn toàn kéo ra. Anh không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Tiểu nhân nhi này thế nhưng lại là vưu vật tuyệt vời đến như vậy. Chưa nói đến làn da trắng nõn không tì vết của cô, bộ ngực cao vút đầy đặn cùng đôi chân thon dài này cũng đủ khiến đàn ông điên cuồng.

Chết tiệt! Âu Thần Dương có một loại xúc động muốn đem tiểu mèo hoang của anh giấu đi! Tốt nhất là giấu ở nơi nào đó thật xa, để đàn ông cả thế giới này đều không thể nhìn thấy.

“ Hư... Chán ghét...”

Tiết Lạc bị Âu Thần Dương cởi ra dạ phục. Trên người cô chỉ còn áo ngực cùng áo lót ren trắng nõn. Thế nhưng anh lại không hề có động tĩnh gì thêm khiến cô khó chịu vặn vẹo người.

Âu Thần Dương cười khàn một tiếng, vươn tay vỗ vào mông nhỏ tròn đầy của Tiết Lạc, lại nhanh chóng di chuyển lên phía trên, gọn gàng cởi ra nút áo ngực của cô. Áo ngực cũng bị Âu Thần Dương quăng luôn ra ngoài.

Không có áo ngực đè nén, đôi con thỏ đều vui sướng nảy lên một cái. Thật giống như là muốn cảm tạ Âu Thần Dương trả cho chúng tự do.

Ánh mắt Âu Thần Dương càng lúc càng sâu lắng, anh vươn tay bắt được một con thỏ, nhẹ nhàng xoa nắn. Tận mắt nhìn thấy con thỏ nhỏ này bị nhào nặn ra đủ loại hình dáng mĩ cảm trong bàn tay mình khiến anh càng có một loại cảm giác thành tựu.

“ A... Ưm... A... Dương... Đừng... Đừng như vậy...”

“ Đừng là sao? Em không thích?”

Âu Thần Dương khàn giọng ghé vào tai Tiết Lạc nhỏ giọng hỏi. Động tác trên tay vẫn không chút nào lệch mất tiết tấu.

“ Không... A... Không phải...”

“ Ngoan, em rất thật thà!”

Âu Thần Dương sủng nịnh bẹo má Tiết Lạc một cái. Cúi đầu lại ngậm lên đoá hồng mai trên ngực của cô vang lên âm thanh chậc chậc đầy dâm mỹ.

Vừa rồi dưới sự kích thích của tay anh đã khiến hai đoá hồng mai dựng thẳng lên vô cùng cứng rắn. Lần này chúng lại giống như được tưới nước. Hai đoá hồng mai đọng nước quả thật là vô cùng tiên diễm tươi đẹp.

Âu Thần Dương chăm sóc tốt hai con thỏ, cứ như vậy di chuyển hôn dần xuống bên dưới. Tại chiếc rốn nhỏ nhắn vẻ qua một vòng. Nhột nhạt ướt át làm Tiết Lạc rên rỉ không ngớt, vừa thống khổ lại vừa vui thích, mâu thuẫn vô cùng.

“ Dương... Em... Ư... Khó chịu...”

“ Ngoan... chưa phải lúc! Một chút nữa...”

Âu Thần Dương cười khổ một tiếng. Tiểu mèo hoang khó chịu lẽ nào anh lại không khó chịu sao. Nếu không phải cô chưa có sẳn sàng...

Âu Thần Dương thở dốc một tiếng, vươn tay đem quần lót ren nhỏ bao lấy vùng đất bí ẩn nhất xuống. Lọt vào mắt anh đầu tiên là một mảnh cỏ um tùm mềm mại, uốn vòng ôm lấy dòng suối nhỏ không ngừng rỉ ra nước suối lóng lánh.

Không có quần lót cản lại, từng đợt thủy triều cứ như vậy chảy ra, dọc theo mảng cỏ xanh um chảy xuống giường nệm làm bên dưới bị thấm ướt một mảnh.

Âu Thần Dương nhìn cảnh này hoả khí trong cơ thể càng muốn bốc cao. Côn thịt ủ dưới quần lót đội lên càng mảnh liệt, trướng đau chứng tỏ nó lại lớn thêm một vòng, hung hăng muốn thoát khỏi ràng buộc này khám phá vùng đất mới.

Âu Thần Dương nín thở, kẹp chặt dưới chân, cố gắng không làm bản thân quá mức kích động. Anh cúi đầu xuống nhìn từng đợt thuỷ triều chảy qua mép suối hồng hồng, mềm mại bí ẩn. Từ đó khơi dậy trong anh một ý muốn tìm tòi.

Âu Thần Dương vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng tách ra hai mép thịt phấn nộn. Động tác nhỏ này vô tình lại khiến thuỷ triều càng tuôn ra dữ dội. Đa phần là dính hết lên hai ngón tay anh, cuối cùng chảy xuống nệm ướt đẫm. Vật nhỏ này sao lại mẫn cảm như vậy đây?

Âu Thần Dương đưa ngón tay trỏ vào, thử thăm dò bên trong nộn thịt. Cơ thể Tiết Lạc cảm nhận có dị vật đi vào liền phản ứng có điều kiện mút vào thật chắt, khiến ngón tay anh di chuyển cũng thật khó khăn.

Lúc này Âu Thần Dương quả thật là thấy vô cùng may mắn vì bản thân kiên trì. Nếu ngay cả ngón tay của anh cô cũng không tiếp nhận nổi thì làm sao chịu được côn thịt nóng bỏng, to lớn đây.

Âu Thần Dương cứ như vậy để mặc vách tường thịt níu chặt ngón tay anh. Sau đó mới từng chút từng chút di chuyển chầm chậm lên xuống theo một tiết tấu vừa phải.

“ Ư... A... Ưm...”

Tiết Lạc cất giọng rên rỉ một tiếng, trong cơ thể tiết ra càng lúc càng nhiều dịch mật, chủ động giúp ngón tay của Âu Thần Dương di chuyển dễ dàng hơn, cũng thuận lợi giúp anh đưa vào ngón tay thứ hai, rồi thêm ngón tay thứ ba.

“ Dương... Em nóng... Muốn...”

“ Em muốn cái gì?”

Âu Thần Dương cười một tiếng, khàn giọng hỏi. Anh biết cô đã chuẩn bị sẳn. Nhưng vẫn không làm tới bước cuối cùng, trước hết, vẫn là muốn cô thừa nhận.

“ Muốn... Muốn anh...

“ Tốt! Em đừng có nghĩ hối hận...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.