Chiếc siêu xe Ferrari dừng trước cổng biệt thự. Chỗ này cùng với vị trí Thẩm Dật Phàm dừng lại không khác nhau là mấy.
Tiết Lạc mệt mỏi vặn tay nắm cửa xe, ngẫu nhiên phát hiện cửa khóa trong. Mà hệ thống lại có chế độ mở khóa vân tay. Không nghĩ cũng biết bị Âu Thần Dương chơi xấu.
“ Anh rốt cuộc còn muốn cái gì?”
“ Lạc Lạc. Không phải em quên chứ. Chúng ta chưa hề trải qua chuyện đó. Em vẫn nợ anh. Chúng ta mãi mãi không dứt tình được!”
Âu Thần Dương nhìn dung nhan xinh đẹp nhưng không thể nào che giấu được thần thái nhợt nhạt của Tiết Lạc. Trong lòng lại thấy đau đớn vô cùng. Trong vô thức đã nâng tay, muốn thay cô xóa đi những dấu vết kiệt lực đó nhưng khi tay anh còn chưa đưa tới, cô đã tuyệt tình quay đầu đi. Đôi mắt trong sáng ngày nào nhìn vào mắt anh châm rãi phun ra vài từ.
“ Âu Thần Dương, anh thật sự vô cùng trơ trẽn. Tôi nói rồi, mở cửa!”
Âu Thần Dương thở dài, đè nén sự đau đớn trong lòng, cuối cùng cũng ép mình xác nhận dấu vân tay mở cửa xe. Anh nhìn thật sâu bóng lưng xinh đẹp của cô không nỡ rời đi. Cô có phải đang vô cùng chán ghét anh không? Nếu như cô ghét anh, anh phải làm như thế nào bây giờ?
Âu Thần Dương lần đầu tiên trong đời cảm thấy rối loạn. Trên đời này, anh chưa bao giờ bị trạng thái như thế. Ngay cả khi anh tách khỏi gia tộc, một mình lập thân trên thị trường phố Wall cũng như vậy.
Điều này báo hiệu cái gì? Đương nhiên chính là anh thật lòng yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm!
Lạc Lạc à, em căn bản chưa bao giờ hiểu....
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Tiết Lạc vừa về đến nhà. Việc đầu tiên cô muốn làm chinha là tắm rửa thật sạch sẽ, gội rửa toàn bộ những hơi thở liên quan đến người đàn ông kia để trôi vào trong nước. Cô cuối cùng cũng không biết mình đã tạo nghiệt gì. Làm sao có thể trêu chọc hàng loạt người đàn ông đáng sợ như vậy?
Bọn họ đều là nam chính. Nam chính không phải thuộc về nữ chính sao? Tại sao tất cả bọn họ dù nhiều hay ít cũng muốn có liên quan đến cô? Không phải cô là người khiến bọn họ khinh thường nhất hay sao? Vì cái gì không tránh cô thật xa?
Ha ha... Làm sao có thể? Bọn họ vốn là khắc tinh của cô. Cô mới là người cần trốn bọn họ. Quả nhiên, ngay cả khi coi đã xuyên không vào, kết cục của Tiết Lạc cũng không hề thay đổi, vẫn là bị hệ thống nam chính dày vò. Chẳng qua là đổi từ hình thức này qua hình thức khác mà thôi....
Hay chính là nói.... ngay từ đầu cô xuyên không, từ sớm đã được nhận định là sai lầm. Đúng vậy, sai lầm, nhất định là sai lầm. Một sai lầm trí mạng....
Tiết Lạc sau khi tắm xong liền nằm vật ra giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà trắng xóa, đột nhiên lại có cảm giác không muốn ngủ. Mắt mở to chớp rồi mở, mở rồi chớp. Trạng thái quả thật vô cùng mơ hồ .
Cô phải làm gì mới là đúng đây? Làm gì mới có thể trở lại cuộc sống trước kia. Làm một biên tập của tạp chí không lớn lắm. Hằng ngày xoay qua xoay lại giữa chọn hình mẫu, đốc thúc chế độ quay chụp, nêu ý tưởng... Một cuộc sống không có bao nhiêu tiền, nếu liều mình đi aen nhà hàng sang trọng, nửa tháng sau sẽ về nhà nốc mì gói. Dù rất kham khổ nhưng tốt hơn cuộc sống thế này... Rất nhiều...
Chuông cửa đúng lúc Tiết Lạc đang hoài niệm lại reo lên, quả thật có một chút sát phong cảnh. Cô đưa tay vò vò đầu, mệt mỏi đưng dậy đi xuống nhà. Cả ba mẹ cùng Đông Phương Linh đều không có ai, cô đoán là bọn họ trở về nhưng quên đem theo chìa khóa. Vì đi có phần hơi vội, cô dĩ nhiên quên mất trên người chỉ mặc duy nhất một áo sơ mi thụng dài tới ngang đùi. Thoạt nhìn muốn bao nhiêu khiêu gợi liền có bấy nhiêu khiêu gợi. Quả thật là vô cùng mĩ cảm.
Cánh cửa bật mở. Bên ngoài không phải ba mẹ Tiết cũng không phải Đông Phương Linh mà là một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm. Vì anh ta quay lưng lại nên Tiết Lạc cũng không thể phán đoán được anh là ai.
Dường như nghe được tiếng mở cửa, người đàn ông quay đầu lại...
Là Lâm Quân Thần...
Tiết Lạc có chút không ngờ được người đến lại là anh ta. Nhất thời lại trì trệ ngây ra một chút.
Trong lúc cô còn không có hồi hồn. Lâm Quân Thần đã quay đầu lại. Ngoài ý muốn nhìn được bộ dáng Tiết Lạc mặc đồ ngủ phong tình quyến rũ. Mi mắt lập tức nhíu chặt, không chút nào che giấu cảm xúc chán ghét. Mím mím môi, lại không có nói thêm cái gì.
Giữa hai người lúc nay cũng chỉ có trầm mặc cùng im lặng, cuối cùng vẫn là Tiết Lạc hồi thần đầu tiên, tay vẫn giữ lấy nắm cửa, thản nhiên lạnh nhạt hỏi.
“ Trợ lí Lâm, đến có việc?”
“ Đúng vậy!”
So với giọng nói của cô thì Lâm Quân Thần thiên về lạnh lùng. Vừa nghe liền biết là người nghiêm túc khó tiếp cận.
Có điều Tiết Lạc không sợ. Cô chậm rãi ồ lên một tiếng sau đó lại im lặng. Dĩ nhiên không hề có ý muốn mời anh ta vào nhà.
Nguyên do không nhiều, thứ nhất cô đang tâm tình không tốt, cực ghét hai từ nam chính. Mà anh ta không phải là một nam chính đó sao. Thứ hai, cô cũng biết Lâm Quân Thần không vui nhìn thấy cô. Trước đây chủ nhân thân thể này có ý đồ quyến rũ hắn.
Nếu như mời anh ta vào nhà nói không chừng khiến anh ta hiểu lầm. Vừa dơ thảm trải sàn vừa bị gánh tiếng xấu, cô cũng không có rộng lượng như vậy.
Tiết Lạc quệt mũi hắt xì một cái. Ngoài trời này gió rất lạnh, cô lúc này mới phát hiện mình ăn mặc quá mỏng. Lại nhìn Lâm Quân Thần mím môi không nói, trong mắt cũng hiện lên chán ghét, chẳng muốn quan tâm xoay người đóng cửa.
Người đến tìm người ta có việc lại không chịu nói. Chẳng lẽ còn muốn đợi người ta hỏi. Cô cũng chưa bao giờ thấy trợ lý có mặt mũi lớn như vậy. Không muốn nói, tốt, vậy cô liền không cần nghe, công việc không thông báo xong cũng không phải lỗi của cô.
Tiết Lạc vừa muốn đóng cửa, khe hở chỉ còn chưa đến một gang rốt cuộc bị một bàn tay luồn vào, vững vàng giữ chặt. Bên ngoài còn vang lên âm thanh trầm thấp.
“ Tiết tiểu thư....”
“ Còn có chuyện?”
Lam Thừa Quân nhìn Tiết Lạc lần nữa mở cửa cũng không có ý định tiếp tục im lặng. Vừa rồi anh vốn là muốn cho cô thời gian đi vào thay quần áo. Nhưng khi cô đóng cửa ánh mắt xẹt qua một tia chán ghét. Rất nhanh, dù anh không biết anh có phải nhìn lầm hay không nhưng anh có cảm giác lần này cửa đóng sẽ không tiếp tục mở.
“ Tôi muốn đén đưa ít tài liệu cho Đông Phương tiểu thư. Ngày mai cô ấy sẽ đến công ty thực tập, tài liệu này rất có lợi...”
“ A?”
Tiết Lạc cười khẽ một tiếng, đưa tay tiếp nhận Usb trên tay của Lâm Quân Thần. Đôi mắt hơi lóe lên, vẫn tiếp tục đạm mạc hỏi.
“ Còn gì nữa?”
“ Còn. Hôm nay chủ tịch, phu nhân cùng Đông Phương tiểu thư đến Đông Phương gia dự tiệc mừng thọ Đông Phương phu nhân. Hỏi cô có muốn đi hay không? Bọn họ cùng quản gia và nữ hầu đều đã qua đó hỗ trợ!”
“ Tốt! Tôi sẽ đi. Nếu không còn gì nữa thì anh đi đi!”
Lâm Quân Thần có chút nghẹn bị Tiết Lạc năm lần bảy lượt chặn họng, chân mày càng nhíu càng chặt, khó khăn nói nốt cây cuối cùng.
“ Chủ tịch dặn tôi đưa tiểu thư đi!”
“ Ồ, cũng được, anh chờ!”