Tiết Lạc đi tới phòng của Vương Nhu nhưng lại nhìn thấy bà đang tất bật với công việc. Cô cũng có một suy nghĩ không biết có nên làm phiền hay là không mới tốt.
Chỉ là Vương Nhu gọi cô tới, nếu không lên tiếng, quả thật có chút không đúng lẽ thường rồi!
Tiết Lạc nghĩ như vậy nên quyết định gọi một tiếng “ Quản lí Vương “, ý đồ không nhiều, chỉ là muốn nói cho bà biết cô đã có mặt mà thôi.
Ngược lại Vương Nhu chính là rất bận, chỉ có thể tùy ý phất phất tay ra hiệu cho Tiết Lạc ngồi chờ. Xong lại cắm cúi vào tài liệu, lại gọi điện thoại. Đợi cho đến khi bà có thời gian rảnh đã là hơn nửa tiếng sau.
Vương Nhu hít vào một hơi, đặt bút lên bàn, lúc này mới nhớ ra trong phòng còn có một người khác. Quay đầu lại dĩ nhiên thấy cô bé đang ngồi yên đọc tạp chí trên bàn. Sắc mặt cũng không có gì nóng nảy mới thấy thật hài lòng.
“ Để cháu phải chờ, thật là có lỗi quá! Lượt tham gia bình phẩm đá quý sắp tới gặp chút vấn đề, có lẽ Tiết thị không thể tham gia được!”
Vương Nhu vừa xoa xoa mi tâm vừa rót trà, trạng thái rõ ràng đã rơi vào mệt mỏi. Điều bà nói đồng thời làm Tiết Lạc nheo mày, vẫn là không nhịn được tìm hiểu một chút.
“ Là sao ạ?”
“ Nhà thiết kế trang sức của chúng ta đột ngột hủy hợp đồng, chấp nhận phải đền bù hơn trăm vạn cũng muốn đổi sang một tập đoàn khác. Chuyện này xảy ra đã lâu, ban đầu thì chỉ cần bồi thường đủ thì không có vấn đề nhưng quan trọng là bản thiết kế đá quý sắp tới vẫn chưa được tới tay mà người ta chưa bàn giao công việc đã bỏ chạy. Lần này tập đoàn có thể không đưa ra được mẫu mới!”
Vương Nhu nhắc đến chuyện này liền nghiến răng nghiến lợi. Trên đời lấy lợi ích làm chủ yếu bà xem như không có gì để nói. Nhưng bình sinh đều rất ghét hai hạng người. Một hạng chính là nhiều chuyện, hạng thứ hai chính xác là thiếu trách nhiệm. Những ngày gần đây lần lượt gặp đến hai loại, bà nghĩ năm nay nhất định sẽ là năm hạn.
“ Chẳng lẽ trong tập đoàn không còn nhà thiết kế nào đủ tiêu chuẩn sao ạ?”
Tiết Lạc càng lúc càng thấy thắc mắc. Theo như cô thấy, Tiết thị là một tập đoàn lớn, sẽ không phải chỉ có duy nhất một thiết kế sư đi!
“ Có thì cũng có nhưng là từ trước đến nay những chuyện kia đều là người vô trách nhiệm kia làm. Bởi vậy mọi người vốn là không có kinh nghiệm, sợ là làm không tốt. Mà tôi cũng đã xem qua bản thảo của bọn họ. Không xem thì thôi, càng xem càng sẽ thấy thất vọng!”
“ Chẳng lẽ không có kế hoạch khác sao?”
“ Có chứ! Tập đoàn nhắm tới là một nhà thiết kế thời trang rất nổi tiếng, ít ai biết anh ta còn từng đoạt giải về thiết kế trang sức tại New york do bậc thầy đá quý Tomson Current chấm giải đâu!”
Tiết Lạc nghe đến cái tên Tomson Current liền thấy giật mình. Không phải vì gì khác mà chính là bốn năm sau cũng vì Tiết thị mất đi bản thảo không thể tham gia cuộc bình xét của do người này chủ trì mà bị rất nhiều nhà đầu tư quay lưng.
Người từng đoạt giải của Tomson Current liệu có quen biết với ông ta hay là không? Nếu có thì thật là tốt, cô có thể dựa vào người này biết được ông ta. Tốt nhất là triệt triệt để phòng ngừa chuyện sau này rất có thể sẽ xảy ra.
Không phải sao?
Đầu óc của Tiết Lạc chuyển loạn, nhanh chóng suy nghĩ ra đủ mọi cách. Kế hoạch làm cô cảm thấy vừa hưng phấn vừa chờ mong. Tâm tình kích động không nhịn được hỏi.
“ Quản lí Vương, như vậy đã liên hệ được với anh ta sao? Anh ta đồng ý hay không? “
“ Liên hệ thì có liên hệ, nhưng người này tính cách rất quái đản, cậu ta làm việc tùy hứng, quyết định không đồng ý!”
Lời nói Vương Nhu vừa ra, Tiết Lạc giống như bị dội một gáo nước lạnh, nước trôi từ đỉnh đầu xuống dưới mặt, toàn thân đều cảm thấy buồn bực cùng chán nản nói.
“ Anh ta là ai ạ? Sao lại khó chịu như vậy nha?”
“ Là nhà thiết kế Iris của thời trang cao cấp Wall!”
“ Là anh ta?”
Tiết Lạc kinh ngạc trợn tròn hai mắt, thật không nghĩ đến lại nghe được cái tên này. Đó chẳng phải chính là tên của Cố Nguyên Phong nam chính hồ li hay sao? Trên đời thật sự có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
“ Cháu biết anh ta sao?”
Vương Nhu nheo nheo mắt, hai mắt phát ra ánh sáng nhìn chằm chằm Tiết Lạc đầy mong đợi. Ánh mắt này khiến cô hơi chùn bước, nổ lực nuốt khan một chút mới trả lời.
“ Cũng không quen thân gì lắm!”
“ Không sao a! Có một chút giao tình là tốt rồi. Nhiệm vụ liên kết lần này cứ giao cho cháu đi! Ta vốn muốn để cháu làm chuyện khác nhưng giờ cứ ưu tiên chuyện này đã! Vậy nhé!”
Tiết Lạc cứ như vậy thất hồn lạc phách đi ra khỏi văn phòng của Vương Nhu, càng đi càng thấy có một loại cảm giác lên nhầm thuyền giặc. Cô quả thật muốn làm quen người đã từng đạt giải đó, nhưng nếu như người đạt giải đó là Cố Nguyên Phong vậy có đúng hay không?
Cô căn bản vẫn luôn cảm thấy thật bất an....
--- ------ ------ ------ ------ ----
Tiết Lạc lái xe vào gara của thời trang cao cấp Wall, cô mở cửa xe, ưu nhã bước xuống. Ánh mắt nhìn thẳng về phía tòa nhà hai tầng trưng bày những mẫu thiết kế vô cùng mới lạ cùng độc đáo liền không khỏi hít vào một hơi.
Cô đã từng đến đây một lần, nhưng đã là một chuyện của mấy tháng trước. Ngày hôm đó cô chính là bị Cố Nguyên Phong đùa giỡn nên mới không bao giờ muốn quay lại chỗ này.
Thật không nghĩ đến, lần trở lại thì đã có trọng trách nặng nề thế này.
Tiết Lạc rảo bước vào bên trong cửa hàng, sự xuất hiện của cô làm mọi người đều có vẻ cương cứng lại. Còn không phải là tại lần đầu tiên cô ra mắt quá ấn tượng sao?
“ Tiết tiểu thư, cô muốn chọn quần áo sao? Mời đi theo tôi! “
Một nữ nhân viên tiến lên, vươn tay chào hỏi Tiết Lạc, thái độ có phần cung kính. Cô nheo mắt nhìn cô gái này, đây không phải người bị cô chỉnh trước đây sao? Thái độ thay đổi nhanh như vậy?
“ Lần này tôi không đến lựa quần áo mà đại diện cho Tiết thị có việc muốn tìm ông chủ của Các người, vui lòng đưa tôi đi gặp!”
“ Ông chủ? Ông chủ hôm nay không có ở cửa hàng, mời Tiết tiểu thư ra về!”
“ Nga? Thật sự không có? Vậy có thể hẹn trước không? Khi nào anh ta rảnh, tôi sẽ lập tức đến! “
Tiết Lạc nheo nheo mắt, cô rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt của nhân viên không được tự nhiên. Xem ra không phải anh ta không rảnh mà cơ bản là không muốn gặp mặt. Chỉ là nói về kiên trì, anh ta kiên trì bằng cô sao?
Tiết Lạc có thể không làm việc, nhưng một khi đã làm, sẽ làm tới cùng...
“ Tiết tiểu thư đối với tôi quá nhiệt tình như vậy, nếu như tôi không rảnh, chỉ sợ là vô cùng thất lễ rồi! Phải không hả?”