Chiếc xe BMW dừng lại trước cổng biệt thự Tiết gia. Cửa xe vừa mở, hai người đàn ông vô cùng tuấn tú bước ra, cùng tiến về đằng sau, một người căng dù, một người mở cửa, đón lấy bàn tay của một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp.
Tiết Lạc nhìn Thẩm Dật Phàm và Diêu Nhật Hàn trước mặt đang tranh nhau lấy lòng mình, đôi mắt đen láy trong trẻo hiện lên một phần bất đắc dĩ. Đừng nói là cô khó khăn, còn không phải hai người này đã lớn đến mức này còn đi chơi trò trẻ con, tranh cãi nhau toàn những chuyện bé nhỏ không đáng nói.
Giống như chuyện vừa nãy, rõ ràng hai người cùng có xe riêng, nhưng lại một mực tranh cãi đến chuyện cô sẽ đi xe nào. Ai cũng dùng đủ lí do để kéo cô về phía mình, cuối cùng thì sao chứ? Bất phân thắng bại! Cô đứng ở giữa giật giật chân mày, mạnh mẽ tách hai bọn họ ra, trừng mắt quyết định cùng đi một xe, như vậy không phải là được rồi sao?
Nhìn hai người hậm hực nhau, Tiết Lạc thật sự cảm thấy có chút đau đầu, không hiểu được động lực lớn thế nào mới có thể khiến Diêu Nhật Hàn đi tìm Thẩm Dật Phàm đây? Hai người này sau này về một nhà liệu có gà bay chó sủa hay không? Cô rốt cuộc bắt đầu phân vân lựa chọn của mình có đúng hay không rồi...
“ Được rồi, hai anh về đi!”
Tiết Lạc vươn tay lấy cây dù trong tay Diêu Nhật Hàn, trực tiếp xua đuổi hai thê nô lúc này tựa như con cún nhỏ lấy lòng chủ nhân. Trong lòng buồn bực muốn hỏi một câu, bọn họ đã đem uy phong của mình vất đi đâu hết cả rồi?
“ Làm sao có thể! Không phải nên chào ba mẹ một tiếng hay sao?”
Diêu Nhật Hàn nghe Tiết Lạc đuổi, gương mặt tuấn tú lập tức méo xẹo, ủy khuất thốt một tiếng. Thẩm Dật Phàm cũng gật đầu đồng tình. Thật hiếm có khi nào nhìn thấy được cảnh bọn họ hòa hợp đến như vậy...
Tiết Lạc trừng mắt nhìn hai người, khiến cho Diêu Nhật Hàn còn muốn nói gì đó liền nhỏ dần, nhỏ dần, rốt cuộc không nói gì nữa. Chỉ ai oán nhìn chằm chằm Tiết Lạc, một chút cũng không tình nguyện dời đi.
Tiết Lạc thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông vẫn còn tư thái bằng mặt mà không bằng lòng, đành phải ngẩng đầu, hôn nhẹ một cái lên gò má của hai người họ, thay thế cho lời an ủi, nhẹ giọng nói.
“ Bây giờ chưa phải thời gian thích hợp đâu! Em biết tâm ý của hai anh, nhưng em vẫn còn đi học, nếu để ba biết hai anh cùng có ý với em, nhất định sẽ cho rằng các anh dụ dỗ em. Lúc đó, các anh đừng nói gặp được em, ngay cả cổng của Tiết gia cũng đừng nghĩ được đặt chân vào!”
Tiết Lạc nói không nhiều, nhưng tuyệt đối là có hiệu nghiệm. Chỉ thấy gương mặt hai người kia trong thoáng chốc lập tức trầm xuống, chân mày nhíu chặt, tựa như đang phán đoán thiệt hơn trong lời nói của Tiết Lạc. Phải hơn năm phút sau mới bị đả bại, đành phải ngoan ngoãn rời đi. Làm sao có thể không ngoan được chứ, đối với chuyện ba Tiết thương con gái, bọn họ biết rất rõ, khả năng giận chó đánh mèo lên người bọn anh là hoàn toàn có thể đuổi bọn anh khỏi biệt thự, không cho phép gặp Lạc Lạc nữa. Mà ngăn cản bọn họ gặp Lạc Lạc, có khác gì tự hướng bọn họ đi vào đường chết...
Là quân tử trước hết phải học cách nhẫn nhịn đi!
Tiết Lạc nhìn theo bóng lưng của Thẩm Dật Phàm và Diêu Nhật Hàn đi xa, khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười nhẹ, dịu dàng như gió xuân. Cô biết, bọn họ chính là trân trọng cô như vậy, không tình nguyện để cô gặp ủy khuất, lại càng không muốn lìa xa cô. Thật là... quá ngốc nghếch mà!
Tiết Lạc lắc nhẹ đầu, quay người mở cổng đi vào biệt thự, vừa bước vào thì liền đụng phải Đông Phương Linh đã lâu rồi không gặp khiến cô không khỏi ngẩn người ra một chút, sau đó chân mày lập tức nhíu lại, ngờ vực nhìn cô ta.
Trong cảm nhận của Tiết Lạc mà nói, Đông Phương Linh thật ra cũng có chút đáng thương. Cô ta làm đủ chuyện sai trái còn không phải vì có một người mẹ như Đông Phương Nguyệt Minh hay sao? Chẳng qua, những chuyện cô ta làm không tốt thì không thể chối cãi, nên mỗi khi gặp mặt, cô đều có một chút dè chừng và dự cảm không may mắn.
Đông Phương Linh lẳng lặng nhìn Tiết Lạc, cô ta cúi đầu, đôi bàn tay nắm chặt không biết đang lăn tăn chuyện gì đó mà không nói một câu nào. Một lát im lặng bao phủ giữa hai người, sau đó Đông Phương Linh là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc, nhỏ giọng nói một câu “ Xin lỗi! “ rồi vội vàng quay người rời đi.
Tiết Lạc bị lời nói kì lạ của Đông Phương Linh làm cho ngẩn người ngơ ngác đứng tại chỗ. Đợi đến khi cô hồi thần thì bóng dáng của Đông Phương Linh đã đi rất xa. Tiết Lạc nhíu chặt chân mày, ngẫm nghĩ một chút, cô sâu sắc cảm nhận được lần này Đông Phương Linh không hề có ác ý giống như trước đây... Là cô cảm nhận lầm rồi sao? Mà nếu như không lầm... Thì chuyện gì đã xảy ra vậy??
Thần Thần muốn nói : Đông Phương Linh phát hiện một bí mật lớn mà thay đổi, mọi người đoán xem là gì nào????