“ Tay của cô là vì ráp sên nên mới bẩn như vậy sao?”'
Tiết Lạc đột ngột cất tiếng hỏi. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vệt nhớt dính trên mu bàn tay của Đông Phương Linh như cũ.
Đông Phương Linh vừa nghe Tiết Lạc nói liền giật mình, vội vàng giơ bàn tay lên nhìn.
Lúc này mới nhận ra bản thân vừa rồi lau chùi kĩ càng như vậy mà vẫn sót lại dấu vết nhớt nhợt nhạt. Trong lòng đã sớm nghiến răng nhưng ngoài mặt vẫn gượng gạo nhu thuận cười, cúi đầu nhẹ nhàng nói.
“ Vâng!”
Tiết Lạc gật gật đầu, xoay người đưa cho Đông Phương Linh hộp khăn giấy. Đôi mắt cô loe loé lướt mắt nhìn vết nhớt đầy hàm ý rồi mới quay đầu đi khởi động xe.
Tiết Lạc nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn Đông Phương Linh đang nhẹ nhàng chà lau tay. Tuy từ đầu đến cuối cô đều không nói gì. Nhưng trong lòng quả thật rất xem thường cô ta.
Tiết Lạc không biết trước đây Tiết Lạc kia sống như thế nào. Nhưng xem ra Đông Phương Linh rất khinh thường trí thông minh của cô.
Theo cô được biết, loại xe mà Đông Phương Linh đang dùng là loại xe dành cho phái nữ. Bình thường rất hi hữu mới xuất hiện trật sên. Nhưng dù có trật sên, ráp lại cũng tương đối dễ dàng.
Tay Đông Phương Linh dính dầu nhớt, sợ là không phải vì ráp sên mà là bởi vì tháo sên đi!
Tiết Lạc nhếch nhếch khoé môi mỏng tạo nên một nụ cười nhợt nhạt. Trong lòng đã đoán chắc ý đồ của Đông Phương Linh hẳn là muốn thăm dò cô. Nhưng vẫn không nói gì, thong thả điều khiển xe chờ đợi cô ta mở lời.
Quả nhiên, Đông Phương Linh lau tay xong liền ngẩng đầu. Ánh mắt kín đáo nhìn nhìn lại thật cẩn thận đánh giá Tiết Lạc một phen. Cô ta liên tục mím mím môi, vẻ mặt vô cùng quẫn bách nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi nhỏ.
“ Chị... Chị mất trí nhớ, là thật sao?”
“ Tại sao lại hỏi như vậy?”
Tiết Lạc không vội trả lời, nheo nheo mày tựa tiếu phi tiếu nhìn Đông Phương Linh. Tay thì vẫn thật linh hoạt bẻ vô lăng đi qua một ngã khác.
Đông Phương Linh bị Tiết Lạc hỏi ngược lại liền á khẩu. Đôi mắt to tròn phút chốc bị phủ quanh bởi một tầng nước mắt. Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu này quả nhiên muốn bao nhiêu uỷ khuất liền lập tức có bấy nhiêu uỷ khuất.
Tiết Lạc bật cười, ánh mắt nhìn Đông Phương Linh càng thêm hèn mọn cùng châm chọc. Giọng điệu nhàn nhạt hỏi.
“ Cô mong muốn tôi như thế nào? Mất trí nhớ hay sẽ không mất trí nhớ đây? Hửm?”
“ Em dĩ nhiên hi vọng chị không mất trí nhớ!”
Đông Phương Linh không kịp suy nghĩ đã bật thốt lên. Người bình thường nghe thấy còn tưởng hai người có tình cảm vô cùng tốt đẹp. Chỉ có người trong cuộc như Tiết Lạc mới hiểu cô ta mong chờ cô không mất trí nhớ thật ra còn có nguyên nhân sâu xa khác.
Nguyên nhân sâu xa này lẽ dĩ nhiên là bởi vì từ khi Tiết Lạc “ mất trí nhớ “ tính tình liền thay đổi. Vô tình đã đoạt hết nổi bật mà Đông Phương Linh cố gắng gây dựng.
Lại nói, xưa kia cô ta ở Tiết gia mọi nơi châm ngòi, cố gắng làm cho quan hệ giữa Tiết Lạc với ba Tiết, mẹ Tiết càng ngày càng tệ.
Lí do duy nhất chính là tính tình của Tiết Lạc chua ngoa, đanh đá còn thêm bướng bỉnh không chịu nổi. Bình thường nhất quyết không chịu hoà thuận cùng ba Tiết, thuận tiện để cô ta chui chỗ trống. Chỉ là, cô ta không biết, trong nguyên tác, dù cô ta cố gắng thế nào cũng không thể đánh đổ kiên trì của ba Tiết, mẹ Tiết.
Có khi, chính vì nguyên nhân này, ở cuối truyện cô ta không những chiếm hết gia sản Tiết gia mà còn ngoan tâm đẩy ba Tiết cùng mẹ Tiết vào con đường chết. Trùng hợp còn lấy luôn mạng của quản gia trung thành, đối với cô ta ngay từ đầu đều một mực thành kiến.
Tiết Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, bàn tay nắm trên vô lăng lại càng ngày càng chặt. May mắn là cô đang ở đây, thời gian cũng còn kịp, cô nhất định sẽ không để chuyện xấu xảy ra vượt qua khỏi tính toán của cô.
“ Ồ, hoá ra là như vậy! Nhưng tiếc quá, dù cô mong muốn thế nào thì tôi cũng mất trí nhớ rồi! Chuyện này... Không thể thay đổi!”
Tiết Lạc đem bốn chữ sau cùng nhấn mạnh. Cũng không tiếp tục nhìn Đông Phương Linh nữa. Cô trực tiếp quay đầu, mở radio, mạnh mẽ ngăn chặn cô ta tiếp tục thăm dò.
Đông Phương Linh bị âm thanh radio chói tai chặn lời. Gương mặt xinh đẹp nhu thuận hơi chút nhăn nhúm, thoạt nhìn vô cùng khó coi.
Bất quá, Đông Phương Linh cũng thật nhanh đổi mặt, nhu nhu thuận thuận cúi đầu ôm ba lô, không tiếp tục thăm dò Tiết Lạc nữa.
Tiết Lạc khoé môi cười nhạt. Cô thật tế cũng rất lười đối phó với kiểu người như Đông Phương Linh. Thấy cô ta thức thời không tiếp tục truy xét, bên tai thoải mái thì trong lòng cũng không phiền, thản nhiên quay đầu đi chuyên tâm lái xe.
Thật mong mỏi Đông Phương Linh bao giờ cũng thức thời như vậy đi!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Không phải bận tâm ứng phó Đông Phương Linh, Tiết Lạc lái xe cũng ổn định hơn hẳn. Không đầy hai mươi phút, xe đã đi vào bãi đỗ xe bên cạnh trường.
Trường mà Tiết Lạc cùng Đông Phương Linh đang theo học có tên là Thánh Anh. Là một trường quý tộc dành cho con nhà giàu cùng một số gia tộc có nền tảng sâu trên nền chính trị nước Z.
Thánh Anh không hổ danh là trường quý tộc. Trường được kiến trúc theo kiểu Châu Âu ở hiện đại. Kiến trúc sư thiết kế cũng là một kiến trúc sư vô cùng nổi tiếng trong ngành.
Trong trường có chín mươi chín phần trăm học sinh là học sinh quý tộc. Một phần trăm còn lại là học sinh thành tích cao được nhận học bổng.
Thánh Anh là một ngôi trường mà hàng triệu học sinh gia đình thông thường phấn đấu để được trở thành Học sinh nhận học bổng. Bởi lẽ, khi vào trường, không những được học tập trong môi trường tiên tiến nhất. Ngoài ra còn được tiếp xúc với tầng lớp quý tộc. Tạo điều kiện thay đổi cuộc sống sau này.
Đáng tiếc, môi trường học tập mà người ta phải tranh đấu trầy da tróc vẩy để đi vào. Trong mắt Tiết Lạc trước kia lại không bằng hạt cát.
Trên thực tế, Tiết Lạc kia vốn không quan tâm đến việc đi học. Thậm chí số lần đến trường của cô ta quả thật hiếm hoi đếm không đủ mười đầu ngón tay.
Lí do cô ta vẫn không trực tiếp xin nghỉ học chính là vì ở đây có sự xuất hiện của nam chính thứ tư - Diêu Nhật Hàn.
Thật không biết, Tiết Lạc cô có thể an an phận phận học ở đây cho đến khi ra trường hay là không?