Thanh ngẩn người nhìn tin nhắn của Duy trên màn hình chiếc Note sáu, ngắn gọn mà rõ ràng xúc tích: “Anh đợi em bên dưới nhé.”
Tuy ngoài mặt thì tần ngần nhưng trong lòng Thanh là chút gì nóng vội,
thêm chút chờ mong lại có chút luống cuống. Chẳng lẽ chỉ như vậy là hẹn
hò rồi đấy ư? Có phải hơi gấp gáp không nhỉ? Sáng nay đã cố gắng đi sớm
để tránh chạm mặt Duy, không ngờ vừa đến giờ tan tầm, anh lại tìm tới
tận cửa. Ai dà, thật là đau đầu chết mất. Cái miệng làm hại cái thân,
bộp chộp một tí là thành ra thế này đây.
Sau buổi tối đề nghị hẹn hò đó, dù hai người cùng nhau trở về Hà Nội
nhưng có lẽ Duy đủ tinh tế để nhận ra Thanh đang ngượng ngùng lắm, nên
rất phối hợp chỉ xách đồ giúp Thanh thôi, chứ không hỏi han gì cô, thậm
chí anh còn tránh cả việc nhìn Thanh ấy chứ. Hôm nay anh đã cố tình dậy
sớm đợi Thanh để đưa cô đi ăn sáng, đi làm, vậy mà cuối cùng chưa kịp
thấy bóng dáng, cô đã chạy mất dạng. Duy vừa thở dài vừa nhìn lên cửa sổ phòng làm việc của Thanh vẫn đang sáng đèn. Cô gái da mặt mỏng này có
định trốn anh đến nỗi làm việc quên đường về không đây? Anh thấy đúng là có khả năng này lắm ấy.
Đang tính đi lên tìm Thanh thì điện thoại Duy rung lên từng hồi. Mới chỉ liếc nhìn qua màn hình anh đã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Tuy vậy anh
không hề có ý lảng tránh, Duy vừa nhặt chiếc lá bàng đỏ rụng dưới chân
mình vừa bắt máy nhưng chỉ im lặng không nói gì. Đến cả phút qua đi,
dường như đối phương bên kia đã hết kiên nhẫn, giọng nữ đã từng quen
thuộc, nhưng lâu ngày quá khiến Duy cảm thấy sự thỏ thẻ kia rất xa lạ,
chậm chạp dội lại màng nhĩ làm anh nhíu mày càng chặt hơn:
- Anh… là em đây.
Duy nghĩ mình chẳng cần cầu kì thân thiết, lại càng chẳng có lý do gì
phải vờ như không quen. Anh đưa chiếc lá đỏ lên ngang tầm mắt ngắm nhìn
màu sắc u hoài đặc trưng như tô điểm thêm cho sắc trời đông Hà Nội, bình tĩnh trả lời:
- Anh biết.
Chất giọng nữ tính một thời anh từng nhung nhớ, giờ đây khi nghe được
chỉ khiến anh cảm thấy khinh thường, đến một từ trả lời anh cũng lười mở miệng.
- Lâu ngày quá, anh khỏe chứ.
- Rất khỏe, cảm ơn em.
- Anh… gần đây đang làm gì vậy?
Duy nhếc môi cười nhẹ một cái nhưng lại sâu đậm đến nỗi Thanh chỉ đứng
từ cửa chính vẫn nhận ra sự miệt thị trong đôi mắt anh. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình ảnh xa lạ như vậy, dường như hôm nay Duy đã
dụng tâm rất nhiều để xuất hiện trước mặt cô. Anh mặc chiếc măng tô nâu
dài tới quá đùi, đi đôi giày cùng màu, chiếc quần Jeans rất đơn giản và
áo len cao cổ màu đen. Một tay cầm điện thoại để sát tai nhưng lại mang
dáng vẻ hờ hững, chiếc lá bàng đỏ trên tay anh nhẹ nhàng tới nỗi Duy
phải cẩn trọng nâng niu. Khuôn mặt ưu tú mang theo nét bình thản nhưng
ánh mắt đang nhìn về phía Thanh kia… rõ là đuôi mắt ngập ý cười nhưng
lại không hề yên bình như cách Duy thể hiện. Chẳng biết người bên kia
nói gì hay bởi nhìn thấy Thanh mà anh cười rộ lên rất rạng rỡ, vậy mà
ánh điện nhàn nhạt hắt tới sao lại khiến người ta cảm thấy thê lương đến thế nhỉ?
Chẳng ngại ngần hơn nữa, Thanh thả từng bước chầm chậm tiến dần về phía
Duy. Tình cờ thật hôm nay cô cũng mặc chiếc măng tô màu nâu đất, đi bốt
cao, quần Jeans đen và áo len cao cổ màu trắng. Một tay giữ ở dây chiếc
túi xách trên vai mình, một tay cho vào trong túi áo, Thanh quay lưng về phía bóng điện neon trắng sáng, bước lại gần Duy. Cô nghiêng đầu yên
lặng nhìn anh đang thoải mái nói từng từ:
- Dạo này anh bận bịu lắm, vừa cố gắng nắm lấy sợi dây cho cuộc sống của mình, vừa chờ đợi thời cơ thích hợp.
Thanh nghe rõ thấy tiếng khóc nữ tính và giọng nói nức nở vọng lại:
- Em xin anh mà, coi như nể tình chúng ta có một đoạn thời gian như vậy, anh đừng tuyệt tình quá được không?
Ánh mắt sâu thẳm vẫn trọn vẹn nhìn vào khuôn mặt của Thanh đầy yêu thương nhưng lại bật cười mang theo vài tia mỉa mai cay đắng:
- Anh còn chưa chính thức bắt đầu, em đã cảm thấy anh tuyệt tình. Vậy
phải làm sao đây, khiến em thất vọng rồi. Phiền em chuyển lời, nói ông
ấy bình tĩnh đợi anh thêm chút nữa. Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.
Duy vẫn kề điện thoại ở tai, nghe tiếng khóc nỉ non kia mà cười cười.
Đưa chiếc lá bàng đỏ rực như đốm lửa nhỏ âm ỉ cháy giữa tiết trời đông
ảm đạm cho Thanh, rồi tay anh cứ vô thức chạm nhẹ vào tóc cô, như để tìm kiếm chút êm đềm nào đó dù là mong manh nhất. Dường như cả hai người
đều đã không còn nghe thấy cô gái kia nói gì trong điện thoại, bởi sóng
mắt họ giao nhau rất thản nhiên và tự tại, không còn chút vướng bận gì
về thời gian, không gian hay bất cứ người nào khác. Duy an tâm cất giọng đều đều:
- Nãy giờ em nói gì anh nghe không rõ, để hôm nào chúng ta trực tiếp gặp mặt thì tính sau đi. Anh chắc chắn là một ngày gần đây thôi, giờ anh
cúp máy nhé. Tạm biệt!
Duy tắt máy rất dứt khoát, bàn tay anh vẫn để nơi mái tóc Thanh, đôi mắt sâu thẳm với nhiều nỗi niềm thầm kín vẫn trọn vẹn hướng về một người là Thanh. Cô bỗng nhiên thấy rất đủ đầy, không quá luống cuống như lúc
trước và không hề quá kì vọng điều gì cả. Chỉ đơn giản cảm thấy rất yên
bình và tin tưởng tình cảm người đàn ông trước mặt mình hiện tại mà
thôi. Cảm xúc rất nhẹ nhàng lại sâu lắng, giống như gánh nặng nào đó
trên vai âm thầm được trút bỏ, khiến tâm tình thư thái và an nhiên.
Thanh cười duyên dáng hỏi Duy:
- Anh có nghĩ mình nên thay điện thoại không? Loa to quá, em nghe hết rồi.
- Vốn dĩ anh bật loa hết cỡ cho em nghe cùng mà.
- Nói chuyện với bạn gái cũ, có cần nhẹ nhàng vậy không?
- Ngữ điệu nào của anh khiến em hiểu lầm là nhẹ nhàng vậy?
Thanh cẩn thận cất chiếc lá bàng vào một bên túi áo măng tô khá rộng của mình, sau đó nhìn lên khuôn mặt thản nhiên, ý cười tràn ngập thay thế
nỗi u uất thầm lặng vừa rồi của Duy chuyển chủ đề:
- Tâm trạng anh liệu có tốt để cùng em đi dạo phố và ăn cơm không?
- Thực ra chỉ cần nhìn thấy em là tâm trạng của anh liền lập tức tốt đẹp rồi. Nếu cùng em dạo phố và ăn cơm nữa thì đảm bảo là cực kì tốt đẹp.
- Vậy đi thôi, em cũng muốn xem ‘cực kì tốt đẹp’ là như thế nào.
Thanh hơi hất đầu một cái mang theo dáng vẻ ngang tàn của cô gái nhỏ
bướng bỉnh khiến Duy bật cười, nhanh chóng bước theo Thanh đi về phía
trước. Cơn gió lạnh thổi qua làm Thanh rùng mình khẽ so vai, hơi lưỡng
lự một chút nhưng Duy quyết tâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé đặt vào trong túi áo thùng thình của mình mà chậm rãi nói:
- Anh lạnh quá, mượn tay em sưởi ấm một tí.
Sau đó quay sang nhìn Thanh nở một nụ cười hiền lành, đối lập với không
gian ồn ào xô bồ xung quanh, đến nỗi cô chẳng đủ dũng khí mà từ chối,
chỉ đành cúi đầu cười nhẹ rồi thả chậm bước bên cạnh Duy.
Cuộc đời mỗi con người đều như quyển nhật ký dày, một ngày trôi qua là
kết thúc một trang để chuẩn bị sang trang mới. Thanh cảm thấy từ khi Duy xuất hiện, dường như quyển nhật kí thường u uất lạnh nhạt của cô đã
được điểm xuyên những cảm xúc mới mẻ, tô vào một thứ ánh sáng lạ lùng mà ấm áp. Ví như bàn tay tràn đầy nhiệt huyết, bước chân thanh thản chậm
rãi của anh chẳng hạn… cứ bình tĩnh in dấu vào cuộc đời cô. Rất thường
nhật nhưng lại ý nghĩa.
Có thể anh còn nhiều bí mật to lớn nào đó Thanh không biết, nhưng Thanh
cũng chẳng nghĩ mình muốn biết tường tận. Chỉ đơn giản, Thanh hiểu anh
chẳng muốn giấu diếm cô điều gì. Duy rất bình thản và đơn giản muốn cho
cô nhìn thấy rõ nhất nội tâm sâu thẳm của anh. Và hiện tại, Thanh thật
sự muốn đồng điệu với tâm hồn ấy, muốn san sẻ với ánh mắt ấy, và muốn
được gọn gàng trong bàn tay này… ít nhất cô sẽ cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Kết thúc buổi ‘hẹn hò’ đơn giản bằng một bữa ăn và sánh bước đi bộ bên
nhau về nhà. Trước khi đóng cửa, Thanh còn được Duy đưa cho một túi đĩa
nhạc đĩa phim các kiểu. Cô ngạc nhiên nhìn lên thì anh cười nói:
- Anh chọn được một ít, đĩa mới bây giờ đấy. Dàn âm thanh bên nhà em
sành điệu thế. Lúc nào cho anh sang xem ké với, anh sẽ mua thêm đồ ăn
vặt.
Thanh chạm tay vào một đĩa phim tình cảm hài của Hàn Quốc mà tủm tỉm trả lời:
- Được thôi, nếu anh mua đồ ăn ngon một chút, em sẽ rất vui vẻ cùng anh thưởng thức thú vui ấy.
Về đến phòng, trong khi Thanh đang thoải mái nghe một đĩa nhạc hòa tấu
và uống chút rượu vang cho ấm người, thì Duy phải sắp xếp lại tài liệu
cần thiết. Bên họ đã động, bên mình không thể không đề phòng. Anh chưa
muốn gấp gáp, nhưng Trâm tìm đến anh, nghĩa là bố cô ta đã biết trong
tay anh có những gì. Hơn nữa cũng báo hiệu ông ta đang rất lo lắng, và
có thể thời cơ của anh sắp chín muồi. Thời gian này quả thật không phải
thích hợp để kết giao, bởi anh cũng lo lắng Thanh sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng vậy mới nói, một khi đã sa chân vào tình yêu rồi, để dứt ra khẳng
định không phải điều dễ dàng. Anh cứ vô thức tìm Thanh mặc dù đã nhắc
nhở bản thân rất nghiêm khắc và kỹ càng. Bây giờ ngược lại, anh phải bảo vệ Thanh cẩn trọng và nhanh chóng kết thúc vấn đề này. Không thể dây
dưa kéo dài được nữa. Duy nhấc điện thoại tìm một dãy số dứt khoát ấn
gọi:
- Tôi đây.
- Giờ này ông gọi có việc gì vậy.
- Tôi tính làm cú chốt, nên nói với ông một tiếng.
- Vậy được, để tôi liên lạc với thằng em tôi.
Duy yên lặng khởi động máy tính, giọng anh đều đều:
- Bây giờ tôi gửi tài liệu vào hộp thư của cậu ta rồi. Ông ta đã biết
tôi có bằng chứng, sợ là người mình cài vào đã bị lộ, nếu không nhanh sẽ không kéo được cậu ta ra nữa. Chúng ta chỉ có một tuần để đưa ông ta
vào bẫy thôi.
-Được, tôi hiểu. Ngày mai liên lạc lại cho ông, cứ hoạt động mọi việc thật bình thường nhé.
Duy thở dài gật đầu một cái, định tắt máy nhưng nghĩ sao lại nhắn tin
cho Thanh: “Ngủ ngon nhé, ngày mai đợi anh đưa đi làm”. Điện thoại nhanh chóng báo tin hồi âm: “Vậy em mời anh ăn sáng. Bún chả nhé. Ngủ ngon,
tạm biệt”.
Duy vừa cười vừa đặt điện thoại lên đầu giường, nhưng như nghĩ ra điều
gì đó anh vội vàng bật dậy với lấy chiếc iPhone đọc lại tin nhắn vừa
rồi. Hình như cô gái này nói đúng, anh và Thanh gặp nhau lần đầu không
phải ở ga ra sửa xe mà là ở một nơi khác. Buổi sáng mùa hè oi ả nào đó
như hiện ra trước mắt Duy, cô gái cứng cỏi ngang bướng nhận trọn một ly
trà đá tạt vào mặt, vẫn kiên nhẫn không ngại ngần vạch ra sai lầm của
đối phương. Duy vò đầu mình day dứt, tại sao lại không nhớ ngày hôm đó
chứ, hình như lúc ấy anh đang vội đi lấy cuộn băng ghi âm mình chờ đợi
bao lâu thì phải. Vậy nên mới có thể lãng quên đi tình tiết quan trọng
như thế. Nghĩ lại đúng là chỉ có Thanh mới dũng cảm kích thích đối
phương đến vậy. Cô gái này… Duy bật cười nằm xuống, vắt một tay lên
trán, mắt đăm đăm nhìn vào một điểm vô định trên trần nhà. Bây giờ có
một người khiến anh phải thận trọng từng bước đi rồi, tuy Thanh xuất
hiện không đúng thời gian thuận lợi, nhưng anh cũng vẫn thấy hạnh phúc
vì cô xuất hiện. Mặc dù chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng nhưng ít
nhất anh không hề cảm thấy chỉ có một mình nữa.
Sáng hôm sau vừa mở cửa Thanh đã bắt gặp dáng người cao lớn của Duy tựa vào bên tường chờ đợi mình. Cô hơi cười trêu đùa:
- Tủ quần áo đó… anh có muốn dùng không? Tất cả đều là đồ mới.
Duy quay người lại, đối diện thật gần với khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của Thanh mà trả lời:
- Anh thắc mắc chẳng biết có phải em mua tủ đồ đó cho anh không nữa. Rõ ràng cậu ta không phải cùng một số đo với anh.
Thanh nhún vai mặt tỉnh bơ thành thật:
- Cũng phải, em chỉ mua theo sở thích của mình thôi, chẳng hiểu sao lại
vừa vặn với anh như vậy. Bỏ đi thì phí quá, em đang tính bán lại kiếm
chút tiền tiêu vặt. Nếu anh không ngại hay là mua lại giúp em đi.
- Được thôi, dù sao em cũng bỏ công sức chọn lựa, lại vừa vặn với anh
như thế, âu cũng là cái duyên. Vậy cứ mỗi ngày chọn cho anh một bộ phù
hợp đưa qua đi, rồi em muốn tính toán như thế nào, anh đều thuận theo.
- Thành giao.
Thanh cười tươi nháy mắt, tự nhiên cùng Duy vui vẻ đi về phía thang máy. Thật lạ, khi bên cạnh Duy cô chưa từng ngần ngại nhắc về Phong. Cũng
không nghĩ rằng một khi chấp nhận để tình yêu qua đi lại có thể đơn giản và nhẹ nhàng đến vậy, tâm tình thảnh thơi chẳng chút gì nặng nhọc nữa.
Quán bún quen thuộc yên ắng hơn vào buổi sáng sớm mùa đông. Chỉ có vài
người khách đang chú tâm vào tô bún của mình mà chẳng quan tâm gì đến
chuyện khác.
Thanh vừa lau hai đôi đũa vừa tủm tỉm hỏi Duy:
- Anh cũng hay ăn ở đây hả?
- Không thường xuyên, nhưng đúng lúc đúng thời điểm lại ăn ở đúng nơi này.
- Nói cái gì mà khó hiểu vậy, ăn nhanh đi, em phải qua bên nhà sách một chút nữa.
Đến khi hai người ăn xong, Thanh uống chút nhân trần nóng cho ấm người,
thì Duy bỗng mang một bó hoa hồng ướp màu đen tuyền, mạnh mẽ lạnh lùng
lại kiêu kì bí hiểm, còn ngậm đủ đầy những hạt sương sớm long lanh đưa
lại trước mặt Thanh. Anh từ tốn nói:
- Thật lòng đấy, anh không hiểu ý nghĩa các loài hoa cho lắm. Có thể
chẳng ai tặng cô gái mình đang theo đuổi một bó hồng đen bởi ý nghĩa
tiêu cực của nó. Nhưng anh lại thấy em cực phù hợp với loài hoa cao quý
lại huyền bí và mị hoặc này. Không cần quá nặng nề đâu, chỉ là nhìn thấy bó hồng này, lại liên tưởng đến em, nên muốn tặng em mà thôi. Đừng để
bụng mà nhận được không?
Thanh bật cười cúi đầu tránh nhìn vào khuôn mặt thành thật của Duy. Đúng là lần đầu tiên cô nhận được loại hoa này, nhất là không phải ở một nhà hàng sang trọng phù hợp với giá trị bó hoa, mà lại chỉ tại một quán bún chả bên đường nữa thì càng đặc biệt hơn. Chỉ anh chàng lập dị này mới
nghĩ ra được những kiểu tán tỉnh ngược đời như thế này thôi. Thanh định
đưa tay ra nhận bó hoa thì Duy lại tiếp:
- Xin lỗi em, vì quên mất lần đầu gặp em. Có thể giải thích em cũng
chẳng tin đâu, nhưng đúng là hôm ấy anh có chuyện cực kì quan trọng, nên mới có thể ngớ ngẩn như vậy. Đừng để bụng được không?
- Anh muốn em đừng để bụng nhiều chuyện đấy. Nhưng vì bó hoa quá đẹp mắt này khiến em rung động, nên em sẽ cố gắng không để bụng. Đưa cho em
được rồi chứ?
Thanh giơ hai tay ra nhận lấy bó hoa và nụ cười rạng rỡ của Duy. Cô biết thứ mình nhận không chỉ là bó hoa này, mà còn là tình cảm của anh nữa.
Người đàn ông cô đơn chịu nhiều thương tổn, nhưng lại luôn muốn làm cô
thoát khỏi cảm giác bơ vơ lạc lõng. Cô trân trọng người đàn ông ấy.
Khi Thanh định ôm bó hoa bước xuống khỏi xe Duy, anh bỗng giữ tay cô
lại, đột ngột nhưng lại nhẹ nhàng ôm lấy Thanh một cái thật lâu. Sau khi tách cô ra, Duy mới nhìn sâu vào đôi mắt hạnh đen láy kia mà nhẹ nhàng
nói:
- Anh có nhiều mối quan hệ phức tạp.
- Phụ nữ ư?
- Không hề. Quá khứ của anh không êm ả, và hiện tại anh có nhiều việc
cần phải giải quyết cho những sự việc đã xảy ra trong quá khứ ấy.
Duy ngừng một lúc nhưng vẫn nhìn trọn vẹn vào đôi mắt và khuôn mặt
Thanh, anh nói rất bình tĩnh nhưng Thanh lại nhìn ra sự lo âu sâu lắng
trong giọng anh:
- Thật sự, thời gian này không phải thích hợp để theo đuổi em, bởi anh
rất sợ sẽ làm hại đến em. Nhưng anh lại không thể ngừng việc đi theo sau em được. Vì vậy dù mối quan hệ của chúng ta không rõ ràng, nhưng đối
phương khẳng định đã nhận ra em chính là yếu điểm của anh…
Duy hơi yên lặng như để theo dõi phản ứng của Thanh sau đó mới lại tiếp tục thổ lộ:
- Anh muốn nói với em, để em có thể đề phòng mọi chuyện một chút. Và sẽ
có người của anh, âm thầm bảo vệ em. Thật xin lỗi, là anh ích kỷ nhưng
hi vọng em có thể cố gắng chịu sự bất tiện này trong vòng một tuần. Anh
sẽ giải quyết thật gọn gàng và nhanh chóng, không làm ảnh hưởng gì đến
em cả.
Duy chỉ vừa kết thúc câu nói, Thanh đã nhìn thẳng vào mắt anh hỏi ngay không chần chừ:
- Anh sẽ không gặp nguy hiểm chứ?
Ngạc nhiên bởi ánh mắt chờ đợi câu trả lời và giọng nói gấp gáp biểu thị cho sự lo lắng không yên của Thanh làm Duy hơi ngẩn người. Phải chăng
Thanh cũng rất coi trọng sự tồn tại của anh bên cạnh cô? Dường như không chắc chắn nhưng Duy vẫn cẩn trọng hỏi lại:
- Em đang quan tâm anh đấy à?
Mi mắt khẽ động, Thanh chớp chớp hai cái bởi nhận ra sự thất thố vừa rồi của mình, mắt hạnh đảo một vòng, như chuẩn bị sẵn sàng để lẩn trốn thì
Duy đã tinh tế cúi đầu che đi nụ cười mãn nguyện của mình, giọng thản
nhiên nói tiếp:
- Đừng lo, anh đã bố trí rất cẩn thận rồi.
Nhìn sâu vào mắt Duy như để tìm tòi điều gì đó, Thanh chầm chậm nhưng không chút e dè hỏi:
- Nói với em những điều này, không sợ em sẽ chạy mất sao?
- Em có phiền không, bởi khi xong xuôi mọi việc anh sẽ vẫn đi tìm em.
- Nếu kiểu gì anh cũng tìm em thì được, em sẽ yên lặng hợp tác cùng anh. Chỉ cần anh thật cẩn thận thôi.
Thanh nghiêng đầu, đôi mắt bình thản không chút sợ hãi đối diện với Duy
khiến anh nhẹ nhõm mà an tâm. Cô gái này quá tinh tế để nhìn ra lo lắng
trong anh, nhưng lại không cố gắng gặng hỏi và tìm tòi, chỉ đơn giản
truyền tải thông điệp để anh vững tin và yên lòng. Duy không giấu nổi
xúc động nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh:
- Có những người, anh phải bắt họ chịu hình phạt, bởi lương tâm họ không còn một chút. Cuộc chiến này anh đã chuẩn bị khá lâu. Hôm gặp em lần
đầu tiên, chính là để lấy chứng cứ cuối cùng anh cần. Ngày mai, sẽ chính thức bước vào trận chiến, kết thúc sớm em mới có thể an toàn tuyệt đối, anh…
Lời nói dở dang của Duy im bặt bởi Thanh bỗng vươn người ôm lấy cổ anh,
rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ chặt chẽ. Thanh nhắm mắt lặng yên nghe tiếng trái tim Duy mạnh mẽ dội lại trong không gian chật hẹp. Anh chàng này
đã dùng bao nhiêu dũng khí để thổ lộ những điều sâu kín đó với cô chứ.
Ai nói Duy không sợ cô chạy mất, có điều vì anh quá lo lắng cho sự an
toàn của Thanh. Hẳn là đã tự trách bản thân rất nhiều về việc vướng vào
Thanh lúc này, anh chắc chắn cũng đã rất cân nhắc để nói với Thanh thật
hợp lý, và an bài mọi chuyện giữ an toàn cho cô. Người đàn ông này…
- Anh yên tâm đi, em cược bằng tất cả lòng tin của mình. Anh sẽ thắng thôi. Em chờ anh chiến thắng quay lại.
Giọng Thanh êm ả, thì thầm bên tai Duy khiến anh rung cảm rất mạnh mẽ,
mắt Duy nhắm lại để che giấu xúc động và vòng ôm của anh siết chặt thân
hình mảnh mai thêm một chút. Hít một hơi thật sâu, khi thở hắt ra anh
cười cười nói:
- Sao đây nhỉ, giờ anh phải đi lo vài chuyện. Em lên làm việc, tối nay anh tới đón em về nhé.
- Được thôi, chúc anh thuận lợi. Làm thật tốt, tối nay em sẽ nấu cơm cho anh ăn.
Thanh tươi cười xoa xoa vào mái tóc ngắn gọn gàng của Duy. Làm thế nào
đây, cô thật sự muốn sát cánh bên người đàn ông này đấy. Cô chẳng còn gì để mất thì có gì mà phải lo sợ. Hơn nữa Thanh đặc biệt có lòng tin,
rằng Duy chắc chắn sẽ bảo vệ được cô. Không phải chỉ một chuyện mà còn
trong rất rất nhiều chuyện khác nữa! Thật lạ, cô rất tin tưởng anh.