CHƯƠNG 24
Hạ Nguyệt Quang quay đầu nhìn Hi Ân đang ngủ say sau lưng, vụng trộm thoát khỏi vòng tay hắn, đơn giản nhặt chiếc quần trên mặt đất mặc vào, lặng lẽ tiến đến trước tủ quần áo tuyết trắng, cầm lấy túi hành lý nhỏ được giấu dưới đáy, nhét toàn bộ quần áo mình vào túi. Sửa sang được một nửa, cậu cầm lấy bộ đồng phục lâu rồi chưa mặc lên nhìn, huy hiệu thủy tinh trong suốt gắn trên áo dưới ánh trăng ấm áp tỏa ra tia nhu hòa. Mình tổng cộng mặc bộ đồng phục này được mấy lần? Đại khái có hai lần đi! Nếu như để mẹ biết cậu đến đây căn bản không có đi học, khẳng định sẽ rất thương tâm!
Nắm chặt bộ đồng phục trong tay, bất luật thế nào, cậu nhất định phải trở về đi học. cậu giờ không nên quay về chỗ Hỏa Tư! Trước cứ trộm trở về tòa thành lúc trước ở, bằng không bị Hi Ân và Hỏa Tư biết, khẳng định dù có nhốt lại cũng phải giữ cậu bên người. Cậu tốt xấu gì cũng là một người học sinh, nếu đã đến đây, cậu nên chăm chỉ học tập mới đúng, đành phải tạm thời xin lỗi bọn họ vậy!
Nhanh chóng nhét quần áo vào túi, rồi thay vào một bộ đồ sạch sẽ, ôm lấy túi hành lý hơi nặng, vụng trộm đi về phía cửa.
“Nguyệt Quang?” Hi Ân giọng khàn khàn mang theo sự ngái ngủ nồng đậm gọi, miễn cưỡng động người, liền thấy Hạ Nguyệt Quang lén lút định trốn, cả người nhất thời bừng tỉnh, kinh hoàng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Hạ Nguyệt Quang dừng bước, bất đắc dĩ quay đầu nói với Hi Ân đang xuống giường: “Em muốn trở về tòa thành lúc trước em ở. Em lâu rồi không về đó, anh họ chắc rất lo lắng cho em!”
Hi Ân kéo tay Hạ Nguyệt Quang, gắt gao ôm cậu vào lòng hỏi: “Đừng trở về được không? Anh không thể chịu nổi em rời khỏi anh, nhanh đặt hành lý xuống, chúng ta về ngủ được không?”
“Hi Ân… Em thật sự rất muốn trở về. Em đã vài tháng rồi không đi học….” Hạ Nguyệt Quang bất đắc dĩ buông hành lý ra, ôm lại Hi Ân nói.
“Không! Anh không thể để em trở về! Nghe lời được không? Đừng như vậy, ở lại bên anh, anh sẽ thương yêu em.” Cúi đầu hôn lên hai má Hạ Nguyệt Quang, Hi Ân tựa như khẩn cầu mà khuyên bảo.
Hạ Nguyệt Quang lắc đầu đẩy Hi Ân ra, tuy rằng bản thân rất thích cảm giác khi ở bên cạnh bọn họ, nhưng cậu cũng phải vì những người quan tâm cậu mà suy nghĩ nha! Cậu tới đây không phải là chuyên môn để nói chuyện yêu đương với bọn họ. Cậu phải đi học! Hơn nữa không có bằng tốt nghiệp, tương lai cậu ra ngoài xã hội sẽ làm cái gì? Cũng không thể cứ để bọn họ nuôi dưỡng đi? Cậu không muốn làm một tên tiểu bạch kiểm đâu!
“Hi Ân, anh thay đổi rồi. Lúc em mới gặp anh, anh lý trí như vậy, cũng sẽ không ngăn cản em làm những việc em muốn, nhưng vì sao anh lại trở nên ngang ngược giống hệt Hỏa Tư vậy! Em chỉ muốn trở về đi học, em không muốn cả ngày bị nhốt ở đây cái gì cũng không được làm! Chẳng lẽ em đến đây là chuyên môn để bị anh thượng sao? Như vậy em sẽ cảm thấy em giống như một tên trai bao vậy. Anh có hiểu không?” Hạ Nguyệt Quang lần đầu tiên dùng khẩu khí dữ dội như vậy nói chuyện với Hi Ân. Cậu thích sự ôn nhu của hắn, nhưng đôi khi, hắn bá đạo đến mức không thể nói lý được, quả thực là không khác gì Hỏa Tư!
Hi Ân nhất thời không biết làm sao nhìn người đang tức giận trước mắt, vội vàng tiến lên kéo cậu vào lòng, giải thích: “Thực xin lỗi….. Anh cũng không biết anh vì sao lại trở nên ích kỷ như vậy, nhưng anh thật sự không coi em là trai bao. Anh chỉ muốn chiếm lấy em mà thôi, muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh ta….. Anh thật sự không thể mất đi em…..”
“Em mặc kệ! Em nhất định phải trở về! Nếu anh kiên quyết muốn giữ em lại, chúng ta sau này cũng đừng gặp mặt nữa!” Hạ Nguyệt Quang bốc đồng nói. Bị nhốt chặt, cậu sẽ bùng nổ, bình thường đều bị bọn họ ăn sạch sẽ, chẳng lẽ hắn không có tôn trọng cậu chút nào sao? Cậu còn chưa nói sẽ không ở cùng một chỗ với hắn mà!
Hi Ân gắt gao ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Được rồi! Nhưng em phải để anh đến tìm em. Anh muốn mỗi ngày kiểm tra xem em có để người đàn ông khác chạm vào hay không.”
Hạ Nguyệt Quang đỏ bừng mặt, có chút chột dạ buồn bực đẩy hắn ra, “Anh cho em là cái gì? Coi em giống như rất thích để người khác thượng mình sao!” Nếu không có tới cái học viện này, cậu còn không biết, hóa ra đồng tính cũng có thể làm ra những chuyện xấu hổ như vậy! Cậu cũng sẽ không vì bọn họ mà biến thành đồng tính luyến ái. Trong nhà chỉ có mình cậu là con trai độc nhất thôi!
Hi Ân khẽ hôn vành tai Hạ Nguyệt Quang, thổi khí nóng nói: “Bởi vì em thật sự rất mê người. Anh chỉ sợ sẽ có người muốn chiếm đoạt em, có điều anh sẽ không cho kẻ đó cơ hội!”
Hạ Nguyệt Quang mẫn cảm run rẩy, cả người bỗng nhiên bị Hi Ân bế lên, cậu vội vàng ôm lấy cổ hắn, để tránh bị ngã xuống.
“Hi…. Hi Ân…. Em….. Em muốn trở về…..” Hạ Nguyệt Quang nhìn Hi Ân đặt cậu lên giường, cởi sạch quần áo cậu ném xuống đất, run run nói với hắn, hoàn toàn không còn vẻ bệ vệ vừa nãy.
Hi Ân hạ ánh mắt, đôi mắt nóng bỏng nhìn thân thể không biết đã bị hắn yêu thương bao nhiêu lần trước mặt, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực che kín bởi dấu hôn, từ từ lần xuống, nắm được phần thân hơi đứng thẳng kia, giọng trầm thấp nói: “Anh biết….. Trước khi em trở về….. anh phải yêu thương em thật nhiều…..”
Hạ Nguyệt Quang rên rỉ một tiếng, thân mình không ngừng run run, nhịn không được mà mở hai chân, phì phò thở nói: “Đừng… Đừng quá thô bạo…..”
Nghĩ cậu ban đầu còn trông mặt mà bắt hình dong, cho rằng người nhã nhặn như Hi Ân, lúc làm tình phải thực ôn nhu mới đúng. Ai ngờ, cậu bị yêu thương đến không xuống giường được, thắt lưng còn đau mấy ngày liền, nếu không đã quen với sự thô bạo của hắn, cậu đại khái sau mấy lần làm liền sớm ngất đi rồi, nhưng vì ngày mai có thể đi học bình thường, cậu vẫn hy vọng Hi Ân ôn nhu một chút, bằng không thắt lưng cậu sẽ lại đau một trận.
“Không như vậy, em làm sao có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em?” Hi Ân cúi người hôn lên ngực cậu, thở ra khí nóng nói.
Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu nắm lấy vai Hi Ân khẽ nhấn, đem đầu nhũ hồng nhạt của mình đưa vào miệng hắn, không thể kiềm chế mà khẽ rên, “Như…. Như vậy sẽ không….. không xuống giường được…..”
Ngậm lấy đầu nhũ chủ động dâng lên kia, đẩy nhanh tốc đổ tay đang vuốt ve đùa nghịch phần thân dựng đứng, mỉm cười nghe câu nói đáng yêu của cậu, hắn muốn yêu thương cậu mãnh liệt như vậy, không chỉ vì thèm muốn thể xác, mà còn muốn đem Nguyệt Quang ôn nhu của hắn buộc lại bên người, hắn muốn cả người cậu đều lấp đầy bởi mùi hương của hắn!
“A….. A….. Hi Ân…. A em…. mau…. mau lên…..” Hạ Nguyệt Quang không tự chủ mà bắt đầu rơi lệ, thân mình không ngừng đung đưa, phần thân trướng hồng như muốn tiết ra.
Hi Ân mỉm cười buông bàn tay đang âu yếm Hạ Nguyệt Quang ra, không ngừng nhấm nháp đầu nhũ dựng đứng kia, nhìn cậu không chịu nổi mà liên tục run rẩy, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc huyệt khẩu khe khẽ khép mở.
“Hi….. Hi Ân…..” Hạ Nguyệt Quang chịu không nổi cảm giác phần thân nóng rực lại không thể phát tiết, vươn tay muốn vỗ về chính mình, lại bị Hi Ân nắm lấy, phủ lên phần thân thô to của hắn.
Hi Ân cầm bàn tay ấm áp của Hạ Nguyệt Quang bao lấy cự vật của mình, để tay cậu vuốt ve hắn, bắt đầu nhanh chóng lên xuống, đỉnh phần thân không ngừng chạm phải huyệt khẩu, nhưng lại không tiến vào, làm Hạ Nguyệt Quang càng không thoải mái lắc lắc người.
“A…. Hi Ân… Cho….. Cho em….. Ân…..” Hạ Nguyệt Quang mở rộng chân mình, cảm giác phần thân thô to trong tay so với lúc trước còn nóng hơn, cứng hơn, còn không ngừng chạm vào huyệt khẩu của cậu, làm cậu không được thỏa mãn mà lắc đầu khóc lên.
“Nhanh thôi …. Đừng khóc….” Hi Ân híp hai mắt lại, sau khi vuốt ve một trận, dịch thể nóng bóng bắn lên hạ thân của Hạ Nguyệt Quang, mông cùng đùi cậu đều dính dịch thể của hắn, ngay cả bàn tay trắng trẻo đang vuốt ve hắn cũng dính.
Cảm giác được hạ thân một mảnh ẩm nóng, khoái cảm vô hình cư nhiên khiến cậu dù không được âu yếm nhưng vẫn bắn ra, cơ thể vừa mới thả lỏng lại buộc chặt, khoái cảm bị đột ngột xỏ xuyên lập tức làm cậu cong người lên. “A a!!-” Hạ Nguyệt Quang nhịn không được mà ngửa đầu thét chói tai, hai tay đặt trên bụng Hi Ân, thân mình theo tiết tấu ra vào của Hi Ân mà đong đưa.
Hi Ân nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, không ngừng đâm vào rút ra, cơ hồ muốn đem toàn bộ cự vật thô to tiến vào trong tiểu huyệt mềm mại, lúc chậm rãi rút ra thì như cắn chặt lại của Hạ Nguyệt Quang.
Hi Ân yêu thương Hạ Nguyệt Quang nguyên một đêm, khiến toàn thân cậu đều như nhũn ra, ngay cả ngón tay cũng khó nâng lên được, cả người mỏi mệt nắm trên giường.
Trời dần sáng, tên đầu sỏ tội lỗi gây nên mọi chuyện ôn nhu mỉm cười nhìn người ngủ trên giường, khẽ cúi người hôn lên bờ vai trắng nõn, không muốn buông mà ôm cậu một chút, rồi mới xuống giường đến bên tủ đồ lấy bộ đồng phục mới mặc vào.
“Nguyệt Quang, em còn muốn rời đi sao? Xem em mệt thành như vậy, xuống giường cũng đã là vấn đề rồi!” Hi Ân mặc quần áo xong, cười cười ngồi lại bên giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại của Hạ Nguyệt Quang nói.
Hạ Nguyệt Quang tức giận vùi mặt vào gối, giọng bực bội nói: “Anh cố ý! Về sau anh…. anh đừng hòng chạm vào em nữa! Hừ!”
Hi Ân đè lên Hạ Nguyệt Quang hôn má cậu ôn nhu nói: “Nguyệt Quang….. Em như vậy làm anh muốn yêu thương em thêm vài lần nữa. Nếu mệt mỏi thì đừng miễn cưỡng chính mình, trước cứ ở lại đây nghỉ ngơi, chờ khi nào khỏe hơn rồi rời đi, ân…..”
Hạ Nguyệt Quang đò bừng hai má, thờ phì phò quay mặt đi không cho hắn hôn, nếu nói Hỏa Tư là sắc lang, thì Hi Ân chính là sắc hồ ly! Gian trá! Nếu tiếp tục ở lại đây nghỉ ngơi, cậu đừng nghĩ đến ngày rời đi nữa!
Hi Ân nhìn phản ứng của Hạ Nguyệt Quang, cười khẽ vài tiếng, “Em yên tâm. Anh sẽ không ngăn cản em rời đi, nhưng chưa muốn em đi ngay…..” Ép cậu quay người lại, cưỡng chế hôn lên môi cậu, sau khi đem người trong lòng hôn đến hổn hển xong, mới không nỡ mà buông phiến môi mềm nói: “Anh đi học trước, hy vọng lúc trở về còn thấy em. Cho dù em không ở đây, anh cũng sẽ đi tìm em…..”
Hạ Nguyệt Quang đỏ mặt nắm lấy cái gối bên cạnh, ném về phía Hi Ân, “Anh tốt nhất đừng về nữa!” Xấu hổ mắng một câu, hờn dỗi vùi mặt vào gối. Mới nhẹ nhàng cử động, thắt lưng cậu đau đến không đứng dậy nổi, đều là do Hi Ân làm hại!
Lăn lộn trên giường một lúc, Hạ Nguyệt Quang cuối cùng dùng ý chí hơn người đứng lên, miễn cưỡng mặc quần áo, lê thân thể đau đớn của mình xuống tầng.
Khi cậu ra khỏi thang máy, tổng quản đứng ở cửa còn có chút giật mình nhìn cậu, cậu ngượng ngùng cười với ông, “Đã lâu không gặp.”
“Ngô ân…. Chào buổi sáng Hạ thiếu gia.” Tổng quản xấu hổ cười, cúi đầu chào Hạ Nguyệt Quang.
“Có thể làm phiền ông đưa tôi về khu nhà trong trường được không?” Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu hỏi tổng quản.
“Hạ thiếu gia phải đi sao? Vì sao vậy?” Tổng quản khó hiểu hỏi Hạ Nguyệt Quang. Xem dáng vẻ chủ nhân, hẳn là không phải vừa mới cãi nhau cùng Hạ thiếu gia, nhưng vì sao Hạ thiếu gia bỗng nhiên lại nói muốn rời đi?
“Tôi chỉ muốn về đi học thôi! Tôi đã mấy tháng rồi không đi học.” Hạ Nguyệt Quang cười giải thích với tổng quản. Bây giờ cũng không còn sớm, xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mai đi học lại.
Tổng quản tỏ vẻ hiểu rõ gật gật đầu, “’Vậy mời Hạ thiếu gia đi theo tôi!”
Hạ Nguyệt Quang gật đầu đi theo tổng quản, chỉ thấy ônh dẫn cậu đi ra cửa lớn, rồi bảo cậu chở ở một bên, sau đó một mình rẽ vào chỗ ngoặt bên phải, không lâu sau, một chiếc xe ngựa bình thường chạy đến trước mặt cậu, cho dù bình thường đến mức nào, cậu vẫn nhận ra đây là người đánh xe ngày đó tốt bụng đưa cậu về Hồng Bảo.
“Di? Sao lại là anh?” Kinh ngạc kêu lên một tiếng, giật mình chỉ vào người đánh xe không có chút gì ngạc nhiên kia hỏi. Ngưởi đánh xe mỉm cười, “Hì! Lại gặp mặt.”
“Anh…. Anh là đánh xe của Hi Ân sao?” Hạ Nguyệt Quang vẫn có chút không tin hỏi, tuy trong lòng đã ngờ ngợ, nhưng cậu vẫn muốn biết đáp án.
“Đúng vậy! Lần trước là chủ nhân muốn tôi đưa cậu trở về Hồng Bảo, nhưng lại không cho tôi nói đó là ý của cậu ấy. Thực xin lỗi vì đã giấu diếm cậu.” Người đánh xe kia ngượng ngùng nở nụ cười, giải thích với Hạ Nguyệt Quang.
Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu xem như nhiều ý y. Hóa ra hôm đó cậu may mắn đón được xe, tất cả đều là sự sắp đặt của Hi Ân.
“Hạ thiếu gia lên xe đi!” Tổng quản mỉm cười mở cửa xe cho Hạ Nguyệt Quang, ôn nhu nói với cậu.
Hạ Nguyệt Quang gật đầu ngồi vào trong xe, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, hoàn hảo đây là chiếc xe ngựa bình thường, bằng không trở về trong học viện, khẳng định sẽ lại bị câu lạc bộ báo chí xào rang thành một phen tin tức mất.
Nghĩ nghĩ, xe ngựa cũng đã rời Bạch Bảo một đoạn, sau khi đi khỏi cánh rừng, ven đường còn có rất nhiều học sinh đi lại, thế mới làm Hạ Nguyệt Quang có cảm giác trở lại trường, bằng không cậu đều là ở trong tòa thành của Hỏa Tư hoặc Hi Ân, buồn đến sắp không nhận ra nơi này rồi.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước tòa thành cậu trước kia ở. Cậu xuống xe cảm ơn người đánh xe, kéo hành lý đi vào đại sảnh không có mấy người.
Mọi người đang đứng nói chuyện phiếm trong đại sảnh vừa thấy Hạ Nguyệt Quang kéo hành lý đi vào, liền châu đầu ghé tai không biết đang nói cái gì. Cậu cũng không chẳng để ý mà nhún nhún vai, cứ tự nhiên như vậy mà tiến vào nơi cậu đã lâu không trở về. Vừa đi lên tầng, hành lang trống rỗng không một bóng người. Hiện tại mọi người đều đi học, cho nên anh họ cậu hẳn là tối nay sẽ về! Chờ y về, cậu nhất định phải kêu anh họ giúp cắt lại tóc, hiện tại tóc đã dài, sửa sang lại không tiện, hơn nữa nếu chảy mồ hôi, có thể sẽ dính trên mặt cùng cổ cậu, như vậy rất khó chịu! Hơn nữa cắt đi, cậu trông còn có vẻ con trai hơn một chút, nếu không thì trông rất nữ tính!
Cầm lấy huy hiệu trường trong túi quần quét qua máy quét, sau khi xác nhận, đẩy cửa đi vào, để huy hiệu lên mặt bàn, thả hành lý trên tay xuống, vui vẻ nhảy lên giường, cởi giầy ra ném xuống, chui vào trong chăn, muốn hảo hảo bổ sung giấc ngủ một chút.
Ngủ một lúc lâu, đồng hồ báo thức ở đầu giường bỗng nhiên vang lên, dọa Hạ Nguyệt Quang nhảy dựng, ngáp cầm lấy đồng hồ báo thức, “Ân….. Ba giờ hơn rồi…..”
Hạ Nguyệt Quang nhìn nhìn đồng hồ, đặt nó lại đầu giường, chậm chạp bò xuống giường, cầm lấy hành lý bị cậu thả trên nền đất, mở ra một ngăn đựng quần áo nhỏ, đem quần áo trong hành lý đều treo lại vào tủ quần áo, rồi ôm bộ đồ ngủ của cậu chạy vào phòng tắm tắm.
Tắm rửa xong, Hạ Nguyệt Quang mặc một bộ đồ ngủ vàng nhạt bước ra, trên đầu còn quấn một chiếc khăn tắm trong, không biết có phải dạo này gầy đi hay không, bộ đồ ngủ này cư nhiên trở nên rộng thùng thình, mà gần đây cũng không có cơ hội mặc đồ ngủ, mỗi ngày cơ hồ đều bị hai tên bại hoại *** siêu cường kia lôi lên giường làm tình cả ngày. Nếu cậu biến gầy, hai tên kia nhất định có công lao!
Hạ Nguyệt Quang vừa lau tóc vừa đi đến bên tủ lạnh, lôi từ trong một chai nước, mở chai ra rồi ừng ực ừng ức uống vào bụng.
Đúng lúc ấy, chuông cửa bỗng nhiên kêu lên, hơn nữa không chỉ kêu một tiếng, mà kêu đến mười mấy tiếng, giống như có người đang dồn sức ấn chuông cửa phòng cậu.
Hạ Nguyệt Quang nhíu mày, một tay cầm chai nước khoáng, đi ra mở cửa nói: “Là ai vậy? Oa!”
Cửa vừa mở ra, Hạ Nguyệt Quang liền bị một người đẩy xuống đất, chai nước trên tay tất cả đều đổ lên người cậu.
“A! Lạnh….. Lạnh quá!” Hạ Nguyệt Quang đẩy người đang đè lên mình ra, vội vàng lấy khăn tắm lau lau áo ngủ cậu hét lên.
Người nọ tức giận nắm lấy tay Hạ Nguyệt Quang, trừng mắt nhìn cậu, dùng khẩu khí âm lãnh gằn từng chữ một: “HẠ.NGUYỆT.QUANG! Em hôm qua chạy đi đâu?”
Hạ Nguyệt Quang lúc này mới phát hiện đến sự tồn tại của người nọ, bị dọa mà kêu lên: “Hỏa….. Hỏa Tư?!” Hắn….. Hắn sao lại ở đây? Hơn nữa thoạt nhìn thật dữ tợn!
“Nói! Em hôm qua đi đâu? Có phải đến Bạch Bảo không?” Hỏa Tư khí thế bức người hỏi người đang bị dọa ngốc dưới thân hắn.
Hạ Nguyệt Quang vội vàng lắc đầu, chột dạ cúi đầu lắp bắp trả lời: “Em…. Em chỉ đi thăm bạn thôi! Em không phải có để lại giấy nhắn cho anh rồi sao?”
Hỏa Tư nheo lại hai mắt, vươn tay bắt đầu cởi áo ngủ của Hạ Nguyệt Quang, “Tốt lắm! Ta muốn xem xem cái người bạn kia của em có loạn để lại cái gì trên người em không!”
Hạ Nguyệt Quang vội vàng giãy dụa kêu: “Anh… anh cái đồ ngu ngốc này! Muốn cởi quần áo của em cũng phải nhìn tình huống được không? Có người nhìn kìa!”
Hỏa Tư trừng mắt nhìn đám người đang xem nháo nhiệt kia. Ánh mắt lãnh khốc mang theo ý uy hiếp, lập tức làm đám người kia bị dọa đến chạy trốn hết.
“Không có người, nhanh cởi quần áo ra!” Hỏa Tư ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, một cước đạp cửa đóng lại, đem cậu ném lên giường ra lệnh.
Hạ Nguyệt Quang lấy tay đẩy Hỏa Tư vài cái, mau bị đè đến không thở nổi kêu: “Anh….. Anh đứng lên trước đã! Anh nặng quá!”
Hỏa Tự hơi động người, vươn tay lại bắt đầu cởi quần áo Hạ Nguyệt Quang, ánh mắt nóng bỏng theo dõi da thịt phấn nộn lộ ra ngoài cổ áo cậu, dục vọng trong quần dựng thẳng cao cao, báo cho Hạ Nguyệt Quang biết, hắn không đơn giản muốn kiểm tra cậu có bị ai chạm qua hay không, còn muốn hảo hảo yêu thương cậu một phen.
Hoàn đệ nhị thập tứ chương