CHƯƠNG 2
Reng reng! Reng reng!
Bên tai Hạ Nguyệt Quang không ngừng truyền đến tiếng chuông điện ầm ĩ, cậu dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, cầm lấy đồng hồ báo thức thử nhìn, mới năm giờ thôi, thời gian đi học không phải là tám giờ điểm danh, tám rưỡi mới bắt đầu học sao! Là ai sáng sớm đến quấy nhiễu cậu!
Hạ Nguyệt Quang thở phì phì bò xuống giường, đi đến trước cửa mở cửa ra, liền thấy ông anh họ thân yêu của mình tay cầm khăn trắng, tay cầm kéo chuyên dùng để cắt tóc đứng bên ngoài.
“Sớm nha! Em họ.” Hạ Ức Vân cười ha ha tiêu sái đi vào phòng Hạ Nguyệt Quang, đóng cửa lại, thuận tiện kéo Hạ Nguyệt Quang còn chưa bắt đầu chửi người vào phòng tắm.
“Anh họ! Anh muốn làm gì!” Hạ Nguyệt Quang bị cưỡng chế ép ngồi lên trên ghế, còn chưa hiểu Hạ Ức Vân muốn làm gì đã thấy khăn trắng buộc lên cổ cậu, bên tai vang lên tiếng răng rắc, răng rắc.
Hạ Ức Vân vẻ mặt tự nhiên nhìn Hạ Nguyệt Quang cười nói: “Em họ à! Anh thật sự không thể chịu được việc em để quả đầu xấu xí như thế, thật sự là ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú của em, vì thế anh sẽ tốt bụng giúp em sửa một chút!” Hạ Ức Vân vừa nói vừa bắt đầu chỉnh sửa lại kiểu tóc tầm thường đến khó chịu của Hạ Nguyệt Quang.
“Cái gì! Anh thấy không thuận mắt thì đừng nhìn nữa, việc gì lại phải cắt tóc em? Em không muốn!” Nói giỡn à! Đây là cậu cố ý đem chính mình biến thành như vậy, anh họ sao lại phải làm gà mẹ(ý nói bạn Ức Vân lo chuyện bào đồng) như vậy!
Hạ Ức Vân cười ha ha nói với Hạ Nguyệt Quang: “Em an tâm, anh họ em đã học qua lớp cắt tóc rồi, sẽ không cắt hỏng tóc em đâu.”
Hạ Nguyệt Quang nhìn mình trong gương, quả đầu quái đản dần dần biến đổi, tóc ngắn đi nhưng vẫn có các lớp, so với kiểu tóc ban đầu, kiểu tóc này quả thật còn đẹp mắt hơn. Thế nhưng cậu một chút vui vẻ cũng không có, bởi vì mục đích của cậu là trở nên biến dạng một chút!
“Em không cắt! Anh mau dừng lại đi!” Hạ Nguyệt Quang sốt ruột nhìn tóc mình mỗi ngày một ngắn, nội tâm khẩn trương, nhưng lại không thể tùy tiện lộn xộn, vạn nhất y giật mình, cắt mất một mảng lớn tóc cậu thì phải làm sao? Cậu tuy cố ý làm mình xấu đi, nhưng cũng là kẻ sĩ diện, không muốn đầu mình trở nên trọc lốc đâu! Đành phải há mồm kháng nghị với ông anh họ thân ái của cậu.
“Sẽ nhanh cắt xong, đừng lộn xộn!” Hạ Ức Vân vẫn như cũ cắt tóc cho Hạ Nguyệt Quang, thủ pháp thật thành thục, chỉ sau một chút, kiểu tóc ngắn nhiều lớp dưới tay y đã hoàn thành.
“Anh họ! Anh thật nhiều chuyện!” Hạ Nguyệt Quang thở phì phì đứng lên phẫn nộ nói, cổ bị tóc đâm vào có chút không thoải mái, cậu đem Hạ Ức Vân đẩy ra ngoài, sau đó đem cửa phòng tắm đóng lại.
Hạ Ức Vân bị đẩy ra ngoài bất đắc dĩ nói: “Anh là đang quan tâm đến em đó! Thật là dữ tợn!”
“Tóc đã cắt xong rồi, anh nhanh đi ra ngoài đi! Nhớ phải đóng cửa vào đấy.” Hạ Nguyệt Quang vừa cởi quần áo vừa nói với Hạ Ức Vân đang đứng bên ngoài.
Hạ Ức Vân định kháng nghị, nhưng thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, y đành phải ngậm miệng lại, rời khỏi phòng Hạ Nguyệt Quang. Y vốn là muốn hỏi cậu tột cùng sẽ vào tinh cung nào. Quên đi! Dù sao chờ lát nữa hỏi cũng được.
Hạ Nguyệt Quang tắm xong, liền đem một chiếc khăn quàng lên vai, sau đó từ phòng tắm đi ra, lấy từ tủ quần áo bộ đồng phục vừa được nhận hôm trước mặc vào.
Hôm qua ốm nặng, cũng may là đã uống thuốc cảm, hơn nữa có được một giấc ngủ sung túc, hôm nay cuối cùng đã có thể đi học, không biết phòng học lớn đến mức nào, liệu có phải giống như tòa thành không?
Hạ Nguyệt Quang đeo cặp kinh thô bỉ lên, nhìn mình trong gương, oa! Mới đến nơi này có ba ngày, làn da sao đã trắng trở lại rồi? Thật là! Lắc lắc đầu, cậu quyết định không quan tâm nhiều nữa, tóc bị sửa cũng không làm sao, da biến trắng cũng không làm sao, dù sao đeo cặp kình này, cậu vẫn xấu như cũ, chỉ cần không tháo cặp kình này xuống là được rồi.
Đem bài vở ngày hôm qua ốm sửa sang lại rồi ôm vào trong lòng, đem huy hiệu trường cài lên trước ngực, sau đó ra khỏi cửa, chỉ thấy ông anh họ thân yêu đang bị một đám con trai vây quanh.
Hạ Ức Vân vừa thấy Hạ Nguyệt Quang đi ra, liền cao hứng hướng về Hạ Nguyệt Vân đang muốn lén lút trốn đi mà phất tay gọi: “Em họ! Chúng ta cùng nhau đi thôi!”
Hạ Nguyệt Quang bất đắc dĩ nhìn Hạ Ức Vân chạy về phía mình, mà đám con trai phía sau y kia tựa hồ thực mất hứng, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh họ kéo ra khỏi tòa thành.
Vừa đi ra, đã có rất nhiều xe ngựa đứng ở bên ngoài. Một chiếc xe ngựa có thể chở được năm, sáu người, nhưng vào trong ngồi lại chỉ có ba người. Đã thế, mỗi xe lại hướng về một phía khác nhau, trên thùng xe còn có biểu tượng của mỗi tinh cung, người thuộc tinh cung nào liền đứng ở bãi xe của tinh cung ấy chờ xe ngựa. Tuy có mười hai trạm xe của mỗi tinh cung, và còn có rất nhiều xe ngựa không hoạt động, nhưng con đường rộng lớn không vì thế mà trở nên chật chội, xe ngựa cũng không rối loạn mà trật tự đứng, thật sự là nghiêm túc tuân thủ quy định.
“Em họ, anh nói em nghe! Nơi này là bãi xe ngựa của chúng ta! Không còn nơi nào khác đâu! Chỉ tiếc anh với em không cùng tinh cung, em họ em phải hảo hảo tự chiếu cố mình đấy! Anh sang bên kia trước đợi xe đây!” Hạ Ức Vân vỗ vỗ Hạ Nguyệt Quang bị dọa ngốc mà cười ha ha nói, sau đó đi về hướng đám nam sinh lúc nãy vây quanh y.
Hạ Nguyệt Quang ngớ ra, cúi xuống nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn mấy người đang xếp hàng kia, chạy nhanh đi theo xếp hàng. Cho dù ngày đầu tiên nghỉ học, cậu cũng không mong ngày hôm sau đến muộn đâu!
Phía trước của mỗi trạm xe đều có một người mặc quân phục phụ trách chỉ huy mọi người đứng thành đội ngũ. Mỗi đội có ba hàng, hàng một vào trước, tiếp đến hàng hai, cuối cùng mới là hàng ba.
“Không đi cùng bạn xin đứng vào hàng ba, có bạn xin đứng vào hàng hai, hàng một xin tiến vào trước.” Người đứng ở phía trước cao giọng hô to khiến Hạ Nguyệt Quang đang đứng ở hàng ba không thể không bội phục y. Nhiều người như vậy, y thế nhưng lại có thể hô to như thế, hơn nữa cổ họng vẫn chưa bị hỏng!
Người đứng hàng ba, phần lớn là học sinh mới vào ngày hôm trước, này cũng bao gồm Hạ Nguyệt Quang, mà người hàng hai đa phần không biết đi đâu, nhiều lắm cũng chỉ tầm ba mươi người, mà người hàng đầu đặc biệt hơn, hơn nữa xe ngựa cũng không giống, đặc biệt cao quý hoa mĩ, bên trong tựa hồ còn có một người đang ngồi, không biết đang làm gì.
“Ôi! Cậu là bạn học xấu xấu hôm trước đó sao? Cậu thay đổi kiểu tóc, khiến mình chút nữa không nhận ra được!” Một thiếu niên tóc vàng mắt xanh biếc đẩy Hạ Nguyệt Quang đang ngớ người nói.
Hạ Nguyệt Quang thiếu chút nữa làm rơi mắt kính, tức giận nhìn kẻ kia: “Tôi hình như không quen cậu?” Cái gì mà xấu xấu? Thiếu gia cậu là so với y còn đẹp hơn gấp trăm lần!
“Mình là Ly Phi, cũng là học sinh mới đến hôm trước, xem ra chúng ta cùng một tinh cung đấy! Xin giúp đỡ nhiều.” Ly Phi cười nói rồi chìa tay ra trước với Hạ Nguyệt Quang.
Người kia đã lễ phép như vậy, cậu lại lạnh lùng nói với y, không phải là cậu tỏ ra mình là một kẻ lòng dạ hẹp hòi sao? Suy nghĩ một chút, Hạ Nguyệt Quang cũng vươn tay nắm lấy tay Ly Phi nói: “Mình tên Hạ Nguyệt Quang, cậu có thể gọi là Nguyệt Quang cũng được.”
“Nguyệt Quang nha! Moonlight, thật sự là một cái tên dễ nghe.” Ly Phi cười ha ha cầm tay Hạ Nguyệt Quang, vui vẻ khen ngợi.
Hạ Nguyệt Quang cũng lộ ra nụ cười một chút, cậu là thuộc loại mà người ta đối tốt cậu, cậu liền đối tốt với người ta, tính tình tuy có điểm tùy hứng, nhưng không phải là người kiêu căng.
“Nguyệt Quang, cậu đã muốn tìm một người làm người yêu chưa? Với tư sắc của mình, đại khái chỉ có thể cùng với người mang huy hiệu phỉ thúy thôi. Anh họ Nguyệt Quang chắc có thể kết giao với người mang huy hiệu bạch kim hay người mang huy hiệu kim cương!” Ly Phi hâm mộ nói với Hạ Nguyệt Quang, đối với việc tướng mạo chính mình chỉ có thể tìm được người có địa vị cao một chút thấy hơi đáng tiếc. Mục tiêu của y có vẻ hơi xa, bất quá có vẫn hơn không, không đủ khôi ngô thì phải biết chấp nhận số phận mình thôi!
Hạ Nguyệt Quang nghe xong, thiếu chút nữa bị lời nói của Ly Phi hù chết, mở to hai mắt kinh ngạc hỏi: “ Tìm…Tìm người yêu?” Ly Phi sẽ không là đồng tính luyến ái đi?
“Là thế này! Trường học này, tuy rằng có vẻ tốt, nhưng cũng không khác so với các trường phổ thông bình thường, nếu cậu không tìm người có quyền lực cao một chút bảo hộ, cậu ở trong này sẽ bị khi dễ thực thảm, không có tư sắc, có lẽ phải dựa vào nịnh hót, thay người ta làm chân chạy vặt hay là làm thủ hạ. Ở trường học bình thường cậu chỉ cần trả tiền bảo kê sẽ không bị ức hiếp nữa, còn được bảo hộ, có điều nơi này nha! Bọn họ có quá nhiều tiền, căn bản không quan tâm đến một chút tiền của chúng ta, hơn nữa lại ở trường nam sinh lâu chưa được phát tiết, đối tượng phát tiết duy nhất có thể là đàn ông. Cho nên thân thể chúng ta, tự nhiên là lợi thế để giao dịch, nếu có thể, tìm thầy giáo để dựa vào cũng tốt!” Ly Phi gật đầu nói, không biết lời nói của y khiến Hạ Nguyệt Quang giật mình đến mức nào.
“Thầy giáo?!” Cái này khiến Hạ Nguyệt Quang càng giật mình, ngay cả thầy giáo cũng là đồng tính luyến ái?! Bất quá cậu có tìm hiểu qua thông tin trường, thầy giáo ở đây cũng có người ngày trước là học sinh, thân phận cũng thật cao quý, hơn nữa đại bộ phận thầy giáo đều trẻ tuổi, nên cũng khó trách Ly Phi nói vậy. Nhưng đối với cậu mà nói, quả thực rất giật mình, rất khủng bố, đây là trường học kiểu gì vậy?! Ngay cả thầy giáo cũng có thể cùng học sinh làm bậy?
Ly Phi kéo tay Hạ Nguyệt Quang chỉ vào đám người hàng một đang lộn xộn lên xe nói: “Cậu xem! Hàng thứ nhất đều là người có huy hiệu lam thủy tinh được huy hiệu bạch kim bao dưỡng, bọn họ đều có người đón đưa. Hơn nữa, vào bữa trưa và bữa tối, đều có thể được ở phòng ăn cá nhân đấy! Mặt khác nha, người có thân phận cao quý nơi này, đều có thể có hai tình nhân! Song cậu muốn độc chiếm cũng được, vậy còn phải xem kỹ thuật của cậu như thế nào.”
“Kỹ thuật?” Nghe đến hai chữ này, Hạ Nguyệt Quang mồ hôi lạnh không ngừng tuôn, vừa nghe đã biết không phải là cái gì tốt. Cậu có chút hối hận khi cùng Ly Phi nói chuyện, cậu thà rằng cái gì cũng không biết, sau khi biết xong, còn phải lo lắng đề phòng, nhưng mà cậu hiện tại rất xấu, hẳn sẽ không được coi trọng.
“Chính là kỹ thuật làm tình đó! Bởi vì mình là lần đầu tiên, sợ làm không tốt, nên đã đi mua riêng một quyển tạp chí đến xem đấy!” Lý Phi nói rồi vui vẻ lôi cuốn tạp chí khiến Hạ Nguyệt Quang té xỉu ra, đưa tới trước mặt Hạ Nguyệt Quang.
Hạ Nguyệt Quang vội vàng lắc đầu, đẩy quyển tạp chí khiến mặt cậu đỏ bừng ra xa. Mặt trên tờ tạp chí tràn đầy ảnh chụp hai người đàn ông áp sát vào nhau. Điều này với người bảo thủ như Hạ Nguyệt Quang là không thể chấp nhận được! Cậu lớn như vậy, chưa từng tự an ủi hay xem qua tạp chí ***. Có điều vẻ ngoài của cậu khiến cho người ta cảm thấy hoạt bát giàu sinh lực, cũng không giúp cậu khai sàng.
“Cậu không xem sao?” Ly Phi có chút thất vọng thu hồi tạp chí, y chính là muốn cùng bạn bè chia sẻ một chút. Không ngờ tới gặp phải trắc trở, thật sự là…
“Không phải mình không xem, mà nhan sắc của mình căn bản kém cậu, có xem cái thứ này cũng vô dụng.” Hạ Nguyệt Quang khó chịu nhất người khác đem vẻ mặt đáng thương bị bỏ rơi ra nói chuyện với cậu, cậu đành phải mở miệng giải thích cho Ly Phi. Ly Phi vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú vốn hiện vẻ thất vọng liền khôi phục tươi cười, y vui vẻ kéo tay Hạ Nguyệt Quang nói: “Không sao đâu Nguyệt Quang, khi nào tôi tìm được cường lực để dựa vào, ta nhất định kêu người đó cũng bảo vệ cậu.”
Hạ Nguyệt Quang xấu hổ cười cười: “Vậy cảm ơn cậu trước!”
Ly Phi vui vẻ cười, bỗng nhớ đến một chuyện hỏi: “Nguyệt Quang cậu học ở tầng mấy vậy? Mình là tầng sáu!”
Hạ Nguyệt Quang sửng sốt, cái gì tầng sáu? Cậu sao lại không biết đi học còn có phân tầng? “Mình không biết!”
“Đưa sách giáo khoa của cậu cho mình xem.” Ly Phi lấy quyển sách giáo khoa trên tay Hạ Nguyệt Quang xem, có chút kinh ngạc khẽ hô: “Oa! Nguyệt Quang, cậu thật lợi hại nha! Vậy mà đã học đến tầng mười hai rồi! Mình mới tầng sáu thôi! Ngay cả một nửa cũng không nói, vậy là cậu có thể gặp được rất nhiều người có quyền lực rồi! Tốt tốt!”
Không phải là đi học thôi sao? Cần gì nhiều tầng đến như vậy? “Kia có gì phân biệt sao?” Hạ Nguyệt Quang khó hiểu hỏi.
“Cậu không biết sao? Mỗi tinh cung đều có mười hai tầng, tầng thứ nhất đều thuộc loại thành tích rõ ràng không tốt, tầng thứ hai là thành tích kém thứ hai, cứ tiếp tục như vậy, tầng cao nhất là thành tích tốt nhất, người dân bình thường như chúng ta bình thường thi vào đây, học đến tầng bảy, tầng tám đã là quá tốt, không ngờ Nguyệt Quang lại học tới tận tầng mười hai! Thật lợi hại!” Ly Phi sùng bái nhìn Hạ Nguyệt Quang, hai mắt chỉ còn thiếu không phát ra tia sáng long lanh giống như cô gái trong tranh châm biếm.
Hạ Nguyệt Quang cười khan vài tiếng: “Không có gì! Có lẽ chỉ là may mắn thôi.” Xong rồi! Nếu ở tầng thứ nhất thì may ra không sao, nhưng cậu thế lại ở tầng cao nhất. Mấy người thân phận cao quý chắc chắn khinh thường loại dân chúng bình thường như cậu. It nhất ở trong mắt họ, cậu chẳng qua là một người bình thường mà thôi, hy vọng đến lúc đó đừng bị khi dễ thực thảm là được.
“Như thế cùng tốt a! Đến lúc đó cậu có thể thuận tiện tìm một người để nương nhờ đấy! Tuy rằng Nguyệt Quang không có tư sắc, nhưng thành tích cũng không tồi! Cậu có thể thay những người đó làm báo cáo hay là bài học, bọn họ hẳn sẽ không làm khó cậu.” Ly Phi mìm cười đối Hạ Nguyệt Quang nói.
“Cảm ơn, mình biết phải làm như thế nào.” Hạ Nguyệt Quang cười mỉm một cái nói, xem ra chỉ như thế là tốt, cậu cũng không muốn vì quật cường, hại chính mình bị khi dễ khiến một thân bị thương, làm cho bản thân không có cách nào đi học!
Ly Phi thấy người hàng đầu đã đi hết, hàng hai cũng đi gần hết, hàng ba cũng đã lên xe bốn, năm người, mắt thấy sắp đến lượt bọn họ, y vui vẻ nắm ống tay áo Hạ Nguyệt Quang nói: “Đến phiên chúng ta rồi, đi thôi!”
Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, còn lại ba người ngồi vào khoang xe ngựa rộng thùng thình. Vui vẻ hàn huyên cùng Ly Phi một lúc, xe ngựa của bọn họ cũng đã đến tinh cung, sau khi vội vàng xuống xe ngựa, cùng Ly Phi hẹn thời gian cùng địa điểm gặp mặt giữa trưa, liền tự đến phòng học của minh.
Hạ Nguyệt Quang đi thang máy lên tầng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, không ngờ thang máy cũng phân giai cấp, không biết có kỳ thị người không có tiền không? Cậu mang theo tâm tình có chút bất an ôm sách vở hướng đến cái cửa lớn dùng bạch kim điêu khắc, không biết có nên gõ cửa hay không, hay trực tiếp đẩy cửa vào tốt hơn, do dự hồi lâu, cậu quyết định dùng phương thức có vẻ lễ phép hơn – gõ cửa.
‘Cốc cốc’ gõ vài cái, đến mở cửa là một thầy trẻ tuổi, hắn đầu tiên kinh ngạc nhìn Hạ Nguyệt Quang, sau đó lại dùng ành mắt cổ quái nhìn cậu từ trên xuống dưới. “Cậu học sinh này, cậu … hẳn là đi đến nhầm nơi?” Tên thầy giáo kia ngữ khí dù có hẳn hoi, nhưng lại hàm ẩn ý tứ hàm xúc khinh thường.
Hạ Nguyệt Quang có chút giận dữ, người này đúng là dùng mắt chó để nhìn người dưới, nhưng do không muốn đắc tội với ai, cậu đành phải đè nén sự tức giận nói: “Thầy giáo, trên sách giáo khoa của em viết bảo đến đây.” May mà Ly Phi có nói qua với cậu, trên sách giáo khoa đều đã ký hiệu vị trí cũng như tên học sinh, bằng không cậu có khả năng cũng sẽ hoài nghi chính mình đi nhầm!
“Vậy sao?” Tên thầy giáo kia hoài nghi lấy sách giáo của cậu ra xem, lại xoay người lấy sổ ghi chép đối chiếu, mới trở về nói với cậu: “Uhm, cậu vào đi!” Hắn đem sách vở trả cho Hạ Nguyệt Quang, lui một bước để cậu tiến vào.
Hạ Nguyệt Quang cầm lại sách vở, gật gật đầu tiến vào, mới vừa tiến vào, cậu liền lọt vào sự chú ý của mọi người. Nơi này phi thường rộng, bên trong có ít nhất năm mươi người, nhưng ánh mắt bọn họ một chút cũng không thân mật, mà còn tràn ngập ý tứ hàm xúc châm chọc, nhất là khi thấy cậu tầm thương không chịu nổi như vậy, lại không có thái độ hay gì đáng nói. Hạ Nguyệt Quang có điểm muốn tông cửa xông ra, không biết cậu có thể đổi nơi học không.
Tên thầy giáo kia lôi kéo Hạ Nguyệt Quang lên trên bục giảng, đáng ra phải nói là bục đá, sau đó ở trước mặt các học sinh nói: “Tầng của chúng ta hình như có học sinh mới à! Mọi người cần phải hảo hảo chiếu cố cậu ta.”
Hạ Nguyệt Quang hơi nhăn nhăn mi, lời này nghe như thế nào cũng thấy không thích hợp, thầy giáo này sẽ không dung túng học sinh của mình khi dễ học sinh mới đi?
“Đến, giới thiệu một chút cậu tên gì đi!” Tên thầy giáo kia nói rồi đem micro loại nhỏ để vào tay Hạ Nguyệt Quang.
Hạ Nguyệt Quang cơ hồ có thể cảm giác thấy người mình đang phát run. Trời ơi! Cậu chưa từng căng thẳng như vậy, nhưng lại bị mấy người kia nhìn chằm chằm, không căng thẳng cũng khó.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, giọng nói run cầm cập nói: “Xin chào mọi người, tôi tên Hạ Nguyệt Quang, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.” Nói xong, vội vã cúi chào, cậu lễ phép như vậy, bọn họ hẳn sẽ không làm cậu khó xử đâu?
Tên thầy giáo kia gật đầu cầm lại microphone: “Cậu đến bên cạnh Mạch Tư ngồi đi!” Hắn nói rồi chỉ vào chỗ có một thiến niên tóc màu kim mạch. “Thầy giáo! Tôi thà rằng ra bồn cầu ngồi, cũng không ngồi cùng kẻ quái dị kia đâu!” Mạch Tư chống cằm, ngẩng lên khuôn mặt tươi cười trào phúng cao giọng nói. Mọi người ở đây nghe xong, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ngay cả tên thầy giáo bên cạnh Hạ Nguyệt Quang cũng lộ ra nụ cười mỉm.
Căn cứ vào thân phận của chính mình, tên thầy giáo kia không thể không nói với Mạch Tư: “Mạch Tư, tôi biết cậu không muốn, nhưng chỉ còn có vị trí bên cạnh cậu, cậu liền nhẫn nại một chút đi!”
Mạch Tư nâng lông mi của gã lên nhìn, không cam lòng nói: “Được rồi!”
Hạ Nguyệt Quang cảm thấy có gì đó trong lời nói của bọn họ, nhưng vẫn kiên trì đi lên cầu thang, đến bên cạnh Mạch Tư ngồi xuống.
“Hạ Nguyệt Quang ư! Chờ một chút đến khi tan học là cậu xong rồi!” Mạch Tư cười lạnh hung ác nói, lập tức nhìn xuống dưới, chớ đến lúc lên lớp.
Hạ Nguyệt Quang mồ hôi lạnh chảy ròng, nhất là vừa mới bị uy hiếp. Cậu rất muốn gọi điện thoại cho mẹ nói cậu không muốn đi học, cho dù không thể sống một mình, vậy cũng được. Cậu hiện tại chỉ muốn về nhà thôi!
Cứ thế, Hạ Nguyệt Quang mang theo tâm tính bất an vào tiết học. Trong đầu tràn đầy hình ảnh mình bị đánh vỡ đầu, căn bản không thể chuyên tâm học tập. Thời gian một phút một giây trôi qua, cậu sợ nhất khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu nên làm thế nào cho phải? Không biết có thể bỏ chạy hay không, bất quá như vậy đại khái sẽ bị sửa cho thảm hại hơn!
– Hoàn đệ nhị chương –