Cước Đạp Lưỡng Thuyền

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 32

Lễ tốt nghiệp không dài cũng chả ngắn, kéo dài trong khoảng ba tiếng mới kết thúc. Đây cũng là ngày cuối cùng Hỏa Tư và Hi Ân ở nơi này. Ngày mai, bọn họ sẽ lên chuyên cơ trở về quốc gia của bọn họ, còn cậu sẽ cô đơn ở đây một năm. Nhưng cậu biết, cậu nhất định sẽ gặp lại bọn họ. Dù cậu không đi tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ đi tìm cậu, ai bảo bọn họ yêu cậu như thế chứ!

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần tối lại, trong lòng Hạ Nguyệt Quang ngập tràn ý không muốn, cậu thật sự muốn ở lại sân trường cùng Hỏa Tư cùng Hi Ân, nhưng bọn họ lại kêu cậu về phòng, nói muốn cho cậu một sự bất ngờ, thật không biết bọn họ đang suy tính cái gì.

Hạ Nguyệt Quang buông tiếng thở dài, ngồi trong phòng thay hai người sửa sang lại hành lý, cầm lấy ảnh chụp đặt trước túi, phía trên là cậu cùng hai người yêu. Thực đáng tiếc! Lúc trước nên rửa thêm hai bức nữa, như vậy Hỏa Tư cùng Hi Ân có thể mỗi người cầm một cái, cậu cũng có thể giữ một cái, Hạ Nguyệt Quang tiếc nuối chạm vào người trên ảnh chụp, khẽ thở dài cho bức ảnh vào túi áo, tiếp tục giúp hai người đút vài bộ quần áo cùng đồ đạc quan trọng vào trong vali.

Không lâu sau, Hỏa Tư cùng Hi Ân đẩy cửa ra đi vào phòng, liền thấy Hạ Nguyệt Quang đang sắp xếp đồ cho bọn họ. Hai người mỉm cười ngồi bên cạnh cậu, hôn hai má cậu một chút.

“Nguyệt Quang sớm như vậy đã sắp xếp vali cho anh rồi sao?” Hi Ân mỉm cười gỡ tay Hạ Nguyệt Quang khỏi chiếc vali, đóng nó lại đẩy sang một bên hỏi.

Hạ Nguyệt Quang cúi đầu buồn nói: “Hai người ngày mai sẽ rời đi rồi! Không sớm sắp xếp lại cho tốt, sẽ không kịp đâu!”

Hỏa Tư vươn tay ôm eo Hạ Nguyệt Quang, nhẹ nhàng hôn môi cậu, “Đừng buồn như vậy, chúng ta sẽ sớm gặp mặt.”

“Nguyệt Quang, thực ra tối nay bọn anh rời đi.” Hi Ân buông tiếng thở dài, ôn nhu nhìn vẻ đau buồn của Hạ Nguyệt Quang, nói với cậu như vậy, cũng là muốn cậu chuẩn bị tâm lý. Nếu thực sự rời xa Nguyệt Quang, hắn cũng không chịu nổi!

Hạ Nguyệt Quang vừa nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hai người, giọng run run nói: “Nhanh…. Nhanh như vậy sao!” Cậu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy phải rời đi, như thế cậu không phải phải cô đơn một minh vượt qua đêm nay sao?

Hỏa Tư ôm Hạ Nguyệt Quang vào long, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, năm sau chúng ta lại có thể gặp mặt nha! Tuy rằng ta cũng rất muốn ở lại yêu thương em một lần, nhưng hôm nay thật sự phải rời đi, nhưng ta có một món qua muốn tặng em!” Hắn từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn trắng bạc tinh xảo. Chiếc nhẫn này thật đặc biệt, ẩn ẩn lóe ra tia sáng nhu hòa, còn có ba viên đá mắt mèo màu vàng nhạt đính phía trên, người sáng suốt đều biết chiếc nhẫn này rất quý.

Hi Ân cũng lôi ra một chiếc vòng cổ màu trắng bạc, phía trên đính một viên thạch anh huyễn lam, dưới viên thạch anh là ba khỏa trân châu, cuối cùng còn khảm một viên kim cương xanh, trông đẹp vô cùng!

Hạ Nguyệt Quang nhìn đến ngây ngốc. Cậu chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp như vậy! Tuy mẹ cậu có rất nhiều đồ trang sức bằng bảo thach, kim cương, nhưng kiểu dáng đặc biệt như vậy, cậu là lần đầu tiên nhìn thấy!

“Thật đẹp!” Hạ Nguyệt Quang nhìn Hỏa Tư cùng Hi Ân đeo nhẫn đeo vòng vào cho cậu, có chút bất khả tư nghị vuốt nhẫn trên tay cùng vòng cổ nói.

“Em thích là tốt rồi.” Hỏa Tư cười ha ha hôn má Hạ Nguyệt Quang. Nhẫn hắn chọn quả nhiên hợp với Nguyệt Quang. Hắn vừa nhìn đã thấy chiếc nhẫn này rất giống Nguyệt Quang!

Hi Ân thì cười không nói gì hôn trán Hạ Nguyệt Quang. Nguyệt Quang của hắn quả nhiên thực đẹp. Cho dù có mang trang sức hay không, cậu vẫn như cũ có thể làm hắn mê muội như thế.

Hạ Nguyệt Quang bỗng nghĩ đến cái gì đó mà thu lại ý cười, nhìn hai người hỏi: “Các anh bây giờ phải rời đi sao?” Bằng không sao bọn họ lại tặng cậu mấy thứ này? Thực quá đáng! Bọn họ không phải muốn làm cậu khóc chứ? Rõ ràng biết cậu luyến tiếc bọn họ, trước khi đi còn đối tốt với cậu như vậy, đáng giận!

Hỏa Tư vừa thấy vẻ sắp khóc của Hạ Nguyệt Quang, lập tức an ủi cậu: “Đương nhiên không phải! Em phải cùng đi với bọn ta.” Lúc nói ra lời này, Hỏa Tư còn không ngừng ra ám hiệu cho Hi Ân.

“Cái gì? Ngô….” Hạ Nguyệt Quang khó hiểu ngẩng đầu định hỏi rõ ràng, Hi Ân ở bên cạnh bỗng nhiên lôi ra một lọ thuốc, đưa tới trước mặt cậu. Hạ Nguyệt Quang không cẩn thận hít vào quá nhiều, liền như vậy mà ngất xuống giường.

Hi Ân cau mày che mũi lại, đóng lọ thuốc rồi ném sang một bên, nén giận nói với Hỏa Tư: “Cách ti tiện như vậy mà cậu cũng làm được, tôi còn nghĩ cậu có cách gì hay lắm!”

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta đánh ngất Nguyệt Quang sao? Hay là cho người trói em ấy lại? Ta cũng không muốn em ấy vì vậy mà tổn thương chính mình! Cho nên đành dùng cách này!” Hỏa Tư vừa đem đồ đạc nhét vào trong vali vừa nói với Hi Ân.

“Vậy bằng tốt nghiệp của Nguyệt Quang cậu lấy được chưa?” Hi Ân ôm lấy Hạ Nguyệt Quang đang hôn mê, nhấc vali không nặng không nhẹ lên hỏi Hỏa Tư còn đang dọn đồ đạc.

Hỏa Tư từ bên cạnh lôi ra một tờ giấy phẩy phẩy, kiêu ngạo nói với Hi Ân: “Đương nhiên lấy được rồi! Đi thôi!” Hắn thuận tay bỏ bằng tốt nghiệp vào trong vali, ‘click’ một tiếng, khóa vali lại, nhắc vali lên cùng Hi Ân đi ra ngoài.

Hai người vội vàng lên xe ngựa ra khỏi cổng trường, một chiếc trực thăng đang đậu sẵn ở đó chờ bọn họ, hai người đem vali đưa cho quản gia cùng tổng quản đứng bên cạnh, leo lên trực thăng bay tới sân bay một hòn đảo nhỏ.

Vốn dĩ bên trường bảo là ngày mai mới có thể mở cửa sân bay cho học sinh tốt nghiệp trở về quốc gia, nhưng bọn họ không giống vậy, muốn đi khi nào thi đi, cũng biết đêm nay không có ai đáp máy bay đi. Bọn họ chính là chọn đúng thời điểm này, thừa dịp ban đêm mang Hạ Nguyệt Quang rời đi.

Trực thăng dừng lại ở vị trị đỗ trong sân bay, Hỏa Tư cùng Hi Ân bước xuống khỏi trực thăng, do Hi Ân đang ôm Hạ Nguyệt Quang, ba người liền vội vàng leo lên máy bay, theo sau là tổng quản và quản gia đang mang hành ly của hai người cùng ba con sủng vật chậm rãi cũng theo lên máy bay.

Mọi người ngồi vào chỗ mình xong, máy bay hơi lắc lư, thong thả chạy trên đường băng, chậm rãi cất cánh.

Hi Ân thấy đèn chú ý tắt, lập tức cởi dây an toàn ra, ngồi đối diện Hỏa Tư hỏi: “Thuốc của cậu kéo dài được bao lâu?”

Hỏa Tư cởi dây an toàn trả lời: “Hít vào một chút cũng có thể ngủ một thời gian dài, xem tình trạng của Nguyệt Quang, có thể ngủ tới trưa ngày mai.”

“Hỏa Tư, tôi còn có chút không rõ, lúc Nguyệt Quang nói năm sau mới có thể gặp nhau, cậu sao lại tỏ ra không sao cả. Tôi thực không hiểu cậu nghĩ cái gì nữa.” Hi Ân khó hiểu hỏi Hỏa Tư. Nếu là hắn, cho dù là phải trói, cũng muốn đem Nguyệt Quang cột vào bên người!

Hỏa Tư nhếch khóe môi, cười ha ha nói: “Ngươi quên hôm nay là 31/12 rồi sao? Nguyệt Quang nói sang năm, chờ em y tỉnh lại không phải đúng như vậy sao!” Đây là lý do hắn không vội, cho dù Nguyệt Quang tỉnh lại, hắn cũng không sợ cậu quở trách!

Hi Ân sửng sốt, cười gật đầu, “Nói cũng phải! Tôi sớm nên nghĩ đến điều này!”

Hai người thâm tình nhìn Hạ Nguyệt Quang nằm phía sau, ngày mai, bắt đầu mới không ngừng, cũng là những ngày vĩnh viễn không lìa xa của bọn họ, tất cả đều không giống nhau, nhưng có một điểm giống là, bọn họ sẽ mãi ở bên nhau, mãi mãi yêu thương Nguyệt Quang xinh đẹp của bọn họ…..

= . = . = . = . =

Một năm sau Một tòa biệt thự cao cấp hai tầng, nằm ở nơi sâu nhất trong rừng. Từ cửa kính trong suốt nằm sát đất trong biệt thự nhìn ra, có thể nhìn thấy hàng ngàn đóa hoa hồng ở bên ngoài, hơn nữa đều là loại cao cấp, còn có vài bụi hoa oải hương cùng rất nhiều loài hoa khác. Mùi hoa tươi mát thoang thoảng trong không khí, ngay cả ở trong biệt thự, cũng có thể ngửi thấy mùi thơm trong mát này.

Không khí nơi này cực trong lành, sáng sớm ngẫu nhiên sẽ có một màn sương mù nhàn nhạt, nhưng lại có một vẻ đẹp mông lung, khiến cho nơi mỹ lệ này thêm một phần huyền bí.

Bên trong biệt thự cũng là một màu trắng toát như bên ngoài, cao quý mà không quá xa hoa. Đồ đạc trong biệt thự đều là hành nhập khẩu cao cấp, cho dù là sofa bằng da thật hay TV tinh thể lỏng, chỉ cần nhìn qua cũng thấy đều là đồ trị giá trên vài vạn nguyên.

Phòng ngủ chính trên tầng được bày trí giống như căn phòng thời Châu Âu cổ, thực hoa mỹ. Khắp phòng là sắc đỏ kim bất tận, nhưng chiếc giường lớn lại là màu trắng, cũng không tỏ ra quá đường đột, ngược lại làm dịu đi cả gian phòng ngủ. Trên chiếc giường lớn màu trắng có một người. Người này trông rất dễ nhìn, mái tóc nâu dài ôn nhu rối tung trên nền giường trắng, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp là ngũ quan tinh tế, nhất là môi cậu, phi thường mê người, cho dù là trong lúc ngủ, vẫn như cũ khẽ cong, cánh môi hồng nhạt khiến kẻ khác có ý nghĩ muốn tiến lại âu yếm, hàng lông mi dài cong khẽ run động, nhưng lại không nguyện ý mở ra, hai chân trắng nõn lộ ra ngoài chăn, cánh tay trắng trẻo ôm gối ôm không buông, xem chừng muốn ở lại giường.

Hai nam tử cao lớn tuấn mỹ bước vào phòng, đều tỏ vẻ bất đắc dĩ không cách nào với người trên giường, hai người nhìn nhau chốc lát, đi đến bên giường ngồi xuống.

Nam tử tóc đỏ tà cười, vươn tay vuốt ve đôi chân lộ ra bên ngoài của cậu nói: “Nguyệt Quang, dậy đi thôi! Bằng không em liền chuẩn bị ở trên giường ăn sáng đi!”

Một nam tử tóc vàng khác cười ha ha xốc chăn trên người cậu lên, nhãn thần nháy mắt trở nên nóng bỏng, vươn tay bắt đầu vuốt ve khuôn ngực che kín dấu hôn của cậu, thanh âm khàn khàn nói: “Em ở lại giường thì đừng nghĩ đến việc ăn sáng nữa, đợi để bọn anh ăn đi!”

Hạ Nguyệt Quang không chịu nổi bị làm nhiễu mà mở hai mắt mơ màng, có chút ngốc lăng nhìn hai người, đơ ra một chút, khuôn mặt tuấn tú liền đó ửng. Cậu vội vàng đẩy bàn tay đang du ngoạn trên người cậu của hai người ra, nắm lấy cái chăn bị vứt sang bên cạnh che người lại.

“Đại sắc lang! Các anh sao có thể loạn sờ người em!” Ngày hôm qua bị bọn họ làm cả ngày rồi! Cậu bây giờ vẫn còn chút mệt!

Nhớ lại chuyện một năm nay, mặc dù có chút khó tin, nhưng cũng không thể không đồng ý, cậu thực thích cuộc sống cùng với bọn họ. Ban đầu bị bọn họ chuốc mê mang đến nơi này, cậu thực tức giận vài ngày liền không nói chuyện với bọn họ. Bất quá thấy bọn họ cực lực lấy lòng cậu như vậy, còn ở bên ngoài trống rất nhiều loại hoa cậu thích, cậu liền tha thứ cho bọn họ. Nhưng bọn họ cũng thực hiểu cách tận dụng cậu, mỗi ngày đều giống như sắc lang thấy cậu liền đè lên giường, bằng không sẽ ở ngay trong thư phòng làm trò với cậu. Dù sao chỉ cần là lúc có thể ăn đậu hủ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu, bất quá cũng ủy khuất bọn họ, bởi vì vấn đề công việc, bọn họ luôn phải bay qua bay lại các nơi, nhiều lần chỉ có thể ở đây vài ngày, cho nên cậu cũng tùy ý bọn họ, bồi thường cho việc bọn họ không được gặp cậu mấy ngày.

Hai người cười ha ha ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, hôn sau vài cái lên mặt cậu, sau đó tiến mặt lại gần, để Nguyệt Quang hôn mặt bọn họ một chút.

“Em đói rồi.” Hạ Nguyệt Quang như làm nũng vươn tay ôm lấy tay hai người, tựa vào vai Hỏa Tư nói.

Hỏa Tư cùng Hi Ân thoáng nhìn nhau, cười ha ha đẩy Hạ Nguyệt Quang lại giường, đồng thanh nói: “Bọn ta cũng đói bụng!”

Hạ Nguyệt Quang đỏ mặt đẩy hai người ra, ngượng ngùng nói: “Không được! Ít nhất cũng để em ăn cái gì đó đã chứ!” Sau đó không quản ánh mắt kháng nghị của hai người, đẩy hai người ra đi xuống giường, mở tủ lấy ra một bộ quần áo mặc vào.

Hỏa Tư đứng lên ôm lấy Hạ Nguyệt Quang đang mặc dở quần áo, nhu thanh nói: “Nguyệt Quang, về sau ta cùng Hi Ân không phải rời xa em nữa!”

Hạ Nguyệt Quang sửng sốt, cười cười ôm lại Hỏa Tư, vui vẻ hỏi: “Thật sự sao?”

“Đương nhiên là thật rồi!” Hi Ân cười đi lại ôm lấy Hạ Nguyệt Quang đang chạy về phía hắn, ôn nhu nhìn người đang cười hạnh phúc trong lòng, cũng hiểu một năm nay thực ủy khuất cậu, thời gian ở bên cậu cũng không dài. Tuy Nguyệt Quang luôn tỏ vẻ không sao, nhưng quản gia và tổng quản có gọi điện nói với bọn họ, Nguyệt Quang sau khi bọn họ rời đi, luôn có vẻ tâm thần bất định, ngay cả ăn cũng ít đi. Điều này làm bọn họ sao có thể yên tâm để lại cậu một mình ở đây? Dù ở đây có tổng quản cùng quản gia chiếu cố cậu, hắn và Hỏa Tư vẫn thực không yên lòng nha!

“Oa! Thực tốt a! Em muốn đi báo với Hắc Đế và Kim Đế, còn có Bụi nữa! Ha ha!” Hạ Nguyệt Quang vui vẻ định chạy xuống tầng, hoàn toàn không phát hiện mình hiện tại chỉ mặc quần lót, cả người trần trụi một mảnh.

Hi Ân vội vàng kéo Hạ Nguyệt Quang đang quá cao hứng lại, có chút lo lắng lại thấy buồn cười nói: “Trông em vội thành cái dạng này, quần áo còn chưa mặc đâu!”

Hỏa Tư mỉm cưởi cầm quần áo bị Hạ Nguyệt Quang bỏ quên đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng giúp cậu mặc đồ vào, cúi người hôn cậu, “Đi ăn sáng nào!”

Hạ Nguyệt Quang xấu hổ cười hôn lại Hỏa Tư, cũng quay đầu hôn Hi Ân, sôi nổi chạy xuống tầng, ngoài miệng còn ồn ào gọi tên ba con sủng vật.

Hai người Hỏa Tư cùng Hi Ân nhìn nhau cười, đi theo sau Hạ Nguyệt Quang xuống tầng, liền thấy quản gia cùng tổng quản cũng cười đứng bên cạnh Hạ Nguyệt Quang, nhìn thấy cậu ôm ba con sủng vật hình thể khổng lồ cười ha ha.

“Nguyệt Quang, đừng quá gần chúng, cẩn thận cả người dính đầy lông đấy.” Hỏa Tư có chút nhìn không được nói với cậu, lo lắng cậu làm bẩn quần áo. “Nhanh đến ăn sáng đi!” Hi Ân đi lại ôm lấy Hạ Nguyệt Quang đang cười tươi rói, ôm cậu đi về phía bàn ăn.

Hạ Nguyệt Quang vui vẻ ngồi bên bàn ăn đặt đầy đồ, cười hỏi hai người: “Tuần nay em có thể về Đài Loan thăm mẹ không?” Nhớ đến lần trước Hỏa Tư cùng Hi Ân sợ cậu ở đây thấy buồn chán, mua một vé máy bay đi Đài Loan cho cậu, để cậu về gặp mẹ. Nhưng Hỏa Tư cùng Hi Ân cũng thật lợi hại, đã sớm đi gặp mẹ cậu! Còn lừa ba mẹ cậu một cách dễ dàng, làm mẹ cậu nguyện ý đem con trai độc nhất tặng miễn phí cho bọn họ, hơn nữa mẹ cậu thực bất công, còn bảo cậu không được khi dễ bọn họ! Cậu đâu có nha! Bọn họ đừng có khi dễ cậu là tốt lắm rồi!

Cậu cũng nghe mẹ nói, anh họ đã trở lại nhà dì rồi, tuy không biết y có ổn hay không, nhưng hẳn là cũng rất hạnh phúc!

Hỏa Tư ngồi bên cạnh Hạ Nguyệt Quang Quang trả lời: “Đương nhiên có thể, bọn ta đang có ý này đây!”

“Để em về một mình tựa hồ không an tâm, bọn anh cùng em trở về đi!” Hi Ân mỉm cười xoa xoa tóc Hạ Nguyệt Quang, ôn nhu nói với cậu.

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, cúi đầu bắt đầu ăn uống, hai người cũng không nói thêm nữa, im lặng ngồi bên cạnh ăn sáng.

Dùng xong bữa sáng, Hạ Nguyệt Quang liền chạy vào phòng tắm tắm rửa một phen, vừa ra khỏi phòng tắm, liền thấy hai tên đẹp trai sớm an vị trên giường mỉm cười chờ cậu.

“Nguyệt Quang có muốn ra ngoài xem không? Hoa hồng ta trồng cho ngươi nở hoa rồi!” Hỏa Tư đứng dậy ôm lấy Hạ Nguyệt Quang hỏi.

“Được!” Hạ Nguyệt Quang vui vẻ ôm lấy cổ Hỏa Tư, cười hì hì đáp.

Hỏa Tư cùng Hi Ân mỉm cười, ôm Hạ Nguyệt Quang mở cửa phòng ngủ thông ra ban công, để cậu thoải mái nằm trên giường lớn.

“Dạo này hoa hồng nở càng ngày càng rộ!” Hi Ân nằm bên cạnh Hạ Nguyệt Quang, kéo tay cậu hôn lên, mỉm cười nói.

“Đúng vậy! Rất đẹp a!” Hạ Nguyệt Quang tựa vào lòng Hỏa Tư nhìn vườn hoa hồng ngoài ban công, hạnh phúc cười nói.

Hỏa Tư hôn trán Hạ Nguyệt Quang, mỉm cười nói: “Vậy không phí công ta tự tay trồng cho em!”

Hạ Nguyệt Quang cảm động nhìn Hỏa Tư, hai năm trước cậu từng nhắc đến chuyện này với Hỏa Tư, không ngờ Hỏa Tư cư nhiên nhớ rõ, thật sự tự tay trông hoa cho cậu, hơn nữa còn tự tay chăm sóc chúng, làm cậu cảm thấy thực xúc động!

“Anh cũng thay em trông tulip nha! Còn có cả tường vi nữa!” Hi Ân cũng không chịu thua vội vàng kể công.

Hạ Nguyệt Quang xoay người, bất đắc dĩ nhìn hai người hỏi: “Hai người nói như vậy khẳng định là có mục đích. Nói đi! Hai người muốn gì?”

Hỏa Tư tà cười, đưa tay tiến vào trong quần Hạ Nguyệt Quang, hôn cậu một chút: “Tất nhiên là muốn hảo hảo yêu thương em một phen! Bọn ta mấy ngày rồi không chạm vào em!”

Hi Ân vươn tay cởi cúc áo Hạ Nguyệt Quang, mỉm cười nói với cậu: “Đúng vậy! Hôm nay Nguyệt Quang phải phối hợp một chút, ngoan ngoãn để cho bọn anh ăn nha!”

“Ưm… Có thể có thể…. Nhưng đây là ban công mà!” Hạ Nguyệt Quang khẽ run, bắt lấy bàn tay vuốt ve cậu của Hỏa Tư thẹn thùng nói.

“Nơi này không khí thông thuận trong lành, hơn nữa cũng sẽ không có người xông vào.” Hỏa Tư cởi quần Hạ Nguyệt Quang, cười ha ha nói với cậu.

“Nhưng mà….” Hạ Nguyệt Quang còn muốn nói chuyện, lại bị Hi Ân hôn lấy, tất cả lời muốn nói đều biến thành tiếng rên rỉ.

Gió thổi nhẹ vào ban công, tiếng thở dốc cùng tiếng thở dốc đan xen tiếng gió thổi, trên chiếc giường lớn trong phòng lộ ra cảnh tượng dùng màu đen cùng khung hoa che lại, bên trong có ba người, trong đó có một người đang mỉm cười nhu hòa, hai người kia ở đằng sau lại lỗ ra mặt thối, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhu hòa, thâm tình của cậu, cái gọi là tình yêu cùng hạnh phúc, chính là như vậy đi!

Hoàn đệ tam thập nhị chươngHOÀN BỘ 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.