NGÀY 8 THÁNG 5 NĂM 2055
Hôm ấy là ngày cuối cùng của hắn. Hắn đã hiểu ngay ra khi thức giấc.
Jeremy nhận ra bệnh viện. Vẫn là căn phòng ấy, hoặc một căn phòng khác giống thế.
Hắn đã già, cơ thể hắn từ chối không chống chọi nữa.
Hắn không tài nào làm tiêu tan được những hơi nước mờ ảo hình xoắn ốc đang cuộn lên trong trí não hắn, chúng bóp nghẹt một suy nghĩ, ngăn cản một cái nhìn, nhấn chìm một âm thanh.
Hắn không còn là cơ thể trơ ì đang được những bàn tay lạ lẫm lau rửa. Hắn là linh hồn này đang hết vào lại ra, tìm một hướng đi, nghi ngờ cử động của mình.
Các y tá vừa nói lời chúc mừng sinh nhật hắn, giống như nói với một đứa trẻ. Một trong số họ cung cấp cho hắn thông tin mà hắn đang trông đợi.
- Ông Delègue, một năm nữa chúng tôi sẽ kỷ niệm việc ông đã sống được ba phần tư thế kỷ!
Hắn tính toán giữa hai lần vắng mặt, đặt mỗi hành động của mình trong những mảnh ghép cuộc đời.
Một cuộc đời có chín ngày. Với biết bao nhiêu sự kiện. Rất ít sự kiện hạnh phúc, nhưng trong số những sự kiện hạnh phúc đó hắn vẫn còn giữ được một hơi thở đam mê.
Chín ngày. Với biết bao nhiêu hy vọng đã dâng hiến.
Người ta mặc cho hắn bộ com lê xám, áo sơ mi trắng và thắt cà vạt màu boóc đô. Người ta chải tóc hắn cẩn thận và xức dầu thơm. Hắn nghĩ mọi người đang dành cho hắn một lễ sinh nhật nho nhỏ.
Hắn sợ lúc người ta chìa cho hắn một chiếc gương để hắn có thể ngắm mình, nhưng không một cô hộ lý nào nghĩ đến việc đó. Hắn đặc biệt không hề muốn nhìn thấy mình đã ra sao. Hắn định cử động tay phải nhưng nó đã trở nên trơ cưng như phần còn lại của cơ thể hắn. Cơ thể này giống như ngôi mộ đã khép lại trên một tâm linh mới hai mươi tuổi vài ngày.
Hắn là một cơ thể không sự sống.
Hắn là một ông già với hy vọng duy nhất là được gặp lại con trai.
Hắn cần phải mang đến cho những giờ cuối cùng này một ý nghĩa, cần phải vĩnh biệt cuộc sống, không được trượt vào cõi hư vô một cách ngu ngốc, không đi xa mà không được nhìn thấy người thân lần cuối cùng, không có được cái vuốt ve của một bàn tay yêu thương.
Jeremy tự cười khẩy trong lòng trước cái ý nghĩ rằng con trai hắn sẽ vẫn còn phải quan tâm đến khối thịt đang mục rữa ra này. Có phải nó đã quá ngán ngẩm với việc phải hy vọng?
Ánh nắng mùa xuân đến vuốt ve làn da hắn. Hắn để mặc đầu óc suy nghĩ vẩn vơ một lúc, tưởng tượng các tia nắng mặt trời chui vào hắn qua từng lỗ chân lông để sưởi ấm cho các tế bào của hắn, khơi dậy sức sống để mang lại nguồn năng lượng mà chúng không còn chứa trong đó nữa. Thêm một lúc nữa thôi là hắn sẽ có thể tự đứng dậy, đi lại, nói cười.
Jeremy bỗng cau có vì một đám mây che mất ánh mặt trời. Hắn mở mắt để xem xem kẻ gây phiền toái ấy cao lớn đến mức nào.
Simon đang đứng trước mặt hắn, Jeremy cảm nhận được một luồng hơi nóng đang lan tỏa trong cơ thể hắn. Một nguồn năng lượng khác.
Simon lục tìm trong ánh mắt của Jeremy, còn hắn thì hiểu ngay nó muốn gì. Hắn phát ra vài âm thanh nghe thảm thương, Simon tiến lại gần. Jeremy nhìn Simon chăm chú, hết nheo mắt lại nhíu mày. Hắn phải cho con trai hiểu rằng hắn đang hiện hữu.
Simon đặt tay mình lên bàn tay ông già. Jeremy thấy tay mình cử động khi được chạm vào. Hắn tập trung toàn bộ ý chí vào phần này của cơ thể, và các ngón tay hắn đã cử động được. Hắn tập trung hơn nữa, lo ngại rằng cái màn sương mờ ảo của tuổi tác sẽ đến cướp đi thành quả của những nỗ lực đó.
Simon hiểu ra và nhìn vào bàn tay đang khẽ cử động.
Vậy là, tất cả tình yêu, tất cả ý chí, tất cả năng lượng mặt trời và năng lượng từ niềm hạnh phúc được gặp lại con trai đã giúp hắn gấp các ngón lại, giơ nắm tay lên được vài xăng ti mét.
Simon cảm động nở một nụ cười. Nó cọ nắm tay của mình vào tay bố, nhìn ông với vẻ chiến thắng.
- Cuối cùng thì bố cũng trở lại đấy ư? Hắn nói khẽ. Con thật sung sướng! Như một tín hiệu từ trời cao! Con đã mong như thế biết bao! Hôm nay là ngày cưới của con trai con. Con muốn bố có mặt.
Nó ngồi xuống, nắm bàn tay bố và xoa nhẹ.
- Con biết bố hiểu tất cả những điều con nói. Con biết bố đang có hàng tá câu hỏi. Con sẽ cố gắng trả lời. Trước tiên là việc con thường xuyên trở lại đây thăm bố. Không chỉ vào những ngày sinh nhật bố đâu. Con đã rất cảm động vì lần hai bố con mình gặp nhau cách đây chín năm. Tất nhiên lần nào đến đây con cũng hiểu rằng bố không có ở đó. Nhưng được ở bên bố, được biết rằng ở một nơi nào đó trong cơ thể bất động này có tâm hồn của bố đã là đủ với con rồi.
"Khi chúng con ấn định ngày cưới của Martin, con đã cầu trời để bố có mặt. Con rất muốn được giới thiệu với bố mọi người trong gia đình.
"Tối qua con đã kể cho mọi người về bố. Mọi người lúc ấy đều quây quần ở nhà. Con nói với các con con rằng chúng có một người ông và chúng sẽ được làm quen vào ngày hôm nay. Mọi người cảm động lắm, bố biết đấy. Mọi người thậm chí còn trách con đã giấu họ sự thật. Con đã từng tự hỏi liệu mình có lý không khi giữ bí mật đó cho riêng mình. Rồi con tự nhủ đã quá muộn. Mọi chuyện đến quá muộn. Và cuộc sống đã trôi qua.
"Con cũng kể về bố với mẹ và anh Thomas.
"Cả hai bị sốc. Thậm chí anh Thomas dường như còn hơi giận con dù không thực sự biết vì sao. Mẹ như trút được một gánh nặng. Thú thật với bố rằng mẹ rất xúc động khi nghĩ sẽ gặp bố hôm nay. Đúng ra mẹ không biết nên nghĩ về chuyện này như thế nào. Mẹ tin là bố không còn nhớ gì nữa và việc đó hẳn giúp mẹ chấp nhận ý định gặp gỡ này.
"Vậy đấy. Con không biết đã trả lời được hết các câu hỏi của bố chưa. Con không biết bố có muốn đi với con hay không, nhưng trong cuộc sống có những lúc con trai phải quyết định thay cho bố mình.
Jeremy khẽ động đậy bàn tay để làm yên lòng con trai. Ý nghĩ xuất hiện trước mắt Victoria trong bộ dạng tàn phế thế này ban đầu khiến hắn lo sợ. Nhưng khi nghĩ đến cái chết đang gần kề, hắn thấy cần phải gặp lại nàng lần cuối.
- Bố sẽ là một người đàn ông thật đẹp nhé, Simon nói. Râu thế này là đẹp rồi. Các cô y tá chắc đã chuẩn bị đồ đạc cho bố xong rồi. Con sẽ quay lại đón bố vài phút nữa.
Simon đứng lên rồi đi khuất. Jeremy cảm thấy toàn thân vô cùng mỏi mệt.
Cuộc gặp gỡ này đã đòi hỏi ở hắn quá nhiều năng lượng, thôi thúc quá nhiều cảm xúc.
Hắn để mặc cơ thể mềm ra.
Họ đang đứng trước nhà thờ.
Simon bế hắn xuống xe và nhẹ nhàng đặt hắn vào một chiếc xe lăn. Nó đẩy hắn đi lên vỉa hè nơi có nhiều khách khứa đang chào hỏi nhau. Jeremy thấy có nhiều ánh mắt đang nhìn hắn. Hắn nghe thấy những câu hỏi và những lời bình luận thì thầm mỗi khi hắn đi qua.
Một cô bé lại gần, Jeremy nghĩ mình bị mê sảng mất một lúc. Cô bé giống hệt Victoria khi hắn bế nàng vào ngày hắn hai mươi tuổi.
- Giới thiệu với bố Julie, con gái con. Cháu gái của bố đấy, Simon nhìn cả hai nói.
Jeremy đã qua được nỗi ngạc nhiên, giờ hắn âu yếm quan sát cô bé. Nếu nó có dáng đi và nụ cười của bà nội, thì khuôn mặt của nó trông yếu ớt hơn so với khuôn mặt của Victoria. Đôi mắt xanh thẫm toát lên vẻ trìu mến chỉ để vuốt ve con người và sự vật khi chúng nhìn tới. Sống mũi nhỏ dọc dừa của nó là một kiệt tác của sự hài hòa và cân đối.
Cô bé cúi xuống hôn ông.
- Cháu chào ông. Cháu rất vui được biết ông.
Cô bé ngạc nhiên khi thấy cơ thể ông cứng đờ, không một phản ứng, ngoại trừ một nụ cười có thể đoán được nơi kẽ môi. Nó ngước mắt nhìn bố, còn bố thì nở một nụ cười buồn thay cho câu trả lời.
- Con để bố lại cho Julie nhé. Nó sẽ chăm sóc cho bố trong suốt buổi lễ. Con phải đi cùng mẹ vợ của con trai con. Nghi lễ bắt buộc mà! Nó nói rồi đi mất giữa những vị khách mời.
Julie nhìn ông ngoại trìu mến.
- Cháu thật sự rất vui được gặp ông hôm nay. Cháu không biết nhiều về ông, nhưng cháu thật sự hạnh phúc.
Jeremy bị lôi cuốn bởi khuôn mặt này vì nó gợi lại cho hắn biết bao tình yêu thương đã mất. Rồi hắn nghĩ giờ thì Victoria cũng phải già như hắn. Hắn thấy mình thật ngốc khi không nghĩ đến điều hiểu nhiên này sớm hơn. Từ lúc đến được đây hắn đã muốn tìm kiếm nàng trong đám đông khách mời. Liệu nàng trông có lụ khụ như hắn không nhỉ? Hắn rùng mình: có khi hắn nên giữ mãi vẻ đẹp còn ám ảnh hắn cho đến tận hôm nay?
- Lại đây ông nhé. Có hàng ghế dành cho gia đình mình đấy ạ.
Câu nói này khiến Jeremy xúc động. Như vậy là hắn có một gia đình!
Julie đẩy xe đến đầu hàng ghế phía bên phải bàn thờ nơi đang có cô dâu chú rể và ngồi xuống cạnh ông.
Chả mấy chốc sau mọi người đến làm quen với hắn, nói với hắn những lời tử tế và ôm hôn hắn. Julie muốn giới thiệu thêm với nhiều người nữa nhưng hắn nhanh chóng thấy mệt. Đó là những người anh em họ hoặc cô dì chúc bác gì đó. Thỉnh thoảng Jeremy cho rằng mình nhận ra một cái tên nhưng ngay lập tức hắn lại được một gương mặt khác hỏi thăm nên không thể cố hiểu được mối liên hệ bà con giữa hắn với những người đàn ông và đàn bà đang đứng xung quanh hắn. Tuy nhiên hắn cảm thấy hạnh phúc khi được đứng giữa màn cử động ấy, được nằm trong cuộc sống đang lấp lánh này, được nghe những lời nói âu yếm đầy tình cảm này.
- Bắt đầu rồi, Julie thì thầm vào tai hắn.
Chiếc violon dạo nhạc để thông báo nghi lễ bắt đầu.
Jeremy không nhìn được hai người đang bước vào. Họ ở qua xa nên hắn chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ của hai cơ thể đang tiến lên theo tiếng nhạc. Theo nghi lễ thì đó là chú rể và mẹ. Họ đứng dưới bàn thờ, rồi cô dâu khoác tay bố đi lên. Theo sau là Simon, rạng ngời hạnh phúc, đưa tay cho mẹ cô dâu khoác. Khi đến trước mặt bố, Simon mỉm cười và nháy mắt với cô con gái.
Tiếp đến là ông bà đi vào. Khi bóng hai người tiến đến gần bàn thờ, hắn ngay lập tức nhận ra dáng đi và kiểu ngẩng đầu của Victoria. Máu chảy dồn lên não, hắn quan sát cảnh tượng đó đang chao đảo rồi lật nhào trong khung cảnh trang trí rực rỡ màu đỏ và vàng của nhà thờ. Nỗi xúc động quá lớn, hắn lo ngại sẽ bất tỉnh. Nhưng ngay sau giây phút mất thăng bằng ấy là cảm giác yên lòng. Hắn thấy trái tim đập mạnh và một làn hơi ấm dịu nhẹ lan tỏa khắp cơ thể. Cuối cùng hắn cũng thấy mình đang sống. Victoria là người duy nhất còn có thể khơi gợi lại cảm giác ấy trong hắn.
Khi nàng chỉ còn cách hắn khoảng ba mét, hắn quan sát được khuôn mặt nàng, ánh mắt nàng gặp ánh mắt hắn. Nàng nhìn hắn đủ lâu để hắn có thể ngắm từng chi tiết trên gương mặt và hiểu được những lời nàng nói trong im lặng. Cái nhìn của nàng vừa âm yếm vừa bối rối, có thể là một chút sợ hãi nữa. Nàng vẫn còn đẹp lắm. Tuổi tác chỉ làm mềm đường nét của nàng và ghi khắc vài nếp nhăn nơi khóe mắt nàng.
Jeremy biết có rất nhiều người đang chứng kiến cuộc trao đổi câm lặng này.
Ngay cả Julie cũng xấu hổ cúi mặt xuống để khỏi làm gián đoạn cuộc nói chuyện trong im lặng ấy.
“Anh đấy ư, mắt nàng nói. Vậy là chúng ta đã tái ngộ sau bao năm tháng để chứng kiến nghi lễ thiêng liêng của tình yêu, kết quả của tình yêu giữa chúng ta. Em vẫn còn nhớ tình yêu của chúng mình, Jeremy ạ. Đáng ra nó đã rất đẹp nếu như mọi chuyện không thay đổi. Nếu như anh không có ý định tự kết liễu đời mình, nếu người ta có thể chữa trị được cho anh…hoặc đơn giản là nếu anh là người đàn ông đó vào ngày bước sang tuổi hai mươi đã giúp em hiểu ra rằng em không thể sống thiếu hơi thở của anh ấy. Đáng ra chúng ta đã có thể đi xa hơn, cùng đi về một nơi khác. Cùng nhau đến đây. Ngồi bên cạnh nhau để chiêm ngưỡng tác phẩm của chúng ra và kiêu hãnh về ngọn lửa mới này sinh ra từ tham vọng vượt qua ngọn lửa của chúng ta. Nhưng anh hãy nhìn xem, Jeremy! Anh giờ đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt bất động. Còn em, người bà nỗ lực hết sức để xuất hiện trẻ trung hơn. Và em có thể đọc được những nuối tiếc của anh về cuộc sống đã mất đi trong mắt anh, nơi duy nhất còn sức sống.”
Còn Jeremy thì trả lời nàng.
"Đúng, hôm nay là ngày tái ngộ. Một cuộc đời tái ngộ khó tin và vô ích. Câu chuyện của chúng ta đã gặp nhau. Và ngày hôm nay, trước khi anh nhắm mắt, số phận cho anh thấy sự thất bại và âm vang tiếng kêu dài về nỗi mất mát của anh.
“Anh đến để vĩnh biệt em, Victoria, để tôn vinh lần cuối niềm may mắn đã xảo trá tuột khỏi tay anh, nó như dòng nước trong lòng bàn tay khô héo chảy xuống mà không làm dịu được cơn khát trong anh, nó chỉ đủ làm ướt môi và để lại cho anh sự tổn thương từ cảm giác đó.”
“Nói với em rằng anh rất đau khổ về tất cả những điều tệ hại anh đã gây ra cho em ư? Nói với em rằng anh rất tiếc nuối cuộc sống mà đáng ra anh đã có với em ư? Nói với em rằng đáng ra anh đã là người vô cùng tự hào được ngồi bên cạnh em hôm nay để kiêu hãnh ngắm nhìn thành quả tình yêu của chúng ta đang ghi dấu và trang sử mà chính chúng ta đã bắt đầu ư?
"Tại sao lại nói với em tất cả những điều đó? Để đau đớn thêm trước khi ra đi hay để lại cho em những tiếc nuối, dấu ấn cuối cùng của anh trên cõi đời này?”
“Anh không để lại gì cả, Victoria ạ. Cuộc đời anh là một vực thẳm, một hố đen nuốt chửng mọi ánh sáng. Một hố đen, Victoria ạ. Một đường hầm dài có vài cánh cửa quá rộng cho anh thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ, cảm nhận được làn gió êm dịu trước khi lại nhấn chìm anh vào một chặng đường dài không sự sống, không có bản thân anh cho đến tận cánh cửa tiếp theo. Trước khi chết, dường như người ta vẫn thường phải chứng minh xem mình đã sử dụng cuộc đời mình như thế nào để được tận hưởng cõi hư không trở thành trọn vẹn.”
“Liệu anh có thể yêu cầu điều gì trước khi nhắm mắt? Sống thêm vài ngày nữa dù ý nghĩa của nó mất đi trong những giây trước và sau đó ư?”
“Anh vẫn yêu em, Victoria, yêu như những ngày đầu.
“Vì đây vẫn là những ngày đầu của anh.”
Victoria ngồi xuống ghế gần bàn thờ, quay lưng về phía Jeremy. Cạnh nàng là một người đàn ông lịch lãm khẽ chào Jeremy bằng một nụ cười biểu lộ lòng thương cảm hơn là lịch sự.
Victoria có vẻ bối rối, nàng ngồi thẳng đơ người trên ghế. Nàng biết Jeremy đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nàng và hiểu được những tình cảm của hắn. Rồi khách khứa bước vào, hắn không nhìn thấy Victoria nữa. Jeremy thấy năng lượng rời bỏ hắn. Hắn phải tập trung một lúc rất lâu để không bị sự yếu ớt già nua của mình cuốn đi.
Một bàn tay đặt lên vai kéo hắn lại với thực tại.
Pierre đứng cạnh hắn. Đó là một ông già đầu hói và lưng đã còng. Nhưng đôi mắt vẫn thể hiện được sự thông minh lanh lợi.
Ông vừa vui vì gặp lại bạn, vừa cảm thấy buồn cho tình huống này.
Đối với Jeremy, nếu đó không phải lúc nào cũng là một người bạn, thì đó là người đã giúp đỡ Victoria trong suốt bấy nhiêu năm khó khăn, và hắn thấy biết ơn về điều đó.
- Chào Jeremy. Rất vui được gặp cậu.
Rồi ông ngừng lại vài giây.
- Thật khó mà nói với cậu. Biết nói gì bây giờ? Ấy vậy mà trong suốt nhiều năm qua mình đã tưởng tượng ra cuộc gặp gỡ này. Mình đã đã được vào vị trí thuận lợi, cậu thấy đấy. Mình đã thẳng thừng ném vào mặt cậu những điều chẳng hay ho gì, tìm những lời lẽ thích đáng để làm tổn thương cậu.
Rồi ông cay đắng nhún vai.
- Cứ như thể đó là mình! Nhưng thôi, mình đã bị tổn thương biết bao.
Ông ta tiếp tục ngừng lời thêm vài giây nữa, nhìn lại những hình ảnh của quãng thời gian đó mà giờ đây đã trở nên quá xa vời.
- Câu chuyện này ngày nay còn có nghĩa lý gì? Giờ đây chúng ta là hai ông già bị quá khứ ám ảnh. Thực ra…Dĩ nhiên là trường hợp của cậu tồi tệ hơn. Mình biết ngay cả khi cậu có tiếp tục chỉ nhớ được mọi chuyện vào có vài ngày sinh nhật, nhưng các kỷ niệm trong cậu còn mạnh mẽ hơn, đau đớn hơn. Còn mình, các kỷ niệm dường như xa vời đến mức đôi khi chúng không còn thuộc về mình nữa. Và mình phải thú thật rằng cậu đã giúp mình một việc vô cùng quan trọng. Clotilde sinh ra không phải để cho mình. Mình đã làm lại cuộc đời và giờ đây mình thấy hạnh phúc. Mình sẽ không đi cảm ơn cái kẻ khốn nạn mà cậu từng là, nhưng…Mình biết những gì cậu làm là để bảo vệ cho Victoria và bọn trẻ. Mình hiểu được sức mạnh tình yêu của cậu dành cho cô ấy. Mình thấy tất cả những chuyện đó thật bất công Jeremy ạ. Một tình yêu lớn mà lại phải chịu một nỗi bất hạnh lớn…
Ông hít một hơi thật sâu.
- Chúng ta chỉ vừa mới có thời gian quay lại với chính chúng ta thì cái chết cũng đã đến gần. Cuộc đời quá ngắn ngủi, nó đang làm cho những người già lẩn thẩn đi. Khi còn trẻ chúng ta không nghe thấy gì hết. Chúng ta cứ thế tiến lên trong lòng tràn đầy hi vọng với cái mà chúng ta gọi là tương lai. Từ này đã đánh lừa chúng ta, nó xúi giục chúng ta lao vào một cuộc chạy đua không hồi kết. Nhưng cuộc đời lại kết thúc trong khi tương lai không bao giờ mang một ý nghĩa nào cả. Cuộc đời vắng tương lai nhưng lại ngập tràn quá khứ. Giờ đây của cải của chính mình chính là phẩm giá của một người đàn ông, một người cha, một người chồng, một người bạn. Đó là tài sản mình sẽ để lại cho những người thân yêu, để họ tránh được cuộc chạy đua với chính tương lai của họ và làm việc để xây dựng quá khứ.
Có tiếng thì thầm nhắc nhở Pierre giữ im lặng. Cha xứ bắt đầu nói.
- Cậu ở đây nhé, ông nói với với hắn, mình kiếm chỗ ngồi đây. Hẹn gặp lại cậu.
Một lần nữa thời gian lại lỗi nhịp với hắn, buổi lễ với hắn chỉ diễn ra trong một vài giây.
Khi những lời cầu nguyện cất lên, Jeremy thấy mình chao đảo. Mỗi lời nói, mỗi âm thanh đều giáng vào hắn. Máu hắn đông lại, những giọt mồ hôi lạnh toát chảy ra trên trán.
- Ông có sao không ạ? Sao ông toát hết mồ hôi thế này? Ông ơi, ông không sao đấy chứ? Julie lo lắng.
Cô bé hiểu ông đang khó chịu trong người liền tranh thủ lúc cử tọa vừa đứng dậy để kín đáo đẩy xe lăn đi về phía cửa ra vào.
Nó lau mồ hôi trên trán ông.
- Cháu gọi mọi người ông nhé? Cô bé hỏi hắn. Ông có thấy khá hơn không?
Một giọng nói cộc lốc vang lên từ phía sau Jeremy.
- Cháu quay lại đi Julie, ta sẽ lo cho ông cháu.
Cô bé có vẻ buồn. Nó muốn tham dự phần cuối của buổi lễ nhưng lại không sẵn sàng để Jeremy lại đó.
- Không, cháu sẽ ở lại với ông, cô bé trả lời.
- Ta đảm bảo là cháu có thể quay lại buổi lễ mà, giọng nói ấy vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết. Ông cháu trông đã khá hơn rồi. Ta sẽ ở lại với ông ấy. Lâu lắm chúng ta không gặp nhau nên ta muốn nói chuyện riêng với ông ấy.
Người đàn ông nắm lấy tay xe đẩy tỏ rõ sự quyết tâm của mình.
Julie mỉm cười với ông.
- Ông sẽ ổn chứ? Lát nữa cháu sẽ quay lại với ông.
Người đàn ông đẩy xe đến một chiếc ghế băng và ngồi đối diện với Jeremy.
Đó là Abraham Chrikovitch. Râu và tóc ông ta đã bị hơi thở trắng của thời gian thổi qua. Đằng sau cặp kính dầy cộp là đôi mắt tinh tường. Ông ta nhìn Jeremy với vẻ nghiêm trọng, tay vuốt vuốt bộ râu, lắc lư người nhẹ nhàng đến mức khó nhận ra.
- Ông vẫn còn nhớ tôi phải không? ông ta hỏi.
Đó đúng ra là cách vào đề hơn là một câu hỏi.
- Con trai ông báo cho cho tôi biết hôm nay ông sẽ đến. Và vừa lúc nãy nó đã nói nhỏ với tôi là ông thật sự…hiện hữu.
Ông ta vuốt vuốt bộ râu rồi nói tiếp.
- Tôi có nhiều điều để nói với ông. Từ lâu lắm rồi…
Ông ta lưỡng lự, đăm chiêu nghĩ xem nên nói thế nào cho đúng. Jeremy thấy nóng lòng y như lần nói chuyện của họ ở phòng gặp trong nhà tù. Hắn muốn biết, mặc dù điều đó giờ đây không để làm gì cả.
- Tôi không thể nào quên được ông. Cuộc gặp gỡ của chúng ta đã gây ấn tượng mạnh với tôi. Ông đã đặt tôi vào một tình thế khó nghĩ. Như ông đã hiểu ngay ra lần ấy, tôi có một ý tưởng về câu chuyện của ông. Ông từng nói về một kiểu thanh toán nợ nần giữa Chúa và ông. Về thách thức đã dẫn đến hành động của ông. Về sự lẫn lộn giữa việc ông đam mê và ghê sợ tôn giáo dưới bất kỳ hình thức nào. Sau khi chúng ta gặp nhau, tôi đã cố liên hệ với một giáo trưởng có quyền năng trong lĩnh vực…thần bí học Do Thái. Nhưng vô ích. Ngày hôm đó trôi qua và tôi lấy làm đau khổ vì biết ông đang trông đợi ở tôi một tín hiệu hay một lời nói. Vài ngày sau tôi gặp ông ấy và tôi có kể cho ông ta nghe câu chuyện của ông. Ông ta khuyên tôi nên quên ngay trường hợp của ông và ngừng ngay mọi việc tìm kiếm. Ông ta không muốn nói thêm gì nữa. Trong giới chúng tôi khi những người như ông ta đưa ra lời khuyên thì không phải bàn cãi gì nữa cả. Tôi đã xua đuổi ông ra khỏi tâm trí. Tôi thử tìm cách không nghĩ đến ông nữa. Nhưng tôi không tài nào quên được những điều ông nói. Ánh mắt cầu khẩn và những lời nói thực thà của ông luôn ám ảnh tôi.
Ông ta ngừng lời để điểm lại câu chuyện. Trông ông ta có vẻ đăm chiêu.
Jeremy lúc này đang cố gắng chống chọi lại cơ mệt mỏi. Hắn hiểu Abraham Chrikovitch đang nắm giữ sự thật.
Abraham Chrikovitch vừa nói vừa vuốt râu.
- Rồi nhiều năm sau tôi gặp Simon, con trai ông. Nó theo dõi ông và đã thấy ngày ông ra tù. Nó biết tôi từng đến thăm ông và muốn biết chúng ta đã nói gì với nhau.Những lời nói của nó khiến tôi tò mò. Thế là một lần nữa tôi lại lao vào trường hợp của ông. Và tôi hiểu như thế này.
Jeremy thấy lòng tràn đầy xúc động. Cuối cùng thì hắn cũng biết được sự thật! Trong giây lát hắn lo sợ sẽ bị ngất hoặc chết đi mà chưa kịp biết điều Abraham Chrikovitch sắp hé lộ cho hắn. Hắn còn phải tỉnh táo thêm một lúc nữa!
- Ông đã nhắc đến những câu kinh số 30, 77 và 90. Nó gợi ra một vài chìa khóa để hiểu câu chuyện của ông. Câu kinh số 90 là lời cảnh báo cho kẻ thách thức Chúa. Dưới ánh sáng của Đấng toàn năng, không một lỗi lầm nào có thể được dung thứ và sự nổi giận của Người sẽ có sức tàn phá ghê gớm.“Bởi chính vì thế mà tất cả những ngày tháng của chúng con sẽ biến mất trước cơn nổi giận của Người, chúng con thấy được những năm tháng bỏ chạy khỏi chúng con như một cơn gió thổi.”Và con người bị lạc lối lại quay trở lại với Chúa khẩn nài Người tha thứ. Câu kinh số 77:“Giọng nói con cất lên với Chúa, và con kêu lên. Giọng nói con cất lên với Chúa và Người đã lắng nghe con. Vào ngày con tuyệt vọng, con đi tìm Người, còn ban đêm con không ngừng giơ tay hướng về Người.”Jeremy này, hãy nghe nhé. Khi gặp được tâm hồn bị tổn thương của ông, những lời trên đã tạo ra một tiếng vang, đặc biệt. Đến mức đó khiến ông xúc động sâu sắc. “Con nghiền ngẫm tháng ngày của quá khứ xa xôi, những năm tháng đã bay đi mất từ rất rất lâu rồi. Ban đêm con hồi tưởng lại những bài thánh ca của con, con nghiền ngẫm trong lòng và tâm trí con đắm chìm trong suy nghĩ: ‘Người liệu có ruồng bỏ mãi mãi không? Liệu Chúa đã quên đi lòng thương hại? Hay là trong cơn tức giận Người lại trói chặt lòng nhân từ?"Những câu kinh này kể lại chính câu chuyện của ông! Nó nói về việc ông chống lại Chúa, về khả năng Người có thể tiêu diệt những kẻ nào dám thách thức Người. Nó nói về khả năng mà con người có được để sống trọn vẹn cuộc đời mình… hoặc sống với cái chết. Và câu số 30 nữa. Nó nói đến khả năng tha thứ của Chúa, mang đến cho tâm hồn con người khả năng lại được hát ca, xây dựng, nảy nở trong sự thừa nhận kho báu chính là cuộc sống. Thường Chúa vẫn ban cho con người một cơ hội khác. Cơ hội ấy có khước từ ông không, Jeremy? Tôi không nghĩ thế. Sự thật hoàn toàn khác. Đúng ra là… sự thật. Tôi không chắc chắn… không, thật sự… không hề chắc chắn, ông ta nói gần như không phát ra tiếng.
Đột nhiên ông ta trở nên rầu rĩ, đôi mắt lạc trong dòng suy nghĩ và những lời nói mà ông ta đang cố gắng gom lại. Giờ đây ông cảm thấy nghi ngờ về lợi ích của những gì mà ông vừa tiết lộ.
Jeremy muốn van xin ông ta nói tiếp nhưng co thể cứng đờ của hắn ngăn cản hắn. Sức lực bắt đầu rời bỏ hắn. Hắn sắp đi xa, trí óc ngừng hoạt động có thể là một lúc hoặc vĩnh viễn. Hắn cố gắng lần cuối để tập hợp lại những mảnh năng lượng cuối cùng còn vương vất nơi ngóc ngách của ý chí. Hắn đấu tranh chống lại chính cơ thể mình, hắn định hét lên nhưng lại không thể phát ra một tiếng dù là tiếng rên yếu ớt. Vị giáo sĩ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên quyết. Ánh mắt hắn chất chứa tất cả sự nặng nề của việc hắn không hề hiểu gì trong suốt những năm tháng hắn bị mất trí. Hắn không muốn thất bại khi đã ở ngay cạnh vạch đích. Hắn muốn biết trước khi nhắm mắt.
Abraham Chrikovitch sợ hãi khi nhìn vào mắt Jeremy. Ông ta lắc đầu, rồi cúi xuống, và bằng một giọng nói run rẩy khẽ nói vào tai hắn:
- Jeremy, tôi cho rằng… ông đã thực sự chết vào ngày 8 tháng 5 năm 2001.
Đột nhiên cơ thể hắn trượt vào vực thẳm. Hắn không còn cảm giác gì nữa. Hắn chỉ còn nghe thấy một giọng nói của Abraham Chrikovitch.
- Ông đã chết vào ngày 8 tháng 5 năm 2001. Nhưng ngoài ra ông cũng bị chết vào mỗi cuối ngày ông nhận thức được hậu quả của việc tự kết liễu đời mình, Jeremy ạ.
- Cuộc sống là một kho báu mà con người không thực sự đánh giá được hết giá trị của nó. Mỗi lựa chọn của chúng ta mở ra một khả năng bước vào một thế giới khác. Mỗi khi thức giấc, vũ trụ lại đến với chúng ta. Biết bao con đường! Biết bao lựa chọn! Sự suy xét của chúng ta chính là phương thức duy nhất để biết đâu là lựa chọn đưa ta đến hạnh phúc. Một trong những lựa chọn ấy vẫn luôn hiện hữu, đó chính là sự lựa chọn tồi tệ nhất, và đôi khi lại hấp dẫn nhất. Đó chính là lựa chọn từ chối lựa chọn. Từ chối tiến lên phía trước. Từ chối sống.
- Ngày 8 tháng 5 năm 2001 ông đã lựa chọn, Jeremy ạ. Quyết định của ông là một hành động thách thức Chúa, một lời lăng nhục Chúa. Tâm hồn của chúng ta ở trên trái đất là để học hỏi. Thông qua cuộc sống, chúng ta sẽ phải trở nên tinh tế và hoàn thiện hơn. Kẻ nào nhạo báng tâm hồn mình bằng cách không tự xây dựng bản thân, không tìm cách tiến bộ trong suốt cuộc đời thì kẻ đó chỉ giống như một xác chết. Vô dụng. Cằn cỗi. Trên thế gian này có biết bao nhiêu người có tâm hồn lạc lối vì quên mất điều căn bản ấy. Biết bao kẻ mất trí! Biết bao tâm hồn đang đau khổ? Với bọn trẻ, những con người biết giá trị và tình cảm phải dìu dắt chúng. Nhưng họ lại muốn nhìn thế giới theo cách của riêng mình. Cả ông cũng vậy, Jeremy, ông đã quên đi những giá trị của mình. Hành động của ông là một trong những hành động xúc phạm tồi tệ nhất đối với cuộc sống. Một trong những hành động xúc phạm ghê gớm nhất đối với Chúa. Và Chúa muốn ông phải học được từ sai lầm của mình. Vậy nên… vậy nên một tâm hồn khác đã đến sống trong cơ thể ông, một tâm hồn được được sinh ra để hưởng thụ, để tự làm bẩn mình và huỷ hoại chính mình. Đúng ra đó không hẳn là một tâm hồn. Đó là mặt tối trong con người ông. Thứ mà lựa chọn của ông đã giải phóng ra.
"Thỉnh thoảng tâm hồn thực sự của ông đến nhập vào cơ thể ông vài lúc, vài ngày giúp ông đánh giá được hậu quả của hành động đó, để thấy lựa chọn của ông đã huỷ hoại cả một thế giới đến mức độ nào. Chỉ vài lần thức giấc, vài lần xuất hiện vào những thời khắc quan trọng trong cuộc sống mà ông đã từng từ chối.
"Khi từ chối cuộc sống, ông đã chọn lấy địa ngục. Và địa ngục chính là việc nhận ra những sai lầm của mình nhưng không thể sửa chữa được. Vậy nên Chúa đã chỉ cho ông thấy hậu quả do sai lầm của ông gây ra. Ông đã nhận thức được tội ác của mình nhưng không thể sửa chữa được nó. Và một ngọn lửa bên trong đã hủy diệt ông. Có lẽ đó chính là địa ngục của ông đấy, Jeremy ạ…
"Tuy nhiên, đôi khi Chúa cũng sẽ tha thứ. Chúa ban một cơ hội khác. Liệu có phải Chúa đã từ chối ông? Liệu ông có nghĩ đến một việc đơn giản chỉ là cầu xin Người? Liệu ông có nghĩ đến dù một lần xin được Người tha thứ?
Jeremy ngừng thở, một đám mây dày đặc đang bay đằng sau mắt hắn bất ngờ tràn vào cả người hắn.