Ngày qua ngày , ngày qua ngày rồi lại ngày qua ngày . Tôi cứ giữ nguyên như vậy khiến không biết bao nhiêu người lo lắng . Cho tới khi một giáo viên mới chuyển đến trường tôi ( giáo viên thực tập nên còn trẻ mà ) Anh ta luôn miệng không thấy mỏi , chẳng bù cho tôi vừa há miệng đã thấy nó mỏi rã rời . Trước khi hết thời gian thực tập , anh ta có nói với tôi một số câu : Tuổi trẻ ai cũng như em thôi , chưa biết yêu là gì nhưng chỉ cần cảm nắng một chút thì liền nghĩ là mình đã biết yêu rồi lấy mấy câu về tình yêu trên mạng đi kể với người khác ra vẻ mình hiểu biết để người ta nể . Để làm gì hả em ? Nếu nó có thể giúp em sống lâu hơn hay là giúp gia đình em mãi hạnh phúc thì cứ làm đi ...