Sân trường ngả bóng chiều tà , lớp 5a3 dần ra về , có mấy đứa con gái mít ướt chạy lại nắm tay cô giáo mà lưu luyến hình ảnh người mẹ hiền thứ 2 . Cô nở nụ cười hiền dịu nhưng cũng không kìm nổi nước mắt từng giọt lăn trên má : [ 5a3 vô địch , 5a3 đệ nhất , cô tin các em sẽ học thật tốt trong ngôi trường mới mà ! ] Chúng nó dần dần ra về , chẳng đứa nào đủ dũng cảm để ở lại mà ngắm cô lâu hơn dù chỉ 1 phút , chúng nó sợ sẽ lưu luyến mà không muốn đi ! Cắn bờ môi đến sưng đỏ , từng đứa khuất sau cánh cổng trường to lớn . Cô giáo cũng nuốt nước mắt mà quay gót lấy xe rồi khuất dần . Bây giờ chỉ còn lại bác bảo vệ , năm nào cũng nhìn thấy cảnh tượng này , chắc bác ấy buồn lắm ! Đi cho thế hệ mới bước vào , đó là điều hiển nhiên mà ! Tôi tự nhủ : Chẳng gì có thể làm mày buồn , quên đi , quên đi ...