Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Chương 105: Chương 105




CHƯƠNG 19 QUYỂN 3

 

Trên đài đã được dọn dẹp sạch sẽ. Thi thể bị tha đi, sau khi xóa vết máu đi, như cũ là sáng lượng một mảnh sắc màu rực rỡ.

 

Dưới đài, Yokota thẳng người ngồi ở giữa, trên mặt mang theo một mạt tiếu ý lạnh giá. Tào Thị trưởng bên cạnh y nghiêng bắt chéo chân, trong tay bưng chén trà, thảnh thơi chờ trò hay mở lại màn.

 

Đây là một đôi sói hoang vừa thấy máu tanh, bốn con mắt đều ửng lục quang !

 

Cồng mở màn vang, đàn sáo nổi lên. Hậu trường vén rèm, đi ra, là Phần Dương Vương cẩm bào ngọc đái kim mã ngọc đường.

 

1.Kim mã tức Kim-mã-môn là chỗ các bậc học sĩ chờ chiếu chỉ của vua đời Hán ngọc đường là dinh thự của các quan hàn lâm.

Nói đến cuộc sống sang trọng của những quan lại có tài văn học. [Theo Wiki]

Tứ bình bát ổn đài bộ đi lên, đứng vững rồi, một cái lượng tương, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người dưới đài …

 

điệu bộ đi khi diễn tuồng.

làm nổi bật tâm tư của nhân vật.

 

Yokota lập tức chống lại mắt hắn, tự dưng, đem sống lưng ngửa ra sau …

 



Yokota nghiêng người qua, nói với Tào thị trưởng.

 

– Trung Quốc có câu ngạn ngữ… Nham nham nhược cô tùng chi độc lập, khôi nga nhược Ngọc sơn chi tướng băng… Người nam tử này ngược lại là thích hợp.

 

đứng như cây tùng cao ngất, say như núi ngọc đổ.

 

Tào thị Trưởng bóp củ lạc trong tay, chậm rãi chà đi lớp áo đỏ, bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói.

 

– Giọng ca không ngọt lắm, không phải là danh giác nhi gì.

 

diễn viên nổi tiếng.

 

Yokota lắc lắc đầu.

 

– Ông không hiểu. Hí khúc tại thần không tại hình, âm thanh chẳng qua là môi giới, trọng điểm là linh hồn kia ở trên đài phụ thể … Hắn khiến ta nghĩ đến gia hương có thể vui, Nogaku Kanze-ryu, uy nghiêm mang theo ưu mỹ và nhã trí …

 

linh hồn phụ thể : Linh hồn con người sau khi chết bám vào người sống.

Kanze-ryu là một trường phái của Nogaku . Nhấn mạnh sự ưu mỹ và nhã trí.

Tào Thị trưởng cười cười.

 

– Xem ra Đội trưởng Yokota rất thưởng thức hắn ta.

 

Yokota lại lắc lắc đầu.

 

– Không. Hắn rất kiêu ngạo. Lấy tư cách người kia, hắn không nên kiêu ngạo như vậy.

 



Hậu trường.

 

Tạ Viễn vừa mới tháo mũ xuống, thay hí phục, chỉ mặc một bộ thân đối khâm quái tử xanh nhạt, trên mặt còn mang hóa trang.

 

Ngọc Phúc Phương đứng ở một bên, mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi… Đột nhiên, ngoại sương truyền đến một trận rối loạn, đám người giống bị tách ra, hai bên dạt ra một con đường.

 

Quan quân Nhật Bản như người lùn ngẩng đầu đi vào trong phòng, phía sau một tráng hán vóc dáng cao, khí thế trang nghiêm, một thân phú quý đi theo.

 

Yokota tự đi đến trước bàn trang điểm, những người khác đều kinh hồn táng đảm đứng lên, né tránh ở một bên.

 

Ngọc Phúc Phương lặng lẽ siết chặt ngón tay, trên mặt huyết sắc biến mất sạch sẽ.

 

Chỉ Tạ Viễn lại vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ xoay người lại, mỉm cười.

 

– Chào Đội trưởng.

 

Yokota nhíu mày.

 

– Người cuồng vọng, nhìn thấy ta lại không đứng dậy.

 

Tạ Viễn ôn hòa cười cười, vẻ mặt là trong kiên nhẫn mang theo một chút xin lỗi.

 

– Thân thể tôi không tốt, đứng dậy không quá thuận tiện, cho nên thất lễ.

 

Yokota sửng sốt. Người nhìn thấy y, không phải sợ y, đó là hận y, nếu không nữa thì, chính là đỏ mắt trông mong lấy lòng y. Mặc dù Tào thị Trưởng quan cao như vậy, cho dù bề ngoài không lộ ra, nhưng trong ánh mắt cũng là luôn lộ ra kiểu khác. Chỉ người trước mặt này, thái độ ôn hòa, vẻ mặt chân thành, giống như thật sự vì bản thân thất lễ cảm thấy áy náy.

 

Ngừng lại một chút, y mới nói.

 

– Tào Thị trưởng nói ngươi hát không hay.

 

Tào thị trưởng xoạch chân đứng ở phía sau, nghe vậy, thoáng kinh ngạc nhíu nhíu hai hàng mày chữ bát.

 

– À…

 

Tạ Viễn quay đầu đi nhìn Tào thị trưởng một cái, lại quay lại nhìn thẳng Yokota, gật gật đầu.

 

– Tôi thiên tư hữu hạn, cố gắng thế nào cũng thành không châu báu được… Hát đã vài năm cũng không thành giác nhi được, chê cười rồi.

 

Yokota im lặng, nửa ngày, hồi đáp.

 

– Quả thật trình độ bình thường… Ngươi có sở trường nhất không ?

 

Nam tử trước mặt cúi đầu, nghiêm túc suy tư một lát, lại ngẩng đầu lên, thoáng cái, hiên hiên thiều cử. Hắn khóe môi mỉm cười, cúi đầu xướng lên.

 

“Thiên thanh trạm trạm thải vân tại,

Nguyệt minh dung dung mộ liễm ai.

Phong lộng trúc thanh chích đạo cầm bội hưởng,

Nguyệt di hoa ảnh nghi thị ngọc nhân lai.”

dáng vẻ hiên ngang tựa ánh mai bay nâng trời xanh.

Trời xanh xanh trong vắt đang ráng màu,

Trăng tỏ mênh mông tối giấu sương.

Gió thổi tiếng trúc chỉ cây cầm bội vang,

Bóng hoa theo ánh trăng nghi là người ngọc đến.

(Tây Sương kí)

 



Hán Khẩu.

 

Tiểu Trần mang theo rương da, vẫn chưa chịu hết hy vọng muốn khuyên một lần nữa.

 

– Lý Ủy viên, ngài hiện đang trong đình chức đợi xử phạt, lén đi thế này, là càng trái với kỷ luật, vậy không được đâu…

 

Lý Hổ đội lệch mũ, quay đầu lại, nhếch miệng cười.

 

– Ta có việc nghiêm trọng, không thể không đi làm ! Ta biết chuyến này đi, xử phạt sẽ càng nặng…  M n… Mệt lớn ! Nhưng nếu bố không đi, nhất định sẽ hối hận ! …  Dù sao đều là buôn bán lỗ vốn, bố nhận hết !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.