Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Chương 113: Chương 113




CHƯƠNG 27 QUYỂN 3

 

Ngày thứ hai, đội ngũ cứu người đi vào Thương Bình thị trấn, nơi này có quân 25 quân Trung ương   đóng, đến lúc này, rốt cục có thể dừng lại nghỉ ngơi hồi phục một chút.

 

Tạ Viễn trên đường đi bận không ngừng, đầu tiên là thương lượng với Lý Hổ làm thế nào ứng đối bên Cộng đảng, tiếp lại gọi Lưu Bí thư, chi tiết hỏi phản ứng của Vũ Hán, Quảng Châu… khắp nơi sau khi gặp chuyện không may. Biết được sau khi mình mất tích, phía đại doanh đã bí mật ủy nhiệm Triệu Truyền Đống làm đại diện Tư lệnh Trưởng quan chiến khu IV.

 

Chiến khu IV hạ hạt Lưỡng Quảng, đại bản doanh thiết lập ở Quảng Châu. Từ khi hắn nhậm chức tới nay, mặt ngoài vẫn tại trong thành Quảng Châu sống an nhàn sung sướng, nhưng ngầm đem tất cả thực lực cầm trong tay đưa hết vào Quảng Tây, bí mật phái tâm phúc lôi kéo thế lực võ trang địa phương, tổ chức dân đoàn, khổ tâm tổ chức, đã rất có một phen thành tựu. Lần này sự cố, lo lắng nhất Trung ương chính phủ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vì thế bất chấp thương bệnh, cái chân tàn liền bắt đầu hỏi tình hình, bàn bạc công sự. Xe một đường xóc nảy, Tạ Viễn một đường cau mày đau khổ suy nghĩ, nửa đêm, mới tựa vào người Lý Hổ đánh một giấc ngắn.

 

Lý Hổ thì từ sớm đã mở miệng trầm trầm ngủ, trên đường ngẫu nhiên tỉnh lại, đang vượt qua đèn xe bên cạnh chiếu vào cửa xe, chiếu vào mặt Tạ Viễn, chỉ thấy hắn cau mày, mặt xanh môi trắng, mặt không nhân sắc.

 

Lý Hổ không khỏi trong lòng căng thẳng, thế nhưng lại ngủ không được.

 

Bình minh, cái chân thương của Tạ Viễn bắt đầu đau đớn kịch liệt, đau đến giọt mồ hôi lớn như đậu nành từ cổ lăn xuống. sau khi tiêm morphine xong, hắn liền giống như cá chết tê liệt ở trong lòng Lý Hổ nặng nề thở.

 

Lý Hổ vài ngày đêm không rửa mặt chải đầu, trên người thối hoắc, một cỗ mồ hôi và mùi máu tươi, trên lỗ tai kẹp một điếu thuốc, mở rộng vạt trước quân trang, cầm trong tay siêu quân dụng, vặn mở nút lọ rót vào miệng Tạ Viễn.

 

– Mệnh giữ được, binh mới hữu dụng ! Địa bàn mất có thể kiếm lại, mệnh mất thì xong rồi…

 

Tạ Viễn mở hai mắt tràn đầy tơ máu, nằm ở trên đùi Lý Hổ, tà tà liếc nhìn hắn, khóe miệng khẽ động, nổi lên một tia cười khổ.

 

– Bây giờ không giống ngày xưa… Ngươi nghĩ ta vẫn là Tạ Tam gia ban sơ ? Ngươi cho mảnh đất này vẫn là Trung Quốc ban sơ ?

 

– Lăn độc tử, Tạ Tam gia ban sơ cũng không uy phong tới đâu !

 

Tiếng địa phương ở phía Bắc, có nghĩa là ngươi đứng xa một chút, rất tức giận.

 

Nói xong lời này, Lý Hổ dừng một chút, do dự chốc lát, rốt cục mở miệng hỏi.

 

– Này, hỏi ngươi chuyện này …  Chuyện lần trước ở Chaha’er, ngươi có hận bố không ?

 

Tạ Viễn không đáp, chỉ là hỏi ngược lại.

 

– Vậy còn ngươi, chuyện quá khứ, ngươi có còn hận ta hay không ?

 

Nói tới đây, hai người ba mắt đối nhau, nửa ngày đều không lên tiếng. Cuối cùng, Lý Hổ ở trong lòng oán hận nghĩ. ‘Đ ch hoang, đời này xem như ngã vào tay cầm thú này !’  Tạ Viễn ý nghĩ so với hắn ngắn gọn văn nhã một chút, chỉ hai chữ. ‘Nghiệt duyên !’

 

Tuy không nói câu gì, lại tâm ý tương thông, một lát sau, hai tên gian trá nhếch nhác ôm chặt nhau !

 

Tạ Viễn hiện tại càng gầy yếu, quả thực đúng với gầy trơ cả xương, lúc ôm vào nhau đều cảm giác xương cốt cộm tay. Không biết vì sao, Lý Hổ thấy trong lòng một trận khổ sở, nhưng lập tức, hắn liền đem cảm xúc này quẳng sau đầu, tâm viên ý mã trù tính. ‘Cầm thú hiện giờ không thể nhúc nhích, là dịp tốt bố xuống tay ! … ’

 

Lý Hổ như hoài xuân giấu ý nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cùng Tạ Viễn vào Thương Bình thành.

 

Quân trưởng quân 25 tự mình đến chào đón, hỏa tốc đưa Tạ Tư lệnh vào bệnh viện.

 

Thương Bình thành tuy nhỏ, nhưng có một bệnh viện giáo hội mục sư tin lành Mĩ quốc mở, bên trong có một vị bác sĩ Canada, nghe nói y thuật rất cao siêu, hơn nữa tâm địa vô cùng tốt, không ngại vạn dặm đi vào Trung Quốc, muốn giúp người dân Trung Quốc cực khổ trong lửa đạn.

 

Vị bác sĩ này cẩn thận kiểm tra thương thế Tạ Viễn, kết luận chân hắn còn cứu được, nhưng phải tránh di chuyển, phải băng thạch cao nằm trên giường tĩnh dưỡng cho tốt.

 



Tạ Viễn hơi hơi nhăn lại mày.

 

– Hồ đồ. Giờ là lúc nào ?! Tạm thời không nói nơi đây an toàn hay không, chậm thêm một ngày, mưu đồ khi trước, liền thêm khả năng một phần nước chảy về biển Đông ! Đến lúc đó, giữ hai cái chân tốt, là vì đào mệnh, hay là lăn lộn ăn chờ chết ?!

 

Lưu Bí thư lại không nhiều lời, cung kính gật gật đầu.

 

– Hiểu rồi, vậy tôi đi sắp xếp. Thiếu gia ngài nghỉ ngơi thêm một đêm, sáng ngày mai chúng ta liền xuất phát.

 



 

Lý Hổ toàn thân đỏ lên, đây là bảo người tắm chà trong nhà tắm chà xát.

 

Hắn chiếu gương, bôi lên dầu tóc, tỉ mỉ đem đầu tóc rẽ ngay ngắn chỉnh tề, rồi phía trước phía sau quan sát một hồi, liền cầm lấy một chai nhỏ trên bàn bỏ vào trong túi ra cửa.

 

Sau khi ra cửa rẽ trái phòng thứ ba, đó là phòng bệnh tạm thời của Tạ Tư lệnh. Vệ binh giữ cửa thấy hắn, không chút nào ngăn trở để Lý Hổ vào cửa.

 

Trong phòng không bật đèn, bên cửa sổ, Tạ Viễn nằm ở trên giường, khép hai mắt, như là đã ngủ say.

 

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi vào gương mặt, hắn sắc mặt tái nhợt, hình dáng tiều tụy.

 

Lý Hổ kinh ngạc đứng ở trước giường, đột nhiên cảm giác Tạ Viễn thật giống như thành cái bóng trong nước, chạm nhẹ sẽ vỡ tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.