Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 110: Chương 110: ... Lại Là Bi Kịch (2)




- Cái gì? Hai người chia tay rồi á? – ai cũng há hốc mồm khi biết tin

- Ừ - nó gật đầu

- Tại sao lại chia tay? – Phương hỏi

- Không tìm được tiếng nói chung thì chia tay thôi – nó đáp

- Mày có lý do nào có thể chấp nhận hơn không? – Trang nhíu mày

- Đúng rồi đấy, 2 người mà không hợp thì hỏi trên thế giới này ai hợp nữa – Mai Anh đồng ý

- Có phải là Huy Anh… anh ý – Chi định hỏi thì bị nó ngắt lời

- Đừng có nghĩ linh tinh… lý do duy nhất là không hợp nên chia tay, đừng ai hỏi thêm gì nữa – nó nói rồi bỏ đi, để lại 1 lũ ngồi ngơ ngác nhìn nhau

..

- Có phải anh biết chuyện gì mà chưa nói với em không? – Trang hỏi, đưa cho Đạt lon nước

- Sao em lại hỏi như vậy? – Đạt nhận lấy chai nước

- Anh và anh Huy Anh chơi thân với nhau lâu như vậy, anh biết anh Huy Anh là người rất chung thủy mà đúng không?

- Đó là chuyện của 2 người ấy, làm sao mà 2 bọn mình biết được? Lỡ có trục trặc nội bộ thì sao?em

- Em không nghĩ thế đâu, nhìn cách mà 2 người họ yêu nhau say đắm như vậy… Chắc chắn phải có lý do gì đặc biệt nên mới chia tay

- Anh nghĩ em không nên nhắc lại chuyện này nữa, cái An nó chỉ đau lòng hơn thôi

- Nhưng mà…

- Đến người trong cuộc như An mà nó còn không thắc mắc thì em thắc mắc làm gì?

- Em…

- Chuyện 2 đứa mình thì em không lo, còn rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng – Đạt vờ dỗi

- 2 đứa mình làm gì có gì đâu mà phải lo? Anh vẫn yêu em tới vậy cơ mà? Chẳng nhẽ anh có người khác trong tim rồi sao? – nhỏ lấy ngón tay trỏ trỏ vào ngực Đạt

- Tim anh nhỏ lắm, làm gì còn ai khác ngoài em, đừng suy nghĩ lung tung, tội cho anh lắm! – Đạt nắm chặt lấy ngón tay trỏ của Trng, kéo nhỏ vào lòng mình, ôm trọn

- Có thật vậy không?

- Anh phải chứng minh kiểu gì đây? Hay đợi anh tốt nghiệp rồi mình kết hôn được không? Để khẳng định cho mọi người biết em là của anh – Đạt cười nham hiểm, ghé sát mặt vào gần nhỏ

- Đáng ghét… ai thèm lấy anh chứ? – nhỏ đẩy anh ra, rồi chạy đi

- Này… vợ à… đợi chồng với – Đạt đuổi theo

- Ai là vợ của anh chứ? Đáng ghét quá đi… - nhỏ đỏ mặt



- Chuẩn bị đầy đủ cả chưa? – ba nó hỏi

- Dạ sắp xong rồi ạ - nó trả lời, nhẩm lại xem còn thiếu gì không

- Quần áo đủ chưa, tài liệu đủ chưa, hộ chiếu, giấy tờ thế nào rồi? – ba nó lôi hẳn 1 cái danh sách dài dẳng dặc “Những thứ cần phải mang khi ra nước ngoài”

- Còn tập tài liệu con đang đi in thôi ạ!

- Mang tập từng này có ít quá không con?

- Con đi có 2 tuần thôi mà ba, không còn phải cầu kì quá đâu. Bên đó còn có nội cơ mà?

- Con ở cách xa nhà nội tới cả nghìn cây số, làm sao mà nhờ vả được? Cứ chuẩn bị cho kĩ vào

- Dạ được dạ được

- Nè An, anh in cho em xong rồi nè, xem đủ chưa? – Lâm lặc lè bê 4 quyển sách vào phòng cho nó

- Để ở bàn cho em đi – nó chỉ về hướng bàn học

- Có cần anh đi mua chút đồ ăn đem qua đó không? Sợ qua đó em chỉ mải mê làm mà không chăm chút việc ăn nghỉ

- Ba thấy Lâm nói đúng đấy! Con chạy ra siêu thị mua cho em nó ít đồ

- Thôi mà, cho con xin đi, bên đó có thiếu thứ gì đâu mà phải vác từ Việt Nam cho nặng?

- Thế nhưng…

- Thôi mà ba… mấy quyển sách kia đã nặng gần chục cân rồi

- Tùy con vậy, sang đó phải biết tự lo cho bản thân nghe chưa?

- Dạ con biết rồi… đi 2 tuần con sẽ nhớ mọi người lắm đó – nó ôm chầm lấy ba

- Cầm lấy cái này đi, qua đó muốn ăn gì thì ăn, vào chỗ nào tử tế một chút – ba nó đưa cho nó 1 cái phong bì

- Cái gì thế ạ? – nó mở phong bì ra, là vài tờ tiền đô và 1 chiếc thẻ tín dụng – Cái này con không nhận đâu – nó trả lại ba – Con muốn tự thân vận động, vả lại còn có trợ phí mà, không lo đâu ba

- Cứ cầm lấy, nhỡ có việc gì khẩn cấp thì sao?

- Có thì con dùng tiền của con. Chắc gì thẻ này của ba nhiều bằng tài khoản của con? Ba quên là lợi nhuận của Văn thị và Bells con đều được hưởng sao?

- Cái này… - ba nó không biết phải nói gì

- Ba giữ lại đi, có gì thì con nhờ ba chuyển khoản, ha!

- Thôi, tùy con quyết. Làm gì thì làm, thi được giải mà lao vào viện nằm là liệu hồn đấy! – ba nó đe dọa

- Yes sir – nó lạnh sống lưng

- Đi ngủ đi, mai phải bay sớm đúng không?

- Dạ, 8h phải có mặt ạ

- Ngủ sớm đi, ba về phòng

- Ba với anh ngủ ngon! – nó tạm biệt 2 người, kiểm tra lại đồ đạc rồi cũng đắp chăn đi ngủ



- Nè … - Lâm đưa cho nó 1 cái thẻ (t/g: sao đàn ông thích dùng thẻ thế nhỉ?)

- Lại là tiền hả? Em không lấy đâu! – nó từ chối

- Anh có dư dả tới mức đó đâu! Đây là thẻ ăn, cứ đăng nhâp vào tài khoản mà anh gửi cho em trong mail ý, sau đó scan mã ở trên thẻ này vào, địa chỉ cũng như thực đơn của tất cả các quán ăn trong phạm vi 10km sẽ hiện ra. Em chỉ cần chọn món em thích, sẽ có người giao tới tận phòng

- Wow, cái thẻ này quyền lực vậy sao?

- Đương nhiên, VVIP mới có thẻ này thôi! Yêu cầu của em sẽ được ưu tiên hàng đầu, vả lại còn được giảm giá 20% nữa

- Xem ra cái này thực tế hơn thẻ tín dụng nhỉ! Cám ơn anh nhiều nha!

- Chí ít anh cũng phải góp chút công sức chứ! – Lâm cười

- Tới nơi rồi – nó ngó ra cửa sổ, thấy xe vừa mới đỗ trước cửa vào

- Mấy đứa đang đợi em kìa, ra nói chuyện với tụi nó đi, để anh làm thủ tục cho

- Được không vậy? Có sợ tình trạng “ùn tắc” sân bay không?

- Không lo không lo… tranh thủ thời gian đi – Lâm tặc lưỡi

- Em vào trước ha! – nó đưa cho Lâm giấy tờ rồi xách ba lô bước ra khỏi xe

- Tới lâu chưa? – nó chạy tới ôm chầm lấy mấy nhỏ bạn

- Mới tới, xong thủ tục chưa? – Phương hỏi

- Anh Lâm làm hộ rồi

- Nhất mày, mấy giờ bay? – Chi lên tiếng

- 1 tiếng nữa

- Mang đủ đồ chưa? – Đạt hỏi

- Đủ cả rồi – nó gật đầu

- Qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe, đây là số điện thoại của thẳng bạn anh, nhà nó ở gần chỗ em ở, cần gì thì cứ gọi cho nó – Đức đưa nó 1 mảnh giấy có tên và số điện thoại

- Em cám ơn – nó nhận lấy

- Anh Lâm làm thủ tục xong rồi kìa, em vào trong đi – Đức nói

- Vậy em vào nha! – nó tạm biệt mọi người

- Phải gọi điện cho tao thường xuyên đấy! – Trang như muốn khóc

- Tao đi có 2 tuần rồi lại về mà! Đừng làm lố - nó trấn an

- Vé và hộ chiếu của em này – Lâm giao đồ cho nó – vào đi kẻo muộn

- Cám ơn anh!

- Chúc em may mắn nhé! – Lâm kéo nó vào lòng mình

- Nhất định em sẽ trở về cùng với vinh quang – nó nói thầm

Thế rồi nó đi vào trong nhưng ánh mắt về phía cửa, đợi chờ một bóng người quen thuộc… dù cố bước thật chậm nhưng tới khi đi khuất vẫn chẳng thấy người ấy đâu. Lòng nặng trĩu, nó lê từng bước vào trong.

- Huy Anh với An cắt đứt quan hệ luôn rồi hả? – Đức hỏi

- Dạo này có gặp anh ý mấy đâu – Hải nhún vai

- Cái thằng này, phải cho nó 1 trận mới được – Đức bực bội, phóng thẳng ra bãi đỗ xe

- Này… anh đi đâu vậy? – Mai Anh đuổi theo

- Có lẽ nào đi tìm Huy Anh không? – Đạt lo lắng

.

.

.

- Huy Anh… mày đâu rồi? – cổng vừa mở, Đức lao ngay lên phòng Huy Anh, đập ngay vào mắt là cảnh anh đang nằm trên giường, bên cạnh là 1 cô gái đang đút từng thìa cháo một

- Đức… - Huy Anh ngạc nhiên

Chẳng đợi chờ gì thêm, Đức tặng cho Huy Anh 1 cú đấm, nắm cổ áo anh lôi ra khỏi giường

- Giờ này mà mày còn có thể nhàn nhã ngồi ở nhà với gái sao? – Đạt nghiến răng

- Mày đang nói cái gì vậy hả? – Huy Anh khó hiểu, thấy mép mình ướt ướt

- Mày có biết là An mong mày tới tiễn em ý lên máy bay tới mức nào không hả? Khi 2 người yêu nhau mày từng hứa với tao cái gì? Là sẽ chăm sóc, nâng niu An cơ mà? Lúc đó tao đã tin mày, để giờ có mới nới cũ, không thèm mảy may gì tới em ý. Mày có xứng đáng làm đàn ông hông? – Đức đẩy anh ngã dúi dụi

- Mày đang làm gì thế hả Đức? – đúng lúc mọi người đuổi kịp tới nơi, Đạt vội vàng đỡ Huy Anh dậy, quát lớn

- Nó không xứng đáng để nhận được tình cảm của An, khốn nạn mà – định lao vào xử tiếp nhưng Đức bị giữ lại

- Em bình tĩnh đi Đức – Lâm cùng mọi người giữ Đức lại

- Thả em ra đi, phải dạy cho thẳng đó 1 bài học mới được

- Im đi – Đạt hét khiến Đức phần nào chột dạ - Mày biết gì mà lại nói Huy Anh như vậy?

- Đừng có bênh nó, tao biết chúng mày chơi thân với nhau lâu năm, nhưng mày cũng pahri biết phân biệt trắng đen chứ? – Đức cãi lại - Nếu An biết là Huy Anh không ra tiễn mà ở nhà hú hí với bạn gái mới thì cảm giác của em ý sẽ thế nào? Còn cô nữa, chẳng nhẽ cô không có lòng tự trọng sao? Sao cô có thể nhẫn tâm phá vỡ hạnh phúc của bọn họ chưa? – quay sang cô gái đang đứng nép vào góc phòng

- Nhẫn tâm? Phá vỡ hạnh phúc? Cậu đang nói gì vậy? – cô gái đó hốt hoảng

- Cô diễn kịch cũng giỏi nhỉ? Nếu không phải vì cô dụ dỗ Huy Anh thì liễu nó với An có đổ lỗi vỡ không?

- Chắc cậu hiểu lầm rồi! Tôi là y tá riêng của Huy Anh mà… - người con gái đó thanh minh

- Chị… - Huy Anh cứng họng

- Y tá riêng? – mọi người, trừ Đạt ra, thì ai cũng ngạc nhiên – Tại sao lại cần y tá riêng?

- Vậy mọi người có biết là Huy Anh bị…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.