Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 44: Chương 44: Hồi Tưởng (3)




Vốn tính tình bướng bỉnh và hiếu thắng nên từ khi biết võ, Quân lại thường trốn học thích đi gây sự đánh nhau với người khác, làm cho nhiều người và ngay cả bản thân anh cũng bị thương. Chính vì thế nên việc giáo viên mời phụ huynh tới trường "trao đổi" hay phụ huynh của học sinh khác mắng vốn là chuyện thường ngày như cơm bữa của ba mẹ anh. Khuyên nhủ, răn đe, dọa nạt đủ kiểu nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, Quân vẫn chứng nào tật nấy. Nó chán trường vì nói mãi mà Quân chả để tâm bèn đi tâm sự với Tiên - người mà nó coi như là chị gái ruột; tưởng bả cũng bó tay như bao người khác nhưng ai ngờ lại đồng ý "thuần hóa" ông anh trai của nó chứ!

- Chị nói thật hay đùa thế? - nó đang nằm dài trên giường của Tiên thì bật dậy, xuýt thì 2 người đập đầu vào nhau

- Chị đùa mày làm gì? Thằng Quân nó không cứng đầu đâu, trông bề ngoài hung hăng thế thôi chứ nhát chết à... - Tiên cười. Cô còn không tin vào tai mình khi biết là Quân hay gây sự đánh nhau cơ, hôm trước đi học về gặp hắn đang đứng im không nhúc nhúc trên đường, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhón nhón người lên thì thấy... không thể tin vào mắt mình được mà! Đại ca trùm sỏ của trường cấp 2 Trưng Vương mà lại sợ sệt, không dám đi lại gần 1 chú cún con sao? Mắc cười không?

- Chị cười cái gì đấy? Có cách trị ảnh rồi hả? - nó hoi làm cắt ngang suy nghĩ của Tiên

- Ừ... cứ để chị lo vụ này cho... - Tiên cười rồi vỗ vỗ vai nó

- Quyết định vậy đi...

...

Thật, tưởng bà này có diệu kế gì hay là tới đập cho Quân một trận để dằn mặt; cuối cùng lại suốt ngày lẽo đẽo theo ổng... Vốn đã ghét rồi mà ngày nào Tiên lẽo đẽo theo nên Quân tức điên lên được

- NÀY! Sao chị ngày nào cũng đi theo tôi thế hả? - không nhịn được nữa rồi, tới muốn đi vệ sinh cũng không yên với bả nữa, phải cắt đuôi ngay chứ không thì phiền phức lắm

- Ai đi theo em đâu? Chị đang đi về nhà mà? - Tiên giả vờ vô tội

- Về nhà? Chị ... đang đứng ở khu nhà vệ sinh công cộng đấy... đường về nhà chị ở đây hả?

- Cái đó... bộ em tưởng mỗi mình em cần giải quyết nhu cầu thôi à? Có phải vệ sinh của riêng mình em đâu? - Tiên cãi lại

- Nhưng đây là vệ sinh nam mà?

- Sao em biết là vệ sinh của nam? Có chỗ nào ghi là "Nam" sao?

- Chị... không cãi nhau với chị nữa... - Quân cứng họng, chui tọt vài nhà vệ sinh, cãi nhau mà quên cả việc "cần làm", lúc đầu hàng mới nhớ ra chuyện hệ trọng

- Trình chú em còn non lắm... - Tiên cười

.

.

- Thoải mái quá đi... - Quân bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng với tâm trạng vô cùng "gà mái" rồi bất chợt như phản xạ ngó nhìn xung quanh - Bà già đấy đi chưa nhỉ? May quá... đi rồi - ngó nghiêng một hồi không thấy Tiên đâu, Quân thở phào nhẹ nhõm rồi đi tiếp

- Xong rồi sao?... - Tiên từ đâu chui ra, vỗ mạnh một phát vào vai Quân làm cho anh giật bắn cả mình

- Ôi trời ơi... sai chị cứ như ma ám tôi mãi vậy?

- Chắc kiếp trước ăn ở có phước quá đấy!

- Phải làm gì chị mới chịu buông tha cho tôi đây?

- Đơn giản thôi... em cược với chị đi...

- Cược? Cược kiểu gì? - Quân ti hí

- Nếu học kì này em nằm trong top 10 của lớp thì chị đảm bảo sẽ không bám theo em nữa...

- Chắc không?

- Chưa biết nói dối là gì.. Còn nữa, không được phép gây sự đánh nhau nữa...

- Quyết định vậy đi... - Quân suy nghĩ một hồi rồi cược với Tiên một ván, để bà già này lẽo đẽo suốt ngày vậy kiểu gì cũng có chuyện (t/g: ông tướng này học cũng giỏi lắm đó. Từng đi thi toán cấp quận nhưng vì bị giáo viên trù nên nản không muốn học nữa)

- Nhớ đấy!

Từ khi hứa với Tiên xong, Quân học hành chăm chỉ hẳn ra, cũng chẳng thèm ra ngoài "ngoại giao" nữa, khiến cho ba mẹ anh ngỡ ngàng.

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.