Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
Beta: Richi
“Đừng nói nhảm.” Lông mày Z Thần cau chặt: “Nếu cậu sớm điều tra tình hình thì cũng không đến mức để chúng ta rơi vào thế bị động như hôm nay. Bùi Vũ Đường, tôi nói cho cậu biết, trận đấu này chúng ta không có khả năng thắng.”
“Bùi Vũ Đường, cậu hại chết chúng tôi rồi!” Một vị đội viên của “ZH1” tức giận nói.
Không ai biết mình chắc chắn sẽ thua mà vẫn đi thi đấu cả, nhất là loại thi đấu mà đẳng cấp lại chênh lệch một trời một vực như vậy.
“Vậy phải làm sao bây giờ... Mọi người đừng sợ!” Trán Bùi Vũ Đường chảy ra một tia mồ hôi lạnh, trận này là đọ sức sinh tử giữa cậu ta và Tống Diệu Nam nên tuyệt đối không thể thua.
Người nào thua thì phải giải tán đội xe của mình, không thì nói nhưng lại phải chui qua háng của đối phương. Nếu bị thua cuộc tỷ thí này thì không bằng cậu ta chết ngay tại chỗ cho xong.
“Không Quân không tới, có lẽ sẽ không thua đến nỗi khó coi như vậy.” Sắc mặt Z Thần ngưng trọng nói.
Át chủ bài của “Speed” là Không Quân, nhưng bây giờ không nhìn thấy Không Quân tại khu chuẩn bị đối diện của trường đua, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.
Dù sao chỉ có một mình Không Quân tự mình đưa “Speed” vào thi đấu vòng tròn hạng hai toàn cầu chứ không phải là tất cả đội viên của “Speed“.
Lâm Yên đứng cạnh lườm Bùi Vũ Đường, vừa rồi cô đã khuyên cậu ta đầu hàng thua một nửa thôi, cậu ta còn không nguyện ý, con gấu con này cũng quá tự tin rồi.
Rất nhanh thời gian thi đấu đã đến, hai đội đồng thời đi đến giữa sân.
“Bùi Vũ Đường, tao nhìn mày lần này chết như thế nào.” Tống Diệu Nam nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, cười lạnh một tiếng, làm động tác cắt cổ.
Lúc này Bùi Vũ Đường đã có chút chột dạ, nhưng vẫn giống “vịt giãy chết” mạnh miệng đáp trả: “Mày ngông cuồng cái gì? Ai thắng ai thua còn chưa biết được.”
“Ha, nếu đã vậy chúng tao phải rửa mắt mà đợi rồi! “ Tống Diệu Nam nói.
Rất nhanh một tay đua có dáng vẻ đô con, mặt mũi sáng sủa của đội “Speed” hơi bất mãn nói: “Trận đấu này thế mà lại để tôi... Đua với một cô gái, thật chả ra làm sao.”
Nói xong tên thành viên của đội “Speed” kia lạnh lùng lườm Lâm Yên: “Về sau cô đừng có mà có khoác lác.”
Lâm Yên nhìn về phía thành viên kia, cười nói: “Đến lúc đó hi vọng anh hạ thủ lưu tình, đừng để tôi thua quá khó nhìn.”
“Không không không, tôi sẽ cho cô biết đường đua nguy hiểm cỡ nào, đúng rồi... Cô sẽ lái xe đua hả, biết chân ga chân phanh lại ở đâu không?” Thành viên của “Speed” nói.
Lời anh ta vừa dứt, tất cả thành viên của “Speed” cười phá lên.
Lâm Yên một nhún vai, không nói câu nào.
Xong xuôi công tác chuẩn bị, trận đấu chính thức bắt đầu diễn ra.
Quy tắc trận đấu là nhiều người thi đấu, có hai đội thi đấu để chọn ra thắng bại.
Theo hiệu lệnh cờ vung lên, thành viên của cả hai đội “ZH1” và “Speed” điều khiển xe đua trong nháy mắt lao ra ngoài, tiếng ồn của động cơ xe đua vang lên chói tai.
Các thành viên của “ZH1” thống nhất là điều khiển xe đua màu đỏ, còn “Speed” là xe đua màu lam.
Đỏ và lam, hai loại màu sắc trên đường đua đan xen lẫn nhau, tay đua ở giữa trận đấu vô cùng căng thẳng.
Lâm Yên nhìn lướt qua hai đội xe đang thi đấu trên đường đua kịch liệt, sau đó nhìn về phía Bùi Vũ Đường bên cạnh đang khẩn trương, nói: “ZH1 thua.”
“Hả?” Nghe thế Bùi Vũ Đường ngơ ngác nhìn về phía Lâm Yên: “Chị Yên, chị không thể mong em thắng một chút được sao? Nếu trận này mà thua vậy thì em đi chết cho xong!”
Lâm Yên có chút bất đắc dĩ, tùy tiện nhìn một vòng, cô biết “ZH1” không phải là đối thủ của “Speed”, chẳng qua cô chỉ là “ăn ngay nói thẳng” mà thôi.
“Tam thiếu, tôi cảm thấy, cậu vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đi...” Lâm Yên bất đắc dĩ nhìn Bùi Vũ Đường mở miệng nói.
Đội “ZH1” muốn thắng được trận đấu này, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, nếu không thì căn bản là không có khả năng.
- --
Vote và cmt để ủng hộ team nếu bạn yêu thích truyện nhé ^^