Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 26: Chương 26: Bắt đầu nhập vai




Edit: TH

Nghe vậy, Lâm Yên có chút bất đắc dĩ.

Quả nhiên, vận may chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, hiện tại cô khôi phục lại thì không ngừng xui xẻo như thường.

Ai ngờ chỉ đứng ở ngoài ăn dưa hóng chuyện thôi mà cuối cùng nằm không cũng trúng đạn.

Khương Nhất Minh mặt không đổi sắc, mở miệng nhắc nhở: “Tình huống và lời thoại cô có thể tự do phát huy, chỉ cần có thể diễn ra linh hồn của nhân vật này là được, bắt đầu đi!”

Lâm Yên: “...”

Cô có thể diễn một chút bên ngoài đã là căng lắm rồi, còn bảo cô diễn linh hồn của nhân vật???

Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể mang tâm trạng nặng nề, từng bước một đến bên giường, sau đó mặt mũi buồn bã nhìn đạo cụ giả người trên giường.

Các diễn viên bên cạnh thấy thế cười xuỳ, “Cô ta chắc chắn là đang diễn nữ tổng giám đốc bá đạo chứ không phải là nữ tổng lâm vào đường cùng đấy chứ?”

Lâm Yên hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái nhập phim.

Cô không được huấn luyện chuyên nghiệp qua bao giờ, mà kinh nghiệm thì lại thiếu, nhập phim chậm cũng là một vấn đề rất lớn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm Yên mới thoáng tiến vào trạng thái.

Ánh mắt của cô rơi trên giường, “Anh có khỏe không?”

Khương Nhất Minh không kiên nhẫn đập bút máy trên bàn, “Cô có biết nhân vật cô đang diễn là ai không? Khí chất của cô đâu? Còn ánh mắt của cô là sao, một chút thần hồn cũng không có, tưởng tượng đạo cụ trước mặt cô là Bùi Nam Nhứ đi! Làm lại lần nữa!”

Nhìn đạo cụ giả người này tưởng tượng thành Bùi Nam Nhứ?!

Lâm Yên vất vả lắm mới tiến vào trạng thái được, thì lại bị đạo diễn làm rối loạn, tưởng tượng Bùi Nam Nhứ vào đạo cụ sao... Khuôn mặt của cô thoắt cái đã đỏ bừng...

Đã không khống chế được vai diễn rồi lại còn không cưỡng lại được sắc đẹp của Bùi Nam Nhứ!

Sao có thể sống được?

Khương Nhất Minh thấy thế, cau mày, ông ta sai rồi, vừa rồi trực tiếp phải cho số 33 ra ngoài luôn mới phải!

“Cô đang diễn người đến đàm phán công việc, hay là đến để yêu đương? Cô rút cục có thể đóng phim hay không! Không biết đóng phim thì ra ngoài, đừng lãng phí thời gian của tôi!” Ban đầu Khương Nhất Minh tâm trạng đã không tốt, cuối cùng thì hoàn toàn nổi cơn tam bành triệt để.

Vương Xảo Tuệ bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, đắc ý không thôi, “Tôi đã bảo rồi, con bé này căn bản không có tư cách vào đây! Các người lại không tin! Nhân vật này chỉ có con gái của tôi mới diễn được thôi!”

“Cô còn đứng đấy làm cái gì? Làm trang trí à!” Khương Nhất Minh thấy Lâm Yên còn đứng bất động không nhúc nhích, lập tức lại phát điên.

Đang tiếp tục nổi giận, nhưng...

Ngay khi ông ta định mở miệng, đôi mắt vốn dĩ vô hồn của cô gái, trong nháy mắt biến thành gió bão lạnh lẽo lướt qua, vô cùng âm trầm.

Luồng gió biến mất, cô gái nhìn về phía ông ta, một đôi mắt lạnh giá thấu xương, áp lực vô hình đột nhiên kéo đến, mạnh mẽ như một lưỡi dao sắc bén kề cổ họng ông ta.

“Cô... Cô...” Trong lúc nhất thời, Khương Nhất Minh bị cái ánh mắt kia dọa đến nỗi không thốt ra nổi câu nói tiếp theo.

Phùng An Hoa bên cạnh cũng bị ánh mắt xéo qua, sống lưng lạnh buốt.

Cùng lúc đó, trong phòng bên cạnh.

Bùi Nam Nhứ hoảng hốt đỡ anh trai đột nhiên rơi vào hôn mê dựng dậy trên ghế salon, “Anh! Anh hai! Anh tỉnh lại đi!”

Cũng may chuyện này không phải lần đầu tiên xảy, Bùi Nam Nhứ rất nhanh tỉnh táo lại, gọi điện cho trợ lý của Bùi Duật Thành, “Lập tức chuẩn bị xe đến bệnh viện!”

...

Trên ghế salon trong phòng casting.

Lâm Yên không đứng lên, mà chỉ thay đổi tư thế cho dễ chịu hơn, ánh mắt lười biếng mà ngạo mạn nhìn về phía Khương Nhất Minh và Phùng An Hoa ——

“Đạo diễn Khương, hoá ra, Đây là... cái mà ông gọi là công bằng?“.

Giọng điệu của cô gái chỉ như gió thoảng mây bay, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác như đang bị dã thú săn con mồi, da đầu tê dại, thất kinh khiếp đảm*.

(*Nguyên là kinh hồn táng đảm.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.